Quan Thần

Chương 1422: Quả nhiên còn có thủ đoạn

Khí hậu Tương Giang còn nóng bức và ẩm ướt hơn Bắc Kinh, có lẽ sắp mưa rồi, không khí vô cùng oi bức khiến tâm trạng Hạ Tưởng không tránh khỏi buồn bực chút ít.

Trên đường đến Tỉnh ủy, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong.

-Chủ nhiệm Hạ, xin chúc mừng. Tôi vừa nói chuyện điện thoại với Vĩnh Quốc Thông, tỏ ý chúc mừng y.

Giọng của Phó Tiên Phong không giấu nổi sự vui mừng, nhưng y cũng có nghi vấn rất lớn,

-Bí thư Trịnh có lẽ đã điện cho anh rồi, sắp đến Tỉnh ủy rồi chứ? Tôi nghe nói cảnh tượng ở cuộc họp Cục chính trị làm người ta rất khó hiểu…

Hạ Tưởng đương nhiên biết ý thăm dò của Phó Tiên Phong, nên không tiếp lời của y, càng không nói với y lực lượng tư sản của biến số đằng sau cuộc họp Cục chính trị:

-Tôi sắp đến Tỉnh ủy rồi, đến rồi nói cụ thể sau.

Phó Tiên Phong hơi thất vọng, đành nói:

-Được rồi, hiện tại Bí thư Trịnh đang làm công việc của Diệp Thiên Nam, thực ra, thật ra theo cách nhìn của tôi, Tỉnh ủy cũng phải hết sức tôn trọng sự lựa chọn cá nhân.

Phó Tiên Phong muốn cho Diệp Thiên Nam đi, Hạ Tưởng có thể hiểu, bởi vì Diệp Thiên Nam mà đi, Phó Tiên Phong có thể công khai tiếp nhận toàn bộ thế lực để lại của Diệp Thiên Nam, trở thành nhân vật thứ hai danh xứng với thực của tỉnh Tương.

Nếu là người khác có thể không quen với sự ham hố của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng lại sớm thấy nhiều những lần xử sự khó coi của Phó Tiên Phong, bởi vậy không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên. Nói đi cũng phải nói lại, Diệp Thiên Nam nếu như vẫn không hề điều chuyển mà ở lại tỉnh Tương, tuy chắc chắn địa vị không lớn bằng trước kia, nhưng cũng không nhất định sẽ không hề có chút thị trường nào.

Với thủ đoạn và trí tuệ chính trị của Diệp Thiên Nam, y muốn cùng Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong tạo thế chân vạc ba chân ở tỉnh Tương có thể không có khả năng nữa, nhưng vẫn cón đủ vốn chính trị trở thành một lực lượng không được xem thường.

Còn sự kiện rầm rộ của Diệp Địa Bắc, thật ra không thể khiến Diệp Thiên Nam đau gân nhức cốt, Hạ Tưởng rất rõ, cứ cho là Diệp Địa Bắc cuối cùng bị xử phạt, thì cũng không công khai tuyên án, cũng sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng và hình tượng của Diệp Thiên Nam, đại đa số người sẽ mãi mãi không thể biết được chân tướng.

Còn có một điểm, tuy cuộc họp Cục chính trị đã kết thúc, nhưng nếu chính thức công khai với bên ngoài, còn cần một thời gian nữa, cũng có nghĩa là, Diệp Thiên Nam còn có một khoảng thời gian hòa hoãn, thậm chí có thể nói, việc Diệp Thiên Nam được đề cử làm ứng cử viên Chủ tịch tỉnh Yến, ngoài một số người có hạn ra, bên ngoài không mấy người biết, cuối cùng không trúng tuyển cũng hoàn toàn không tổn hại gì đến hình tượng chính diện sáng chói của y.

Nhưng y lại chọn lúc này để từ chức, không phải là y dỗi, cũng không phải y vì bức rứt mà tự nhận lỗi từ chức, càng không phải y cảm thấy bản thân đức không xứng với tầm, nên vì đức mà từ chức, mà là vì y chọn cách an toàn là trên hết vững vàng hơn cả-kế lừa dối lấy lùi làm tiến.

Hạ Tưởng bây giờ càng thêm khâm phục sự bình tĩnh và đầu óc quyết đoán nhanh nhạy của Diệp Thiên Nam.

