Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Bích đầy tò mò:
- Thư ký Hạ, bạn gái của anh là ai vậy?
- Bạn gái cậu ta tên là Tào Thù Lê, là thiên kim tiểu thư của Giám đốc Sở, bây giờ còn đang học đại học, so với cô thì trẻ tuổi và xinh hơn rất nhiều.
Mễ Huyên lại cướp lời nói của Hạ Tưởng, nói liên tục một tràng.
- Tuyết Bích, tôi không rõ vì sao cô lại có một cái tên như vậy? Công ty Coca Cola có phải hàng năm đều mời cô tới quảng cáo không?
Trịnh Tuyết Bích thiếu chút nữa bật khóc, nước mắt đã đảo quanh mi mắt:
- Cô, cô sao lại là người như vậy? Tôi không chọc giận cô, vì sao cô lại cứ châm chích tôi?
Hạ Tưởng sợ rằng Mễ Huyên lại làm loạn, vỗ vỗ bả vai Hồ Vính:
- Anh và Tuyết Bích đi trước đến khách sạn chờ chúng tôi.
Hồ Vĩnh vội vàng kéo Trịnh Tuyết Bích đi trước một bước, Mễ Huyên không cho là đúng đang định bĩu môi nói cái gì đó, lại thấy Hạ Tưởng và Phùng Húc Quang không để ý tới cô, cảm thấy cũng không thú vị nên đành ngậm miệng lại.
Trong thời gian tiếp theo, Hạ Tưởng phải rất nhiều lần khuyên nhủ, cuối cùng trong thời gian ăn cơm Mễ Huyên đúng là không tiếp tục châm chọc khiêu khích Trịnh Tuyết Bích nữa, tuy nhiên cô liên tục chúc Trịnh Tuyết Bích ba chén phải một hơi uống hết, sau đó còn liếc mắt một cái dường như muốn khiêu khích làm Trịnh Tuyết Bích dở khóc dở cười, không thể đánh ánh mắt sang cầu cứu Hạ Tưởng. Hạ Tưởng biết rằng đây là Mễ Huyên giận dỗi vì Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm quấn quít lấy nhau, cô ta luôn tự cho rằng mình là người bảo vệ cho Tào Thù Lê, tất cả phụ nữ có tiếp xúc với mình thì cô ta đều có thái độ cảnh giác rất cao. Vì thế trong lòng Hạ Tưởng rất rõ ràng tại sao Mễ Huyên lại có thái độ này, cũng không nói lý lẽ với cô mà đành làm bộ cái gì cũng không thấy, cứ thế ăn cơm.
Tuy nhiên để duy trì không khí tốt trong bữa ăn, hắn và Phùng Húc Quang thỉnh thoảng nói mấy câu vui đùa, di chuyển đề tài sang việc kinh doanh siêu thị. Quả nhiên Mễ Huyên lập tức hứng thú, buông tha thái độ giám thị với Trịnh Tuyết Bích, bừng bừng khí thế thảo luận về các triển vọng tại thành phố Chương Trình.
Mễ Huyên mặc dù có tính hay đâm bị thóc xọc bị gạo, nhưng không thể phủ nhận cô ta cũng rất tinh mắt trong chốn thương trường, các tư tưởng trong kinh doanh được cô phân tích vô cùng sắc sảo, ngay cả Trịnh Tuyết Bích là người suýt bị cô chọc cho khóc cũng nghe đến nhập thần. Chỉ có Hồ Vĩnh ngồi ở một bên, đầu cúi gằm xuống chén rượu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Mễ Huyên một cái, trong mắt còn có các tia giận dữ.
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng Hồ Vĩnh này vẫn chưa đủ độ chín chắn, tính tình có vẻ vẫn còn xốc nổi, về sau phải dạy dỗ nhiều hơn mới được. Nếu không chỉ với lòng dạ như bây giờ, chỉ sợ đúng là không đối phó được với các sự kiện xấu mà có thể Lưu Hà sẽ đâm sau lưng. Hơn nữa, Hồ Vĩnh có cảm tình rõ ràng với Trịnh Tuyết Bích, cũng không biết Phùng Húc Quang nghĩ như thế nào lại sắp xếp một trai một gái tới huyện Bá… Mặc dù đây cũng không phải sự việc gì lớn, nhưng cũng phải chú ý đến việc hai người có phát triển được thành người yêu của nhau không? Nếu thật sự yêu nhau thì không sao, chỉ cần là không ảnh hưởng đến công tác là được.
