Chuyện có thể kinh động làm Tào Thù Lê bỏ rơi Hạ Tưởng, không quan tâm tất cả mà rời khỏi thành phố Lỗ, không có mấy chuyện, nói cách khác, trong suy nghĩ của cô, không có mấy người quan trọng hơn Hạ Tưởng.
Ngoài cha mẹ ra, không hề nghi ngờ, Hạ Đông xếp vị trí thứ nhất. Bây giờ cha mẹ không còn lo lắng gì, đương nhiên là Hạ Đông có chuyện rồi.
Thật ra cũng không thể nói là bản thân Hạ Đông có chuyện, mà là Hạ Đông kiếm chuyện cho Tào Thù Lê -cháu gái Tiểu Linh của Tổng bí thư lần trước ở chung với Tào Thù Lê vô cùng vui vẻ, cứ nhất định muốn nhận Tào Thù Lê làm mẹ nuôi, lúc đó Tào Thù Lê không đồng ý, không phải là kiêu ngạo, mà là cảm thấy trèo cao.
Nhưng cô vừa về nước, cũng không biết làm thế nào mà cô Tề biết tin, gọi điện thoại tới, bảo là Tiểu Linh lại muốn gặp cô Tào rồi, nhất định quậy đòi Tào Thù Lê đến Bắc Kinh chơi, nhất định muốn nhận mẹ nuôi.
Đương nhiên, lời của cô Tề rất khéo léo, cũng rất khách sáo, bảo là bà thực sự rất yêu cháu gái, cũng đã già rồi, cũng chẳng có theo đuổi điều gì to tát, chỉ hy vọng cháu gái bình an vui vẻ. Nói đi nói lại chỉ có một điều, ai bảo Tiểu Linh thích Hạ Đông như vậy, lại thích Tào Thù Lê như vậy, coi như bà hạ mình, cầu xin Tào Thù Lê vậy.
Tào Thù Lê rất dễ mềm lòng, cô Tề lại hạ thấp thân phận, cô còn chỗ nào có thể kiên trì thêm nữa? Nên đã đồng ý.
Sau khi đồng ý, mới khó xử nói với Hạ Tưởng, bởi vì vừa đến đã lại đi, thật sự có lỗi với chồng, ở đâu có cái lý người vợ không chăm sóc cho chồng? Nhưng suy cho cùng cô Tề đã mở lời rồi…
Hạ Tưởng nghe xong, tuy rằng đúng như cầu còn không được, lại vẫn phải giả vờ cảm thán, bảo rằng lấy một người mà ai ai cũng thích về làm vợ thật sự không phải là một chuyện tốt, đi đến đâu cũng được hoan nghênh, dù sao người tổn thương nhiều nhất lại là hắn, hắn thậm chí còn hát bài "Tại sao người bị tổn thương toàn là tôi", trêu cho Tào Thù Lê vừa cười vừa bối rối, tốt nhất chỉ đành đồng ý đêm nay cố gắng thưởng cho hắn một lần.
Đàn ông luôn cảm thấy cảm giác có được hạnh phúc trên thân thể người phụ nữ là được hời, thật ra đàn ông mới đáng thương nhất, rõ ràng mệt nhất hy sinh nhiều nhất, lại còn tự cho giống như có được nhiều nhất vậy.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng lại đi tiễn Tào Thù Lê.
Cũng đừng nói, có vài người tuổi chó, không đánh không đi, hắn lại ra ngoài lần nữa, sau lưng quả nhiên không có đuôi, nếu nói việc theo dõi hôm qua hung hãn như con chó dữ nhe răng trợn mắt, sự hiền lành hôm nay giống như con chó bị đánh cụp đuôi, khiến Hạ Tưởng trong lòng khinh miệt, đến một tên thì xử lý một tên, đến một cặp thì xử lý một cặp.
Tiễn Tào Thù Lê xong, về lại Tỉnh ủy, mới nghe vụ tai nạn xe hôm qua đã lan truyền.
Đủ loại phiên bản đều có, có người nói lái xe bị điên, đột nhiên muốn chết. Có người nói xe phía trước là một đại mỹ nhân, cho nên lái xe phía sau mới mê dại đầu óc, đến mạng sống không thiết cũng phải dũng cảm xông lên phía trước.