Mà Trịnh Thịnh tổ chức cuộc họp, lại làm ra thái độ níu giữ Diệp Thiên Nam, dĩ nhiên thân làm Bí thư Tỉnh ủy bắt buộc phải làm gương, cũng là giữ gìn hình tượng bản thân. Tỉnh Tương có Phó bí thư tỉnh ủy từ chức, truyền đi ra ngoài, Phó Tiên Phong không chịu ảnh hưởng gì, cũng không có ai liên tưởng đến Hạ Tưởng, bên ngoài sẽ suy đoán có phải vì nguyên nhân của Trịnh Thịnh, mới bức Diệp Thiên Nam đến mức không thể không giận dữ mà từ chức…

Thủ đoạn hay của Diệp Thiên Nam, lại trả thù Trịnh Thịnh một phen.

Càng suy nghĩ càng cảm thấy sự đáng sợ của Diệp Thiên Nam, đến Tỉnh ủy, Hạ Tưởng không khỏi suy nghĩ thêm, ngoài việc từ chức, Diệp Thiên Nam còn có thủ đoạn gì phải tiến hành cùng lúc?

Sự từ chức của Diệp Thiên Nam, là canh bạc được ăn cả ngã về không, là muốn tiên phong xông vào một con đường có thể đi khác, mặc kệ hắn có thành công thật hay không, Hạ Tưởng đều bái phục y mấy phần, bởi vì y có trí tuệ chính trị hơn Tôn Tập Dân nhiều.

Năm đó, nếu sau khi xảy ra sự cố lớn ở huyện An, Tôn Tập Dân đầu tiên chủ động xin Trung ương từ chức, có lẽ sự việc đã có kết quả khác.

Chỉ có điều Tôn Tập Dân ôm lấy ảo tưởng, cho rằng có thể tránh được nạn, cuối cùng bị Trung ương bắt buộc tự nhận lỗi từ chức, mãi cho đến hôm nay vẫn đang không được dùng đến. Thái độ quyết định tất cả, nếu chủ động từ chức, Tôn Tập Dân bây giờ nói không chừng đã có thể đứng dậy được rồi, mà hiện tại…việc tái nhậm chức vẫn xa xôi không thời hạn.

Lúc bước vào Tỉnh ủy, bầu trời u ám mây đen che kín, cuối cùng cũng không chịu được sức nặng của mưa, mưa xuống rồi, hơn nữa lại là mưa to, vừa lúc Hạ Tưởng bước vào văn phòng, không bị nước mưa làm ướt. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhìn lại cảnh trời đất gắn thành một mảnh giữa nước mưa, tâm trạng của Hạ Tưởng cũng vô tình giải tỏa được rất nhiều gánh nặng. So sánh tòa nhà Tỉnh ủy tỉnh Tương với tòa nhà Tỉnh ủy tỉnh Yến, có phong cách hoàn toàn khác biệt, cây cối phía Nam vô cùng xanh tươi, nhưng vì lý do ẩm ướt nhiều mưa, cộng với nhiều lầu cũ nhiều năm không tu sửa, những góc âm u mọc đầy rêu.

Diệp Thiên Nam cuối cùng vẫn chưa bước vào trong tòa nhà Tỉnh ủy tỉnh Yến, cũng khiến cho Hạ Tưởng vui như trút được gánh nặng. Bất luận thế nào, Diệp Thiên Nam thậm chí còn không bằng Phạm Duệ Hằng, ít nhất Phạm Duệ Hằng quý trọng danh tiếng, biết tự kiềm chế, nghiêm quản Phạm Tranh, sau Cao Thành Tùng, mấy khóa Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh Yến đều khá để ý đến chuyện dạy dỗ con cái.

Diệp Thiên Nam nếu thực sự đi tỉnh Yến, lại mở ra sự khơi dòng cho việc các cán bộ cấp cao buông thả con cái, nếu y cứ ngồi ghế chính tại tỉnh Yến, cuối cùng đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, tính nguy hại của y còn lớn hơn Cao Thành Tùng, bởi vì y càng bí ẩn, càng có thủ đoạn chính trị hơn so với Cao Thành Tùng.

Lên trên lầu liền phát hiện Đồng Phàm đã ở trong văn phòng, đã chờ hắn rất lâu rồi.

Thư ký số một chờ đợi, rõ ràng là Trịnh Thịnh bày mưu, đến thống nhất tư tưởng.

Đồng Phàm thân là thư ký số một, bình thường ở Tỉnh ủy tỏ vẻ rất cẩn trọng, suy cho cùng y là hình tượng thứ hai của Trịnh Thịnh, bình thường Phó chủ tịch tỉnh gặp y cũng có phần khách khí.