Hắn lại quay đầu nói chuyện với Phùng Húc Quang, nếu đã làm thì phải làm cho tốt, sáng chế ra thương hiệu cho mình.
Mễ Huyên đã cơ bản quyết định khai trương một siêu thị ở thành phố Chương Trình, vốn cô cũng muốn lấy danh nghĩa làm một chi nhánh của Giai Gia nhưng Phùng Húc Quang không đồng ý, lý do là siêu thị Giai Gia hiện tại chưa có danh tiếng gì, nếu chẳng may về sau danh tiếng không vang xa được, là một chi nhánh của Giai Gia thì kinh doanh sẽ nhất định sẽ chịu ảnh hưởng lớn. Suy nghĩ này của Phùng Húc Quang là đã suy xét đến ổn thỏa các góc độ, nhưng thật ra Hạ Tưởng thì lại thấy lấy danh nghĩa của Giai Gia là thỏa đáng. Trong lòng hắn hiểu rất rõ sự ảnh hưởng của siêu thị Giai Gia này, không chỉ là ở trong thành phố Yến mà danh tiếng còn được bay xa cả toàn tỉnh. Hiện tại Mễ Huyên chiếm được thời cơ trước này, không cần đợi đến lúc siêu thị Giai Gia phát triển lớn mạnh mới gia nhập vào liên minh thì sau này sẽ đạt rất nhiều chỗ tốt.
- Ông anh cứ xem thường ánh mắt của mình. Siêu thị Giai Gia bất luận về điều kiện mua sắm hay quy mô, xét tại thành phố Yến, thậm chí cả tỉnh Yến đều là số một, không ai có thể so sánh. Mễ Huyên chỉ là hạt gạo trong đống gạo ấy, muốn mượn chút hào quang của ông anh. Tôi cảm thấy việc cô ấy đề xuất phương pháp gia nhập liên minh Giai Gia rất khả thi, là chi nhánh đầu tiên của siêu thị Giai Gia mở tại thành phố Chương Trình.
Hạ Tưởng muốn mượn thời cơ đẩy nhanh quá trình một chút, tránh khỏi các sai lầm về sau.
Ở trong trí nhớ của hắn, thời điểm siêu thị Giai Gia phát triển bốn đến năm siêu thị khác ở thành phố Yến thì mới bắt đầu khuyếch trương đến các vùng đất khác. Nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, ở các địa phương khác hiệu quả của các siêu thị này không tốt, phải liên tiếp đóng cửa một vài siêu thị. Hiện tại thì có một cơ hội tốt, có thể thí điểm một chút, tại sao lại không thực hiện.
Hơn nữa hắn tin tưởng tài năng của Mễ Huyên có thể làm cho Chi nhánh đầu tiên của Giai Gia phát triển. Có kinh nghiệm thành công ở thành phố Chương Trình để tham khảo, về sau khi khuyếch trương về các vùng đất khác, chắc chắn là sẽ không dẫm lên vết xe đổ, lúc này siêu thị Giai Gia có thể hình thành một chuỗi các siêu thị trong cả nước.
Ý kiến của Hạ Tưởng từ trước đến nay luôn được Phùng Húc Quang coi trọng. Bởi vì hắn nhận thấy rằng từ lúc quen Hạ Tưởng đến giờ thì các chủ ý của Hạ Tưởng chưa từng bị thất bại, mà Hạ Tưởng cũng không bao giờ phát biểu ý kiến lung tung. Để hắn cảm khái chính là Hạ Tưởng có độ trầm ổn và thành thục vượt xa cái tuổi của mình.
Phùng Húc Quang cúi đầu suy nghĩ, nếu Hạ Tưởng cũng cho rằng tại thành phố Chương Trình mở một chi nhánh sẽ có tiền đồ thì hắn cũng sẽ không phản đối.
