Chu Hồng Cơ quả thật luống cuống.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc ông ta tới tỉnh Tề nhậm chức tới nay, lòng tin trong ông ta bị dao động. Lần đầu tiên ông ta cảm thấy hoảng sợ trong lòng, lại lần đầu tiên ông ta có cảm giác bất lực khó có thể tiếp tục.
Không thể ngờ được, Chu Hồng Cơ dù thế nào cũng không ngờ được, sao lại có một người dũng mãnh không sợ chết, muốn lấy cái chết để đấu tới cùng? Nếu ngay cả chết còn không sợ, thì Chu Chấn Ba sao lại không mở miệng cắn chết Hà Giang Hải?
Hơn nữa lấy sự việc của Chu Chấn Ba, khẳng định chưa chắc đã là tử hình. Dù sao chết tử tế cũng không bằng sống vô lại, người khác chết chung quy cũng tốt hơn là mình chết. Anh ta sao có thể ngốc đến mức ngay cả tính mạng cũng không cần?
Đương nhiên, Chu Hồng Cơ không hiểu được cách làm của Chu Chấn Ba, cũng không có cách nào trực tiếp gặp mặt Chu Chấn Ba để hỏi rõ ràng, chỉ cảm thấy khó có thể chấp nhận được sự thật như vậy.
Chẳng qua, hiện thực càng khó chấp nhận hơn vẫn còn ở phía sau...
Tại Ủy ban Kỷ luật Trung ương ở Bắc Kinh.
Long Gia Thành nhận được điện thoại của Khâu Nhân Lễ.
Bởi vì nhiệm kỳ mới sang năm, Long Gia Thành nhất định phải lui ra, nên hiện tại trên cơ bản ông ta đã bắt đầu thu dọn toàn cục. Người cần nên đề cử, nhất định phải đề cử đi lên. Người cần giẫm lên, nhất định phải giẫm lên. Nếu đã không thể đè được sự tăng lên lực lượng Đại Tân Sinh của thế lực, thì cũng tới lúc vứt bỏ thành kiến bắt tay giảng hòa.
Lui ra rồi, thì phải có giác ngộ chuẩn bị lui ra. Không ai có thể vĩnh viễn ngồi ở trên đài, nếu lên đài, thì sẽ có một ngày phải xuống đài.
Đột nhiên, Long Gia Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây xanh um tươi tốt, bất ngờ ông ta hiểu ra.
Mâu thuẫn với những người khác còn có thể bắt tay giảng hòa được, nhưng chỉ có một người lại không thể làm được. Không phải ông ta không muốn, mà là đối phương không muốn.
... Hạ Tưởng.
Long Gia Thành tự hiểu từ lúc ông ta đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương tới nay, số người ông ta đã đắc tội nhiều đến mức đếm không xuể. Tuy rằng ông ta không thể tự cho rằng mình cũng không thẹn với lương tâm, nhưng ông ta cũng biết, mặc kệ người nào ngồi ở vị trí trên, chung quy đều sẽ đắc tội với rất nhiều người, trừ khi nhảy ra khỏi quan trường.
Đắc tội với người không sợ, cho dù là đắc tội với đối thủ có thế lực ngang bằng cũng không sợ, có sợ chỉ là sợ đắc tội với lực lượng hậu bị mà lực lượng khắp nơi đều tán thành.
Năm đó, một hồi sóng gió ở Tần Đường vẫn còn trong lòng Long Gia Thành, mãi không quên được. Bởi vì ông ta cũng từng tiếp xúc với Hạ Tưởng vài lần, nhưng ông ta vẫn không hiểu nhiều lắm về con người Hạ Tưởng. Trong lòng ông ta cũng không rõ đối với sự việc ở Tần Đường năm đó Hạ Tưởng có còn canh cánh ở trong lòng hay không, liệu sẽ lại áp dụng thủ đoạn gì để trả thù.
Hạ Tưởng đúng là lực lượng hậu bị, nhưng ở trong vòng ba đến năm năm tới hắn còn chưa đủ thực lực để có thể chi phối được vận mệnh của ông ta, cho nên ông ta cũng không lo lắng nhiều về việc vài năm sau khi thiên hạ là của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng sẽ đối xử với ông ta như thế nào. Bởi vì đến lúc đó sớm đã là thời gian qua đi cảnh vật cũng thay đổi, liệu ông ta có còn trên đời hay không để muốn khuyên người khác nghe theo ý kiến của bản thân.