Tuy nhiên, Đồng Phạm trước giờ chưa từng ra vẻ trước mặt Hạ Tưởng, lần này thái độ càng khiêm tốn, vừa thấy Hạ Tưởng đã vội vàng đứng dậy, vô cùng cung kính nói:

-Chủ nhiệm Hạ, Bí thư Trịnh có mấy câu bảo tôi chuyển lời cho anh…

Lúc bình thường, nếu Đồng Phàm thay Trịnh Thịnh chuyển lời, chắc chắn sẽ nói vòng vo, hôm nay sự việc gấp gáp, không cần phải nói lan man nữa, hơn nữa, với quan hệ giữa Trịnh Thịnh và Hạ Tưởng, Đồng Phạm càng không tự cho mình thông minh mà phô trương quyền uy và huyền bí của thư kí số một.

-…

Hạ Tưởng nghe xong lời của Đồng Phạm, chỉ im lặng gật đầu, hoàn toàn không đưa ra câu trả lời nào, chỉ nói:

-Năm phút sau tôi qua.

Sự chuyển lời của Trịnh Thịnh và dự đoán của Hạ Tưởng giống nhau, là muốn khiến Hạ Tưởng cũng tỏ rõ lập trường giữ Diệp Thiên Nam, đồng thời còn hy vọng Hạ Tưởng biểu hiện mạnh một chút, nếu có khả năng, thà làm một bước nhượng bộ lớn về việc của Diệp Địa Bắc, cũng muốn đổi lấy sự hồi tâm chuyển ý của Diệp Thiên Nam.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười, Trịnh Thịnh quá bận tâm danh tiếng bản thân rồi, chỉ sợ việc Diệp Thiên Nam từ chức khiến cấp trên có cách nhìn không tốt với y, cũng lo lắng phỏng đoán và phê bình của dư luận ảnh hưởng đến hình tượng chính diện của y, nhưng mà Trịnh Thịnh quá không hiểu Diệp Thiên Nam rồi.

Chả trách Trịnh Thịnh trong lúc giao chiến với Diệp Thiên Nam cứ không chiếm được thế thượng phong, hoàn toàn không phải là Trịnh Thịnh không đủ thành thục về chính trị, mà là y từ đầu đến cuối đều không thấy rõ cách đối nhân xử thế của Diệp Thiên Nam.

Chính trị và chiến tranh giống nhau, hai quân giao chiến, biết người biết ta mới có khả năng giành thắng lợi.

Thật ra lúc Hạ Tưởng nghe được Diệp Thiên Nam muốn từ chức, trong lòng hắn đã có chủ ý.

Bước những bước không nhanh không chậm, Hạ Tưởng đẩy cánh cửa gỗ văn phòng Bí thư Tỉnh ủy, liếc mắt nhìn thấy Trịnh Thịnh mặt mũi ưu phiền, Phó Tiên Phong mặt trầm tĩnh, còn Diệp Thiên Nam thì mặt mày thoải mái, không khí văn phòng lại vừa vô cùng cứng nhắc, vừa nặng nề.

Tiếng mưa bên ngoài ào ào, tiếng sấm âm ỉ, có lẽ đã rất mát mẻ rồi, bên trong phòng lại là không khí kiềm nén, phiền muộn như cũ.

Rất rõ ràng, Phó Tiên Phong là thái độ bàng quan khoanh tay đứng nhìn, từ góc độ cá nhân, y chỉ mong sao Diệp Thiên Nam nhanh chóng từ chức cho xong, xuất phát từ trách nhiệm của Chủ tịch tỉnh, y lại buộc phải giả vờ giả vịt khuyên bảo Diệp Thiên Nam.

Theo Hạ Tưởng thấy, Trịnh Thịnh lại thật lòng níu giữ Diệp Thiên Nam, bất luận là xuất phát từ công tâm hay tư tâm.

Hạ Tưởng vừa bước vào, ánh mắt ba người liền đồng loạt dừng lại trên người hắn. Trịnh Thịnh là tha thiết chờ đợi, Phó Tiên Phòng là nghi vấn và ám chỉ, Diệp Thiên Nam lại bình tĩnh như nước, không có chút gợn sóng.

