Nếu là người bình thường khác, lúc này bị người ta nướng trên lửa, trở thành nhân vật trung tâm, việc nên làm là im lặng.
Không thừa nhận, không phủ nhận, không giải thích, không biện minh. Bởi vì có một số việc càng lau càng đen, càng thanh minh càng nghi ngờ. Hơn nữa,trên hội trường, giải thích thế nào cũng không rõ được, không khác gì không nói. Dù sao không ai tin, không bằng không nói.
Dù sao sau đó đem sự việc lau bằng phẳng, đồng thời có thể giải thích rõ ràng với trung ương. Chuyện đã xảy ra trên đại hội, cũng sẽ không công bố ra ngoài. Ảnh hưởng lớn nhất là ấn tượng trong cảm nhận của lãnh đạo trung ương. Ngoài việc đó ra, tất cả các thủ đoạn chính trị nếu không thể bôi đen lý lịch của đối thủ thì chỉ là một thủ đoạn không có hiệu quả.
Suy cho cùng, tất cả thủ đoạn chính trị có thể đả kích danh tiếng của đối thủ, làm mất hết thanh danh của đối thủ, mới là người cao thủ.
Bởi thế việc hôm nay tuy là xảy ra trong hội trường nhân dân tỉnh Tề, thật ra là truyền một tín hiệu chính trị cho hội đường nhân dân ở Bắc Kinh. Nếu tín hiệu không thể truyền đi, thì mọi việc hôm nay là uổng phí.
Đối với Hạ Lực, với Lý Vinh Thăng, với Lý Đinh Sơn, và tất cả những lãnh đạo Tỉnh ủy có quan hệ thân thiết với Hạ Tưởng, quan tâm đến Hạ Tưởng mà nói, việc hôm nay, việc Hạ Tưởng nên làm đều chưa từng xảy ra. Không nói lời nào, tỏ thái độ không quan tâm, sau đó tính sổ sau. Trước tiên bịt kín tin tức, tiếp tục xử lý người gây chuyện, cuối cùng bóp chết sự việc trong vòng tỉnh Tề.
Với kế lâu dài, chính là bắt nắm được người đứng phía sau màn, sau đó tính sổ rõ ràng, khiến đối phương phải trả giá thê thảm đau đớn.
Không sáng suốt nhất chính là giắng co ngay tại chỗ cùng đối phương.
Hạ Tưởng đã cố tình áp dụng phương pháp không sáng suốt nhất. Chẳng những lựa chọn phương pháp giằng co tại chỗ với đối phương, hơn nữa còn giành lên tiếng trước khi Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân chưa tỏ thái độ.
Càng khiến người ta không thể lý giải chính là, Hạ Tưởng phát biểu, thái độ rất khác. Với Hạ Tưởng thái độ ôn hòa khiêm tốn trước kia như hai người khác hẳn.
Hạ Tưởng chẳng những phát biểu mà là đứng dậy phát biểu, khiến mọi người đều tập trung và hắn.
36 tuổi khi Hạ Tưởng ngồi trên đài còn chưa thấy rõ. Một khi hắn đứng lên, dưới sự giúp đỡ của các lãnh đạo năm sáu mươi tuổi, mới thể hiện sự vượt trội về tuổi trẻ và dũng khí. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Đúng vậy, Hạ Tưởng vẻ mặt anh hùng, can đảm, rất bình tĩnh đứng thẳng dậy, cầm microphone. Nhẹ nhàng hắng giọng một cái rồi cao giọng nói:
- Cảm ơn đại biểu đã đề cử tôi là ứng cử viên Chủ tịch tỉnh. Các anh chị có cái nhìn rất rộng, rất can đảm. Tôi rất cảm động, cũng cảm thấy rất vui. Lúc này mới biết hóa ra thời gian tôi công tác ở tỉnh Tề đã được nhân dân thừa nhận.
