Lý Đinh Sơn cười khoát tay:
- Chủ tịch huyện Thạch nói đùa, tôi làm sao có khả năng như vậy. Đây chính là việc mà mọi người cần cùng chung sức hợp tác, đồng lòng với nhau, vì sự phát triển kinh tế huyện Bá mà có một chút cống hiến.
Đứng ở cửa văn phòng, Tạ Trọng Chí nhìn thấy Bí thư Lý, Chủ tịch huyện Thạch cùng với Hạ Tưởng xuống lầu, trong mắt sự ghen tị càng nồng đậm. Lý Đinh Sơn đi nơi nào gần như cũng đều mang theo Hạ Tưởng, mà Thạch Bảo Lũy thì đừng nói đến việc rất hiếm khi dẫn hắn cùng đi dự tiệc, mà rất nhiều thời điểm ngay cả việc nói chuyện điện thoại cũng đều có ý tránh đi, coi như hắn không phải là thư ký của ông ta vậy, lại càng không có cảm giác được Chủ tịch huyện Thạch tín nhiệm và thưởng thức.
Trong lòng Tạ Trọng Chí nổi lên sự bất bình và tức giận. Hắn đã quên đi một sự thật, đó là hắn do Hoàng Bằng Phi giới thiệu làm thư ký cho Thạch Bảo Lũy, như thế nào mà Thạch Bảo Lũy lại có khả năng hoàn toàn tín nhiệm hắn được?
Chờ mấy người biến mất trong tầm mắt, Tạ Trọng Chí suy nghĩ một chút, sau đó lén lút gọi điện thoại tới cho Hoàng Bằng Phi:
- Trưởng ban Hoàng, tôi là Tạ Trọng Chí, vừa rồi Chủ tịch huyện Thạch và Bí thư Lý cùng nhau đi ra ngoài, xem ra là cùng đi ăn cơm.
Hoàng Bằng Phi đi vào văn phòng Lưu Thế Hiên, đúng thời điểm này Lưu Thế Hiên đang thấy bực bội. Hắn tức giận là bởi vì Thạch Bảo Lũy luôn mãi lần khất, vẫn mãi không tỏ ra thái độ đối với đề xuất của Công ty Thương mại Bối Hà muốn nhận thầu núi hoang. Lưu Thế Hiên vì tránh phải trực tiếp tìm đến Lý Đinh Sơn nên phải tìm đến Trịnh Khiêm, đề nghị hắn đề xuất việc họp hội nghị thường vụ để thảo luận. Trịnh Khiêm là Phó bí thư, có quyền bàn với Bí thư để đề xuất việc họp hội nghị thường vụ. Nhưng hắn cũng không nghĩ tới là Trịnh Khiêm cũng ra sức khước từ, không chịu đáp ứng, khiến hắn rất là căm tức, trong lòng thầm mắng Trịnh Khiêm như cỏ dại mọc đầu tường, bởi một Liên Nhược Hạm có lai lịch không rõ mà đã sợ hãi thành cái bộ dáng này.
Đương nhiên Lưu Thế Hiên không biết trong việc xử lý với Liên Nhược Hạm thì Hạ Tưởng đã có tác dụng trọng yếu. Sau đó Vương Quan Thanh cũng chỉ báo cáo cho hắn một chút tình tiết đơn giản, cũng không nhiều lời bởi với Vương Quan Thanh còn chưa chắc cáng đáng được bản thân y nữa là… Bí thư Thẩm mở miệng nói phải gửi lên một văn bản báo cáo tỉ mỉ lại quá trình, mặc kệ là Bí thư Thẩm có phải thuận miệng nói hay không thì y cũng không thể phớt lờ, phải tận tâm hoàn thành. Nếu tài liệu này mà viết không tốt thì sinh mạng chính trị của y chắc kết thúc tại đây, đồng thời có vết xe đổ là đã đắc tội với Trịnh Khiêm, y không dám để Lưu Thế Hiên liên lụy thêm vào, liền một mình vắt hết óc, suy nghĩ để viết tài liệu.