Nhưng ở trong mắt Long Gia Thành, Hạ Tưởng không giống với người khác. Người khác có lẽ phải đợi sau khi lên chức mới có thể tạo thành uy hiếp đối với ông ta, nhưng với Hạ Tưởng lại khác. Hiện tại, Hạ Tưởng đã có khả năng mang đến ảnh hưởng bất lợi đối với ông ta!
Điều đó chưa chắc có thể khiến ông ta bị thương tổn, nhưng có khả năng Ủy ban Kỷ luật Trung ương sẽ bị tát một tát. Ủy ban Kỷ luật Trung ương bị đánh, thì tương đương với ông ta bị đánh. Có lẽ dân chúng trong thiên hạ không biết, nhưng trong mắt người trong quan trường, đều biết rất rõ về việc Ủy ban Kỷ luật Trung ương lần trước đến thành phố Lỗ, sắp thành lại bại, chật vật mà ra về.
Lần này lại đi thành phố Lỗ, mặc dù có Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương trấn giữ, nhưng trong lòng Long Gia Thành không biết vì sao, lại vẫn cảm thấy hơi bất an. Có lẽ là từ sau khi Hạ Tưởng đảm nhiệm chức Phó bí thư tỉnh ủy, bỗng chốc đã trở nên chín chắn hơn rất nhiều. Chẳng những mọi chuyện mượt mà suôn sẻ, không chê vào đâu được, nhưng khác với trước kia luôn xung phong lên phía trước, hiện tại hắn thay đổi sách lược, trốn ở phía sau, làm cho người ta không bắt được cái bóng của hắn, còn hắn lại nhìn rõ ràng sơ hở của người khác.
Long Gia Thành rất là lo lắng mặt ngoài Hạ Tưởng dường như đứng ở giữa, nhưng lại đang âm thầm đào hố khiến Thôi Bách Tính nhảy xuống, bởi vì thủ đoạn của Hạ Tưởng luôn làm cho người ta khó lòng phòng bị. Kỳ thật Long Gia Thành đoán đúng phân nửa, Thôi Bách Tính quả thật nhảy vào hố, nhưng hố không phải do Hạ Tưởng đào, mà là do Chu Hồng Cơ trong lúc vô ý đào thành.
Chẳng khác nào, tự nhảy vào hố mình đào.
Lần trước, sau khi Ủy ban Kỷ luật Trung ương ở thành phố Lỗ vô công mà quay về, Long Gia Thành liền ý thức được, Hạ Tưởng chung quy sẽ còn trở về, hắn vẫn chưa từng quên mối thù mưa gió năm đó.
Chẳng qua nếu thành phố Lỗ bởi vì có Hạ Tưởng, Ủy ban Kỷ luật Trung ương có án muốn làm cũng phải nhượng bộ lui binh, thì cũng quá uất ức. Cuối cùng Long Gia Thành vẫn phái Thôi Bách Tính đi tới thành phố Lỗ, chuẩn bị vẽ một dấu chấm tròn kết thúc một vòng tròn cho vụ án Hà Giang Hải đã lâu chưa có giải quyết.
Thôi Bách Tính không giống như Thôi Hướng là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật giữa đường về nhà. Anh ta luôn luôn lượn lờ phía dưới Ủy ban Kỷ luật, từ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố mãi cho đến chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, làm qua vô số vụ án, kinh nghiệm vô cùng phong phú, thủ đoạn cũng rất khéo đưa đẩy, tin tưởng anh ta ra mặt, chắc chắn sẽ mã đáo thành công.
Lúc tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Long Gia Thành đã đem sự tình ở tỉnh Tề ném sang một bên, đang phê duyệt văn kiện. Thư ký sau khi nghe điện thoại, vội vàng chuyển điện thoại vào trong.
Nếu là điện thoại Bí thư Tỉnh ủy bình thường, cũng không có khả năng muốn trực tiếp trò chuyện với Long Gia Thành, nhưng Khâu Nhân Lễ không phải Bí thư Tỉnh ủy bình thường, hơn nữa ông ta và Long Gia Thành đã quen biết nhiều năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm cá nhân.
Sau khi Long Gia Thành nghe điện thoại, vừa nghe thấy giọng nói của Khâu Nhân Lễ, trong lòng trước hết đập lên vài nhịp. Nói thật, làm vô số vụ án lớn nhỏ, chưa từng có một vụ án nào giống với vụ án của Hà Giang Hải lại khiến anh ta cảm thấy đau đầu như vậy. Nếu Hà Giang Hải chỉ là người trong phái bình dân thì tốt rồi. Nhưng vấn đề còn nằm ở chỗ, tỉnh Tề có một thái độ không rõ ràng hơn nữa còn có Hạ Tưởng đang đứng một bên như hổ rình mồi.