Đủ kiểu nói, đủ kiểu cải biên, Hạ Tưởng nghe xong đều cười bỏ qua, hắn chỉ quan tâm chuyện kết cục của lái xe.
Lái xe trọng thương, đang trong cấp cứu, còn phần đời còn lại có thể tự lo liệu hay không, thì xác xuất đó sẽ tỉ lệ thuận với xác xuất y tích đức trước đây. Tuy nhiên cũng không phải là vấn đề Hạ Tưởng quan tâm. Hắn chỉ biết, đối với thành phố Lỗ ngày nào cũng có vô số vụ tai nạn xe xảy ra mà nói, một vụ tai nạn xe vì vượt đèn đỏ mà bị xe ủi đất tông hỏng, sở dĩ kinh động không ít người nhiều chuyện bàn tán ở Tỉnh ủy, là bởi vì lái xe Hoàng Đại Dụng từng là lái xe của Trình Tại Thuận lúc đảm nhiệm Chủ tịch doanh nghiệp nhà nước.
Hơn nữa Hoàng Đại Dụng vẫn luôn là một đầu sỏ vùng ngoại ô Tây Nam thành phố Lỗ, là đầu sỏ rau quả của chợ bán buôn rau quả ngoại ô Tây Nam thành phố Lỗ, lập nhiều công lao không nhỏ cho việc nâng cao giá cả thị trường rau quả thành phố Lỗ. Cơ bản rau quả bán ra từ tay các bác nông dân, nếu là một hào một cân, thì đến tay dân thành phố Lỗ sẽ vượt quá một đồng, lợi nhuận gấp mười lần ở trong đó, Hoàng Đại Dụng phải lấy khoảng ba phần.
Đừng xem thường một cân rau kiếm được ba hào tiền lời bèo bọt, suy cho cùng mỗi ngày chỉ riêng chợ bán buôn rau quả ngoại ô phía Nam thành phố Lỗ là có thể có được số lượng mười mấy tấn, Hoàng Đại Dụng kiếm được số tiền lớn rồi.
Tuy nhiên của cải bất chính đến nhanh thì đi cũng nhanh, cũng không biết có đủ phí sinh hoạt nửa đời còn lại cho y không?
Trình Tại Thuận lại bị thương nặng, cũng không biết y có kịp thời dừng lại sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ không? Đối với điều này, Hạ Tưởng hoàn toàn không lạc quan, tuy nhiên Hạ Tưởng đã ra tay, không đánh cho Trình Tại Thuận đau, không đánh cho y giậm chân, cũng sẽ không dừng tay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Bởi vì đối thủ dám trắng trợn theo dõi Phó bí thư Tỉnh ủy, hơn nữa vẫn là dưới tiền đề đánh vào Trình Nhất Dương, liền khiến Hạ Tưởng hiểu, Trình Tại Thuận vẫn thật sự chưa thấy Hoàng Hà chưa thôi ý định.
Vậy thì tiếp tục đánh!
Hạ Tưởng còn cho rằng Trình Tại Thuận ít nhiều sẽ kiềm chế một chút, suy cho cùng ở hiệp đầu, hắn đã chỉ rõ một vài chuyện một cách rất súc tích, tin rằng người thông minh như Trình Tại Thuận, có lẽ sau khi biết tình thế mất kiểm soát, sẽ có hậu quả như thế nào, không ngờ hiệp đầu rồi vụ tai nạn xe thứ hai, vẫn chưa lay tỉnh Trình Tại Thuận… Lúc sắp tan tầm, Hạ Tưởng nhận được cuộc điện thoại kinh hoàng.
- Hạ Tưởng, anh thật sự ăn no quá sinh rảnh rồi, Phó bí thư Tỉnh ủy đàng hoàng không làm, cứ nhất định làm ruồi nhặng gớm ghiếc, cẩn thận bị đập một phát chết!
- Anh chắc chắn là thị lực không tốt, không nhìn rõ bộ mặt vốn có của tôi, tôi không phải là ruồi nhặng, là ong vò vẽ, có độc.
Hạ Tưởng không cam chịu yếu thế, cười qua loa:
- Điện thoại hù dọa tôi nhận được nhiều rồi, cuộc điện thoại này của anh, là cuộc không có trình độ nhất. Tôi cũng xin khuyên anh, đừng giả thần giả quỷ nữa, xe ủi đất không phân biệt được người và quỷ, đều có thể tông chết.