Không chỉ mọi người ở đây sợ ngây người, đến Trình Tại Thuận và Tần Khản cũng chấn kinh. Vốn tưởng rằng sự tình sẽ bị Khâu Nhân Lễ áp chế đúng lúc, không ngờ Hạ Tưởng còn dám công khai ra mặt, giải thích trước mặt mọi người… Sự việc đã lệch rất nhiều khỏi quỹ đạo mong muốn.
Trình Tại Thuận và Tần Khản nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ lo âu.
Nhưng lo âu cũng vô ích, hiện giờ là trước công chúng, không thể có bất kỳ động tác nhỏ nào. Trình Tại Thuận tạm được, còn cảm thấy mình may mắn, mọi việc đều ở trong phạm vi khống chế. Tần Khản đột nhiên lo lắng trong lòng. Y chưa bao giờ thấy Hạ Tưởng kiên quyết và tự tin như bây giờ. Thậm chí có thể thấy cả người hắn hình như phát ra hào quang rực rỡ.
Biết rõ thủ đoạn của Hạ Tưởng, tim Tần Khản đập thình thịch, chẳng lẽ… Hạ Tưởng đã chuẩn bị cho một đòn sấm sét?
Tần Khản đoán đúng một nửa…
Hạ Tưởng tiếp tục nói:
- Tôi tự nhận tuổi mình còn trẻ, kinh nghiệm lý lịch chưa đủ, trước mắt chưa thể đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh. Đối với các đại biểu đã đề cử tôi làm ứng cử viên Chủ tịch tỉnh, chỉ có thể nói một tiếng cảm ơn. Cảm ơn sự tín nhiệm của các vị đại biểu, hi vọng các đại biểu sẽ tiếp tục ủng hộ công việc của tôi. Chờ đến khi tôi thật sự cần các anh, các anh lại đề cử tôi, đưa ra những lá phiếu quý giá. Tuy nhiên, hẳn là khả năng này không lớn…
Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn vào Hạ Tưởng. Không rõ câu nói cuối cùng của Hạ Tưởng là có ý gì, là muốn nói lên cái gì. Hạ Tưởng bị người ta giở thủ đoạn, chẳng những không buồn mà thái độ thong dong bình tĩnh, dường như còn rất chân thành tỏ vẻ cảm ơn. Là hắn không biết nguy hiểm trong đó hay là cố tình lâm vào?
Đến Tôn Tập Dân cũng không hiểu, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Khâu Nhân Lễ nghĩ đến cái gì đó, vui mừng mỉm cười. Y biết, hạ tưởng phản kích không phải một đòn sấm sét mà là một đao nhỏ dịu dàng. Làm cho người ta một cước giẫm lên chỗ trống, thủ pháp trước dương sau ức, xem như là phá hỏng tài giỏi.
Tuy nhiên, có chút xấu xa có chút buông tha người khác mới là điều y thích nhất ở Hạ Tưởng. Khâu Nhân Lễ thở phào một cái, trong mắt lóe lên một tia tức giận nhìn Trình Tại Thuận và Tần Khản.
Nếu không ra tay trừng trị hai kẻ bại hoại này, quyền uy của y ở tỉnh ủy sẽ nhanh chóng bị mất hết.
- Ban tổ chức trung ương đã có quyết định chuyển đi. Tôi đã điều khỏi tỉnh Tề, sắp đi Lĩnh Nam nhậm chức. Quyết định chính thức ký ngày hôm qua, hôm nay đã có hiệu lực. Nói đúng ra, tuy rằng hôm nay tôi ngồi trên đài chủ tịch, nhưng trên thực tế đã không còn là Phó Bí thư tỉnh Tề. Phó Trưởng ban tổ chức trung ương Tạ Tín Tài chiều nay sẽ đến thành phố Lỗ, chính thức tuyên bố quyết định của trung ương.
- Ầm….