- Nhân Lễ, có chuyện gì vậy?
Long Gia Thành ở trước mặt Khâu Nhân Lễ, không dám tỏ vẻ. Ông ta hỏi han rất khách khí.
- Chủ nhiệm Long, hiện tại, dân tình ở tỉnh Tề có dấu hiệu giằng co. Tôi hy vọng Ủy ban Kỷ luật Trung ương khi phá án, lấy tiền đề là không ảnh hưởng tới sự yên ổn đoàn kết của tỉnh Tề.
Khâu Nhân Lễ vừa vào đề liền nắm giữ quyền chủ động. Bởi vì quả thật ông ta từ sự kiện cái chết của Chu Chấn Ba, nhạy bén phát hiện tỉnh Tề có khả năng sẽ có đại loạn.
- Trong lúc Phó chủ nhiệm Thôi trong thời gian phá án, Phó cục trưởng Cục công an thành phố Lỗ - Chu Chấn Ba sau khi bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương thẩm vấn hai lần, bất ngờ tử vong. Hiện tại Tỉnh ủy đang huyên náo, Cục công an thành phố quần chúng xúc động phẫn nộ, dân chúng xôn xao. Tỉnh ủy hiện tại rất bị động...
Nghe Khâu Nhân Lễ tóm tắt lại tình hình sau khi Chu Chấn Ba tử vong, khiến Long Gia Thành cảm thấy kinh sợ.
Sự việc... sao lại thành ra lớn như vậy?
Lúc đó đã xảy ra chuyện gì, trước tiên không phải do Thôi Bách Tính báo cáo, cũng không phải do Chu Hồng Cơ báo cáo trước, ngược lại là Khâu Nhân Lễ gọi điện thoại tới đầu tiên, trực tiếp đưa ra nghi ngờ tới Ủy ban Kỷ luật Trung ương, tương đương với trực tiếp khiến ông ta bị bẽ mặt!
Long Gia Thành hết chỗ nói rồi, phẫn nộ rồi!
Ai đã ở sau lưng ra tay?
Là ai đang cố ý bôi nhọ hình tượng của Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Rõ ràng người đó đã khiến Ủy ban Kỷ luật Trung ương lại thất bại bỏ chạy, rõ ràng là khiến Ủy ban Kỷ luật Trung ương ở tỉnh Tề mất hết uy phong, không còn quyền uy gì đáng nói!
Khâu Nhân Lễ cũng thực sự là giỏi, thân là Bí thư Tỉnh ủy trước tiên gọi điện thoại tới, không chỉ đại biểu Tỉnh ủy tỉnh Tề biểu đạt bất mãn với Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cũng là phê bình khéo léo Thôi Bách Tính và nhân viên Ủy ban Kỷ luật Trung ương công tác bất lợi.
Nhưng..., Long Gia Thành phẫn nộ thì cứ phẫn nộ, cũng phải chiếu cố tới cảm xúc của Khâu Nhân Lễ, phải chiếu cố tới thể diện của quan lớn. Hơn nữa Khâu Nhân Lễ cũng không phải là Bí thư Tỉnh ủy bình thường. Tiếp sau, ông ta cũng sẽ tiến vào danh sách những người lãnh đạo quốc gia.
Hơn nữa sự thật xảy ra trước mắt, Phó cục trưởng cục công an thành phố Lỗ quả thật chết ngay dưới mắt Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Mặc dù Long Gia Thành không dám ngờ vực vô căn cứ là thủ đoạn của Hạ Tưởng, nhưng ông ta biết, Ủy ban Kỷ luật Trung ương nếu không tỏ thái độ, sẽ không qua được cửa ải này.
- Nhân Lễ, phát sinh chuyện như vậy, tôi cũng rất đau lòng. Tôi sẽ tự mình gọi điện thoại cho đồng chí Thôi Bách Tính, yêu cầu anh ta chú ý tới phương pháp làm việc, và cho anh ta tạm dừng công tác điều tra, đến khi tìm ra chân tướng sự việc.
Long Gia Thành cũng không thể lập tức cho Thôi Bách Tính rút khỏi tỉnh Tề, nếu không cũng có vẻ rất thảm hại. Nếu nói sau khi sự tình xảy ra chưa điều tra rõ ràng, cũng không phù hợp với quy củ.
Sau khi tiếp nhận xong cuộc điện thoại của Khâu Nhân Lễ, ông ta mới lần lượt gọi điện cho Thôi Bách Tính và Chu Hồng Cơ.