- Tổng giám đốc Mễ có quan hệ chặt chẽ với Hạ Tưởng, mà tôi với Hạ Tưởng cũng không phải là người ngoài, nếu vậy các phí gia nhập vào liên minh này sẽ thu ít đi một chút. Tuy nhiên, nếu là chi nhánh của Giai Gia thì cách trang hoàng và mặt tiền của cửa hàng phải có phong cách thống nhất với Giai Gia. Cô xem chừng nào thì cô có thể tới thành phố Yến xem đi, tự mình thăm thú siêu thị Giai Gia cũng tốt cho việc hiểu thêm về siêu thị này… Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phùng Húc Quang cũng không phải không nghĩ tới việc mở thêm chi nhánh, mà hắn lo lắng nếu chẳng may về sau siêu thị Giai Gia kinh doanh không tốt thì sẽ làm ảnh hưởng đến chi nhánh của Mễ Huyên, tất cả mọi người đều là bạn bè của nhau, cũng tránh các trường hợp như thế này xảy ra.
Được Phùng Húc Quang đồng ý, Mễ Huyên vô cùng cao hứng:
- Lúc nào tôi cũng có thời gian. Khi nào Tổng giám đốc Phùng quay về thành phố Yến thì tôi sẽ theo anh đi luôn, có được không ạ?
Sau khi ăn xong, trên đường quay về nhà khách thì đoàn người Hạ Tưởng vừa lúc gặp Lưu Hà và Dương Bối. Bộ dáng của Lưu Hà không tốt, hiển nhiên là vì đấu thầu trật Cổn Long Câu mà tâm tình rất xấu, vừa thấy Hạ Tưởng thì hai mắt gần như bốc lửa. Tiếp tới nhìn thấy Phùng Húc Quang bên cạnh, trong lòng hắn minh bạch thêm mấy phần, tiến lại nói:
- Anh chính là Tổng giám đốc Phùng của nhà máy thực phẩm Húc Quang đến từ thành phố Yến?
Phùng Húc Quang không biết Lưu Hà, nhưng hắn cũng là người lăn lộn nhiều, như thế nào lại không nhìn ra vẻ ác ý trong ánh mắt của Lưu Hà, tuy nhiên không đáng để xảy ra xung đột trên đường nên cười nói:
- Tôi là Phùng Húc Quang, xin hỏi anh là ai? Có điều gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không dám, tuy nhiên có một lời khuyên.
Lưu Hà hung tợn trừng mắt liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, lại cười vẻ âm trầm nói với Phùng Húc Quang:
- Tại huyện Bá này, nơi vùng khỉ ho cò gáy này có rất nhiều người dân có tính cách đó. Tiền cũng ko phải dễ kiếm lắm đâu!
Phùng Húc Quang vẫn tươi cười như cũ không có gì thay đổi, không có chút nào kinh hoảng:
- Nhân dân huyện Bá rất nhiệt tình, trên đường đi mà cũng có thể gặp được người tốt. Để thể hiện sự cảm tạ của tôi, mời anh hút tạm điếu thuốc này.
Lưu Hà tức giận đến mặt mày xanh mét, hừ lạnh một tiếng:
- Đừng đắc ý quá sớm.
Mễ Huyên thấy thế định tiến lên tranh luận phải trái với hắn ta, bị Hạ Tưởng giữ chặt. Hạ Tưởng không để Mễ Huyên tự nhiên lại tranh cãi một cách vô vị với Lưu Hà, hắn chầm chậm đi qua trước mặt Lưu Hà, dưới ánh đèn mờ nhạt, Dương Bối tránh ở phía sau Lưu Hà, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Hạ Tưởng lắc lắc đầu, xua đi ý tưởng lung tung trong đầu, nói:
- Lưu Hà, nhà anh kinh doanh khách sạn và sàn khiêu vũ cũng không tệ lắm, cố gắng kinh doanh cho tốt, đừng lo nhặt vừng lại đánh mất quả dưa hấu. Tôi có mấy người bạn ở thành phố Chương Trình cũng đã nghĩ đến việc tới huyện Bá mở mấy quán rượu, đến lúc đó còn muốn anh cho mấy lời góp ý.
Lưu Hà tức giận đến mức độ xăn ống tay áo, định xông lên đánh nhau, lại bị Dương Bối gắt gao giữ chặt. Cũng không biết làm sao Dương Bối tràn đầy dũng khí, từ phía sau lao lên, vẻ mặt kiên quyết nhìn Hạ Tưởng, trên mặt toát ra vẻ đau thương và thất vọng mà Hạ Tưởng đã từng quen thuộc. Cả người cô run rẩy, cố gắng lấy bình tĩnh, nhưng lại không làm được, trong mắt chứa đầy nước mắt, đứng trước mặt Hạ Tưởng, vẻ mặt cơ khổ giống như cô bé đi lạc đường.