Nếu lời Hạ Tưởng nói lúc trước chỉ là lời tựa, đánh lừa người nghe, khiến cho các cán bộ Đảng viên và đại biểu không hiểu chân tướng ngồi đây như đi trong mây mù, không biết phương hướng. Hạ Tưởng dùng cách đùa giỡn để mở đầu, để đưa ra hiệu ứng chấn động thực sự cuối cùng. Mặc kệ là dụng ý châm chọc khiêu khích, hay là để đạt được hiệu quả nổi tiếng, tất cả các mục đích của hắn đều đạt được.
Hội trường ầm ĩ náo loạn thành một mảnh.
Trò đùa quá trớn rồi! Nếu nói nghị án không tín nhiệm Tôn Tập Dân coi như có lý, là một đề án chính thức, có thể làm vô số người liên tưởng. Nhưng Phó Bí thư tỉnh ủy Hạ Tưởng được các đại biểu đề cử giữ chức Chủ tịch tỉnh tuyệt đối là một trò khôi hài, chẳng những là trò khôi hài mà là trò hoang đường ngoài dự đoán của mọi người.
Đề cử nửa ngày, bôi đen nửa ngày, lo lắng nửa ngày, kết quả là đồng chí Hạ Tưởng đã không phải là Phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề. Khi hắn đã có quyết định điều động, trên thực tế hắn không có quan hệ với tỉnh Tề. Đề cử lãnh đạo tỉnh khác đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh mình, nói là càn quấy hay là chuyện hài hước, nói là bậy bạ thì bàn đến chỉ là những câu chuyện đáng buồn cười, nói là vi phạm quy định của hiến pháp, nói là một số đại biểu liên kết là kém về chính trị, cũng xứng đáng!
Một cái tát này, chẳng những đánh vang dội trước công chúng, đánh một cách dứt khoát và làm cho người ta hết giận. Giống như những ngày gần cuối đông mồi hôi đẫm người, sau đó được tắm nước lạnh và thấy vô cùng nhẹ nhàng. Ào ào một hồi, toàn thân mồ hôi, ruồi bọ được tắm rửa sạch sẽ, lập tức làm cho tinh thần người ta sảng khoái.
Nắm lấy sự chênh lệch về thời gian, có thể khiến Ban Tổ chức cán bộ trung ương ký quyết định điều chuyển, lợi dụng ưu thế chính trị của hắn, lợi dụng mọi mạng lưới quan hệ khổng lồ của hắn, đùa bỡn Tần Khản và Trình Tại Thuận trong lòng bàn tay. Mây mưa thất thường làm hai người hao tâm tổn sức, tính kế một hòn đá ném chết hai con chim. Chẳng những một cước thất bại, còn ngã từ đài cao xuống, gặm bùn chưa tính, còn rơi răng đầy đất.
Không tồi, Tần Khản và Trình Tại Thuận ngơ ngác nhìn nhau, choáng váng.
Hai người cũng biết rõ Hạ Tưởng sắp rời tỉnh Tề, đã tính việc hôm nay để tiễn đưa Hạ Tưởng, dùng việc cuối cùng để bôi đen Hạ Tưởng. Làm cho Hạ Tưởng ở tỉnh Tề có một vết chấm tròn, khiến Hạ Tưởng đi mang theo thất bại và tinh thần uể oải tới Lĩnh Nam nhậm chức.
Tần Khản muốn dùng cách bôi đen để tiễn đưa Hạ Tưởng, cũng là muốn nắm lấy sự cjeenh lệch về thời gian, bởi vì tin tức y nhận được là Hạ Tưởng phải đợi đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc xong mới rời tỉnh Tề.
Không ngờ, tuyệt đối không ngờ, Hạ Tưởng thâm hiểm như vậy, một bên tung tin sau đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc mới rời đi, một bên bí mật thao túng. Đầu tiên là để Ban Tổ chức cán bộ trung ương ký quyết định điều chuyển, ở đây lại một tay giấu giếm, làm mưu đồ của y thất bại hoàn toàn không nói, còn thành trò cười.
Hơn nữa còn thành trò cười nổi tiếng.