Nếu vừa gặp hắn Diệp Thiên Nam đã thay đổi thần sắc, phẫn nộ cũng được, hờ hững cũng được, cũng chứng minh y có thấp thỏm, nhưng lại không có, sự thờ ơ của Diệp Thiên Nam khiến Hạ Tưởng trong lòng kinh ngạc, không chỉ khiến hắn cảm thán công phu kiềm chế thật sự ghê gớm của Diệp Thiên Nam, cũng khiến hắn hiểu, Diệp Thiên Nam đã chắc chắn chủ ý rồi, ai cũng không thể khuyên được y quay đầu lại.

Khẽ gật đầu, Hạ Tưởng liền hỏi:

-Bí thư Diệp muốn từ chức? Đã quyết định chưa?

Vẻ mặt Diệp Thiên Nam lúc này mới sinh động chút ít, vẻ mặt hổ thẹn:

-Địa Bắc gây ra chuyện lớn như vậy, tôi thân làm cha cũng có trách nhiệm không thể trốn tránh được, dạy không được, lỗi của người cha, thẹn sự bồi dưỡng nhiều năm của Đảng và Nhà nước cho tôi, từ chức, là vì tỏ rõ với Trung ương, Tỉnh ủy và nhân dân tỉnh Tương.

Lý do đàng hoàng ai ai cũng có thể nói, nhưng cách nghĩ sâu xa trong lòng, sẽ không cho người ngoài biết, Hạ Tưởng đã nhiều lần giao đấu với Diệp Thiên Nam, mắt sáng như điện, nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Thiên Nam, nói từng câu từng chữ:

-Bí thư Diệp thật sự có thể nghĩ như vậy, quả thật khiến người khác cảm động, là tấm gương của toàn thể cán bộ Đảng viên tỉnh Tương.

Khóe miệng Phó Tiên Phong hiện lên nụ cười, vẻ mặt của Trịnh Thịnh có hơi thay đổi, ánh mắt của Diệp Thiên Nam dưới cái nhìn chăm chú hùng hổ dọa người của Hạ Tưởng, đồng tử hơi co lại, lại vẫn cười thản nhiên:

-Cảm ơn Chủ nhiệm Hạ hiểu được quyết định của tôi.

-Tôi hiểu và ủng hộ quyết định của Bí thư Diệp!

Hạ Tưởng không hề khuyên Diệp Thiên Nam một câu giống như điều Trịnh Thịnh muốn, mới nói mấy câu, hắn liền kiên định tỏ rõ lập trường, liền khiến Trịnh Thịnh hoàn toàn thất vọng.

Cũng khiến ánh mắt Diệp Thiên Nam chớp động, vẻ mặt bình tĩnh ung dung rốt cuộc biến sắc, trong lòng cũng hiện lên nghi vấn, Hạ Tưởng lẽ nào đoán được gì rồi?

Vì sự thấu hiểu của Hạ Tưởng, vì sự ủng hộ của Phó Tiên Phong, vì sự kiên định của Diệp Thiên Nam, Trịnh Thịnh một bàn tay không vỗ nên tiếng, cũng biết nói nhiều vô ích, cuối cùng chỉ nuối tiếc cầm cầm lấy tay của Diệp Thiên Nam:

-Tỉnh ủy tôn trọng quyết định của đồng chí Thiên Nam.

Một tiếng sấm long trời lở đất vang lên ngoài cửa sổ, chấn động đến mức cửa sổ rung lên ầm ầm.

Hạ Tưởng nắm tay của Diệp Thiên Nam, nói một câu chúc phúc sau tiếng sấm:

-Sau mưa gió mới có thể thấy được cầu vồng, Bí thư Diệp, tôi sẽ nhớ khoảng thời gian làm việc cùng anh.

Diệp Thiên Nam nắm chặt lấy tay Hạ Tưởng, dường như rất không nỡ, xúc động nói:

-Tỉnh ủy tỉnh Tương là sự từng trải đáng ghi nhớ nhất trong cuộc đời tôi, có thể làm việc với Chủ nhiệm Hạ là vinh hạnh của tôi.

Nói xong, Diệp Thiên Nam vẫy tay cáo biệt Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong.

Vừa bước ra cửa, y lại quay người lại cười ôn hòa, bổ sung một câu:

-Đúng rồi, tôi quyết định chính thức đưa kiến nghị lên Tỉnh ủy và Trung ương, đề cử đồng chí Hạ Tưởng tiếp nhận chức vụ Phó bí thư Tỉnh ủy!

Hạ Tưởng giật mình, Diệp Thiên Nam quả nhiên còn có thủ đoạn, đi thì đi đi, còn để lại phục bút chôn tai họa ngầm.