Do chậm hơn Khâu Nhân Lễ một bước, giờ mới thảo luận đối sách giải quyết tốt hậu quả cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì Khâu Nhân Lễ đã nắm giữ quyền chủ động ở trong tay. Tuy nhiên Long Gia Thành nghe nói Tỉnh ủy tỉnh Tề chẳng những đã chụp ảnh lưu giữ hiện trường, còn giao cho Hạ Tưởng toàn quyền tiếp nhận điều tra. Ông ta càng thêm khẳng định về phỏng đoán của mình, chỉ sợ sự tình sau lưng, Hạ Tưởng không thể từ chối là không có can hệ.
Cũng may khi ông ta nghe được Thôi Bách Tính và Chu Hồng Cơ khẳng định là Chu Chấn Ba đã tự sát, hơn nữa Ủy ban Kỷ luật Trung ương trong quá trình phá án, không có bất luận tình huống bức cung gì. Ông ta cũng cảm thấy an tâm, nghĩ thầm rằng tuy Thôi Bách Tính bị đánh trở tay không kịp, nhưng tin tưởng dưới sự phối hợp tác chiến của Tôn Tập Dân, Chu Hồng Cơ, và Thôi Bách Tính trước mắt sẽ vẫn qua được một cửa, có thể một lần nữa nắm giữ quyền chủ động.
Chu Chấn Ba lấy cái chết để đấu lại, có thể đè ép Thôi Bách Tính và Chu Hồng Cơ thế nào? Tuy là gây ra một chút sức sóng gió, tạo thành một trận gió xoáy, sau đó liền tan thành mây khói, phải nói, khẳng định chính là cái chết uổng phí.
Không thể nói là Long Gia Thành quá mức lạc quan, cũng không có thể nói là Thôi Bách Tính và Chu Hồng Cơ khiếp sợ quá nhiều, sau khi phẫn nộ ngược lại càng kiên định phải đấu tranh suy cho cùng vẫn là quyết tâm, chỉ có thể nói rằng bọn họ vẫn chưa tinh tường nhìn rõ bản chất của sự việc.
Nói đi còn có nói lại, kỳ thật cũng không trách bọn họ không tinh mắt, thật sự là bọn họ bị Hạ Tưởng làm cho hoa mắt, đều nhận định là Hạ Tưởng ngấm ngầm ra tay, kỳ thật bọn họ đều sai lầm rồi. Chu Chấn Ba chết, thật sự không hề liên quan gì tới Hạ Tưởng!
Việc này cũng không phải do Hạ Tưởng sai khiến. Trước đó, Hạ Tưởng cũng không biết chút nào. Đối với Hạ Tưởng mà nói, toàn bộ sự việc cũng là một sự bất ngờ.
Nói là bất ngờ, thật ra không phải cũng là điều tất yếu sao?
Sau khi Hạ Tưởng tiếp nhận chức trách điều tra chân tướng sự việc cái chết của Chu Chấn Ba, lập tức yêu cầu Sở công an tỉnh khống chế hiện trường, và yêu cầu ban Tuyên giáo tỉnh ủy phong tỏa tin tức, phòng ngừa tình thế tiến thêm một bước, tiến hành tăng thêm phòng bị. Mặc dù hắn cũng biết, mồi lửa đã châm, sự tình hắn muốn, chỉ có thể giảm bớt, không thể ngăn cản tình thế phát triển. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Sau khi hoàn thành trình tự cần làm, Hạ Tưởng tự mình đi một chuyến tới Thành ủy, trong một cuộc họp hội nghị khẩn cấp do Bí thư Thành ủy Lý Đồng tổ chức, Hạ Tưởng chủ trì hội nghị, đưa ra ba tinh thần chỉ thị của Tỉnh ủy đối với cái chết của Chu Chấn Ba, yêu cầu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố huy động, canh phòng nghiêm ngặt tránh để cho tin tức lọt ra ngoài, đem tất cả khả năng khiến tình huống có thể xảy ra đột phát mới, bóp chết từ trong nôi.
Có thể nói, Chu Chấn Ba đốt lửa, Hạ Tưởng không thể không lập tức đảm đương chức trách của người dập lửa, bố trí chu đáo chặt chẽ, cố sống cố chết canh phòng nghiêm ngặt, ngăn chặn sự việc lan rộng. Mặc dù Hạ Tưởng biết rằng, chỉ sợ trong vòng một giờ sau khi Chu Chấn Ba chết, ngọn lửa chiến tranh ở khắp tỉnh Tề đã được châm lên hoàn toàn.
Quả đúng như thế, màn đêm buông xuống tưởng như bình an vô sự, nhưng sáng sớm hôm sau, đã xuất hiện manh mối.