Sau một hồi sôi nổi và loạn lên, Hạ Tưởng dường như e sợ tạo ghê tởm cho Tần Khản và Trình Tại Thuận chưa đủ, còn nói:
- Cho nên, mời mấy chục đại biểu đã đề cử tôi nhanh chóng thu hồi đề xuất, nếu không sẽ thành trò cười nổi tiếng trong thiên hạ. Cảm ơn mọi người.
Vừa nói trò cười nổi tiếng trong thiên hạ, chính là châm chọc, chính là đánh trả thẳng vào Tần Khản và Trình Tại Thuận. Chính là Hạ Tưởng công khai tuyên bố, ai bảo nhằm vào hắn, rất xin lỗi, hắn chẳng những phải đánh lại, còn phải không nể tình chút nào đánh trả gấp bội lần.
Vở kịch rất xuất sắc vừa diễn ra, chẳng những xuất sắc còn làm cho người ta không theo kịp. Từ lúc mấy vị đại biểu đề án nghị án, đến khi Trần Hợi Phong nói ra trước mặt mọi người. Hạ Tưởng phản kích ngắn ngủi sắc bén, bình tĩnh, kỳ thật bất quá chỉ mười phút. Mười phút đã khiến cho mưu đồ mà Tần Khản và Trình Tại Thuận chuẩn bị đã lâu, và còn tự cho rằng tuyệt đối không có sai sót sơ hở nào, trong nháy mắt đành phải thất vọng buông xuôi.
Trình Tại Thuận và Tần Khản trong lòng buồn bực, quả thực muốn nổ tung nhưng không thể biểu hiện, còn phải tiếp tục giả bộ. Nếu không thì thành ra không đánh đã khai.
Sau khi Hạ Tưởng nói cảm ơn xong, vẻ mặt hòa nhã mỉm cười, trở về chỗ ngồi, dường như sự việc đã chấm dứt. Mặc kệ còn có những việc vặt vãnh phức tạp gì, chuyện xấu và loạn đều không liên quan đến hắn.
Tôn Tập Dân than thở một hồi, chỉ có một cảm giác, phục, có thể tính toán mọi việc hoàn hảo không một kẽ hở như Hạ Tưởng, y cảm thấy mình không bằng. Cũng tự biết y không có dũng khí và bình tĩnh như Hạ Tưởng.
Khâu Nhân Lễ thầm gật đầu khen ngợi. Cách của Hạ Tưởng hôm nay không thể nói không sắc bén, cũng không thể nói không đặc sắc. Nói như thế nào ông ta cũng cảm thấy khiếm khuyết một chút gì. Hơn nữa, suy nghĩ cẩn thận Hạ Tưởng đã ung dung chạy trốn nhưng tai họa ngầm vẫn còn đó. Tôn Tập Dân còn treo lơ lửng. Nói đúng ra tất nhiên Hạ Tưởng chỉ để ý đến chính hắn.
Hạ Tưởng rất có tâm nhón tay làm phúc, không thể chỉ biết thoát thân, mặc kệ đánh miếng hồi mã thương, ít nhất phải cho Tần Khản và Trình Tại Thuận nhấm nháp vị đắng mới được. Có một số người không đánh cho đau đớn đánh cho biết sợ, họ không biết hối hận là gì.
Khâu Nhân Lễ tuy khó hiểu, nhưng cũng không oán giận Hạ Tưởng cái gì. Dù sao Hạ Tưởng không có nghĩa vụ và trách nhiệm chia sẻ khó khăn với Tôn Tập Dân, hay Tỉnh ủy. Bản thân hắn có thể xoay người đánh một đòn thật đẹp cũng là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Khâu Nhân Lễ cũng không nghĩ tới, Hạ Tưởng chẳng những vì thay đổi chính mình còn vì Tần Khản và Trình Tại Thuận chuẩn bị một bữa tối phong phú.
Bữa tối rất phong phú, cái gì cũng có, ăn ngon, nhưng tiêu hóa không dễ!