Đối phương rõ ràng nổi giận:
- Phó bí thư Hạ, cẩn thận đi đường, đừng để té ngã
- Tôi té không ngã, tuổi trẻ cường tráng, không phải như lão già nào đó, người già rồi, nên có uy nghi và tấm lòng của người già, đừng bụng chuột ruột gà, quậy mãi không yên. Thay tôi chuyển một câu, bảo rằng nếu cứ muốn quậy nữa, cẩn thậntrước sân nổi lửa, sân sau hao tài.
Hạ Tưởng ném điện thoại, trong lòng không hề bị ảnh hưởng bởi sự uy hiếp của đối phương, ngược lại càng tốt hơn, bởi vì hắn đang muốn chuyển lời cho Trình Tại Thuận, kết quả đối phương chủ động tìm đến, cũng bớt đi chuyện của hắn.
Nguyên tắc ban đầu là đánh đau đến mức nhận thua, Hạ Tưởng lần nữa gọi mấy cú điện thoại, yêu cầu các bên tăng thêm thế tấn công, tiếp tục tiến hành gây khiếp sợ toàn diện cho Trình Tại Thuận.
Đồng thời, cũng điện thông báo Tiêu Ngũ, tiếp tục gia tăng mức độ điều tra, tranh thủ trước quốc khánh, có được chứng cứ quan trọng. Sở dĩ bảo Tiêu Ngũ ra tay chứ không kinh động cảnh sát Phẩm Đô, là Hạ Tưởng có lý do tin tưởng, cảnh sát Phẩm Đô cũng có người của Tần Khản, đội ngũ đã… không thuần khiết nữa.
Vẫn là dùng Tiêu Ngũ thì yên tâm hơn.
Tuy nhiên tình hình Tiêu Ngũ ở Phẩm Đô, hơi không ổn, cũng khiến Hạ Tưởng thầm lo lắng, quyết tâm để Dương Uy ra mặt phối hợp với Tiêu Ngũ, hai chỗ thành một chỗ, người đông sức lớn.
Nhưng lúc Dương Uy còn chưa kịp đến Phẩm Đô, Tiêu Ngũ lại gặp phải một nguy cơ to lớn nữa, lão Thiết rốt cuộc ra tay rồi!
Tại Tỉnh ủy tỉnh Tề lúc này, sau khi Tôn Tập Dân nhận chất vấn của Hội đồng nhân dân, tuy bị Ủy ban thường vụ Hội đồng nhân dân gây khó dễ đồng thời nghi ngờ, nhưng tình thế chưa mở rộng thêm bước nữa, cũng tạm thời ngưng lại, lần chất vấn thứ hai chưa lên lịch, cũng không biết Trình Tại Thuận thấy khó nên rút lui, hay là đang ấp ủ chuẩn bị lần thanh thế lớn hơn tiếp theo.
Mà Tôn Tập Dân cũng không chút khách khí, sau khi từ Hội đồng nhân dân trở về, liền mở cuộc họp thường vụ Ủy ban nhân dân tỉnh, điều chỉnh phân công Phó chủ tịch tỉnh. Mấy phân công dự án quan trọng, đều lấy khỏi tay Tần Khản, phân vào tay Lý Vinh Thăng, đến Chu Vu Uyên cũng xem xét tới, về cơ bản có thể nói, những phân công quản lý gian hàng thể hiện rõ quyền lực nhất trong tay Tần Khản, toàn bộ đều bị phân chia sạch.
Tuyên bố rõ ràng không nhầm lẫn, Tần Khản bị mất hết quyền lực rồi.
Là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, ngoài mấy gian hàng phải quản lý ra, trong phân công quản lý gian hàng những béo bở phong phú khác, quyền lực lợi ích thực tế, toàn bộ đều bị Phó chủ tịch tỉnh khác phân chia rồi.
Tần Khản biểu hiện rất rộng lượng, không thay đổi sắc mặt, lại không lý lẽ tranh giành, ngược lại rất bình tĩnh tiếp nhận sắp xếp của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Tôn Tập Dân đem sự tình làm sáng tỏ:
- Qua Tỉnh ủy phê chuẩn, Ủy ban nhân dân tỉnh lần này điều chỉnh phân công Phó chủ tịch tỉnh, là căn cứ thế cục và sự phát triển kinh tế của tỉnh Tề trước mắt, làm một lần điều chỉnh có lợi cho sự phát triển lâu dài của tỉnh Tề. Căn cứ nguyên tắc người có khả năng làm nhiều, ai có thể làm ai chịu làm thì thêm nhiều trọng trách, tiến hành điều chỉnh biên độ nhỏ, hy vọng các đồng chí có liên quan đến công tác điều chỉnh, có thái độ đúng, bỏ thành kiến, tiếp tục vì sự phát triển kinh tế của tỉnh Tề, làm nên những cống hiến cần có.
Lời của Tôn Tập Dân tỏ rõ lần phân công điều chỉnh Phó chủ tịch tỉnh này, là dưới sự ủng hộ của Tỉnh ủy, là sau khi Bí thư Tỉnh ủy Khâu Nhân Lễ gật đầu mới điều chỉnh, là nói với Tần Khản và tất cả Phó chủ tịch tỉnh một cách rõ ràng không nhầm lẫn, hiện tại tỉnh Tề có nhân vật số một số hai đạt được nhận thức chung trên nhiều vấn đề, chính là đại kế vì sự ổn định đoàn kết của tỉnh Tề, Bí thư và Chủ tịch tỉnh sẽ kiên định đứng cùng nhau, từ trong nôi xóa bỏ tất cả suy nghĩ không gắn với thực tế của mọi người.
Cũng là một lần cảnh cáo trực diện mạnh mẽ đối với Tần Khản.
Sau cuộc họp, Tần Khản mặt mày tối sầm về lại văn phòng, ngồi một lúc lâu, mới gọi đi một cuộc điện thoại:
- Mau chóng giải quyết sự việc ở Phẩm Đô, bên hội đồng nhân dân, đợi thời cơ càng chín muồi hẵng nói.
Dừng lại thích hợp, cho địch thấy yếu, Tần Khản rốt cuộc cũng thay đổi sách lược, dưới sự tấn công của Khâu Nhân Lễ và bị làm cho mất quyền lực bởi Tôn Tập Dân, càng bởi vì Tiêu Ngũ đang điều tra ở Phẩm Đô, đã bước đầu mò tới ranh giới của chân tướng.
So với thất bại của Tỉnh ủy, sự điều tra của Tiêu Ngũ mới là một cú đá, nếu xử lý không tốt, trúng ngay vào ngực, nói không chừng y sẽ bị đá hộc máu mà chết. Bởi vậy, Tần Khản nôn nóng rồi.
- Tuy nhiên phải chú ý chừng mực, tốt nhất đuổi Tiêu Ngũ ra khỏi Phẩm Đô là được, đừng làm gã bị thương.
Tần Khản lại nói thêm một câu, nói cho cùng, y vẫn không dám trở mặt với Hạ Tưởng, Tiêu Ngũ là giới hạn không thể đụng tới của Hạ Tưởng, y thật không dám mạo hiểm thử xem sau khi Tiêu Ngũ bị thương sẽ có hậu quả gì mà y không cách nào chịu đựng được.
Nhưng sự việc không chuyển biến theo ý chí của con người, giống như trên chiến trường ai cũng đều không muốn chết vậy, nhưng càng sợ chết thì lại càng nhanh chết, định lý trong cuộc sống cũng giống như vậy, càng sợ xảy ra việc, thì càng dễ xảy ra việc.
Tiêu Ngũ ở Phẩm Đô, đã gặp trực diện lão Thiết…
Khi Tiêu Ngũ ở Phẩm Đô sắp sửa cùng lão Thiết quyết trận sống mái, Trình Tại Thuận lại lần nữa gặp phải lần biến cố lớn trong thăng trầm đời người, vốn dĩ với tuổi tác và vị trí hiện tại của y, đã lui không thể lui được nữa, theo phỏng đoán lẽ bình thường, y trừ khi phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nếu không tuyệt đối có thể an hưởng lúc tuổi già.
Nhưng lần này gặp phải thiệt hại nặng trong đời người, không phải bản thân y, mà là con trai của y, cũng chính vì bản thân y đã lui không thể lui được nữa, nên con trai là toàn bộ hy vọng của y.
Trình Tại Thuận coi như cảm nhận được Hạ Tưởng thật sự là một người đã nói là làm, đã làm phải có kết quả!