Hoàng Bằng Phi nói ra sự việc Thạch Bảo Lũy và Lý Đinh Sơn cùng nhau đi ăn cơm, Lưu Thế Hiên mặt nhăn mày nhíu, không cho là đúng nói:
- Hiện tại Lý Đinh Sơn ở hội nghị thường vụ không có mấy đồng minh. Thạch Bảo Lũy luôn luôn khiêm tốn, cùng với ông ta ăn một bữa cơm thì cũng không phải chuyện gì to tát lắm để mà lo nghĩ. Nghe nói hậu trường của Thạch Bảo Lũy ở thành phố chuẩn bị phải điều đi, chẳng lẽ hắn còn muốn dựa vào Lý Đinh Sơn? Trừ phi về sau hắn làm một Chủ tịch huyện con rối, chịu sự kiềm chế của Lý Đinh Sơn, nếu không thì nhân vật số một và số hai không có khả năng chung sống hài hòa với nhau.
Tuy lời nói như vậy, nhưng Hoàng Bằng Phi như thế nào mà nghe thấy giống như Lưu Thế Hiên đang tự an ủi mình. Lần trước y vẫn không biết rốt cuộc Dương Phàm ám chỉ có ý tứ gì, nhưng cũng xấu hổ không dám hỏi Lưu Thế Hiên. Hôm nay, đến báo cáo với Lưu Thế Hiên, y không nghĩ tới việc Lưu Thế Hiên cũng không nghe thấy điều gì. Hoàng Bằng Phi cho rằng từ lúc Lý Đinh Sơn nhậm chức cho tới bây giờ thì Lưu Thế Hiên không còn có vẻ trầm ổn như trước kia nữa.
Hơn nữa Hoàng Bằng Phi gần đây nhất cũng phát hiện số lần Phó trưởng ban An Đào đến báo cáo công tác với Lý Đinh Sơn càng tăng lên.
Y cực kỳ bất mãn, đã ám chỉ An Đào mấy lần để cho hắn kiềm chế lại một ít, không cần vượt mặt lãnh đạo trực tiếp như hắn để báo cáo vượt cấp lên Bí thư. Trên miệng thì An Đào đáp ứng, sau lưng thì vẫn tiếp tục lui tới như cũ, trong cơn giận dữ, y muốn gây khó khăn cho An Đào. Từ trước đến nay An Đào luôn yếu đuối nhưng lần này bỗng dưng gân cổ lên nói là Bí thư Lý có công tác giao trực tiếp cho y, nói là nếu Hoàng Bằng Phi không tin thì có thể đi hỏi Bí thư Lý.
Hoàng Bằng Phi lo lắng, xóa bỏ suy nghĩ đi tìm Lý Đinh Sơn để tranh luận. Bí thư bỏ qua Trưởng ban như hắn để trực tiếp giao nhiệm vụ thực hiện cho Phó trưởng ban, tuy rằng sẽ có sự hiềm nghi của Trưởng Ban, nhưng phải nhớ rằng Bí thư giao công việc thì không cần phải tới báo cáo với Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Chính vì vậy mà Hoàng Bằng Phi tuy tức tối nhưng vẫn phải chịu đựng. Lúc này y mới biết Lý Đinh Sơn là khó đối phó, không giống như những người khác, sau khi giao tranh một lần bị thua thiệt sẽ không tiếp tục giao tranh nữa mà giữ thái độ chán ngán chờ cho đến lúc về hưu.
Lý Đinh Sơn thì lúc này tuổi xem như còn trẻ, ông ta muốn thoải mái thi triển tay chân thì nhất thiết sẽ động tới những người này.
Tâm tư Hoàng Bằng Phi bắt đầu lung lay, hắn nhạy bén thấy rằng mặc dù trụ sở huyện ủy không có gợn sóng sợ hãi giống như trước đây nữa, nhưng lại có làn gió lặng lẽ đầy sát phạt nổi lên. Rất nhiều người trong tối ngoài sáng đều ngầm thể hiện thiện ý hoặc bày tỏ sự dựa vào Lý Đinh Sơn. Tình thế này vượt xa với lời thề son sắt lúc trước Lưu Thế Hiên công bố là thiên hạ huyện Bá sẽ không thay đổi, nhanh tới thì nhanh lui, mà có lẽ sẽ có sự khác biệt.
Vốn hắn nghĩ khi Lưu Thế Hiên nghe được tin tức này thì ít nhất cũng phải hô ra một câu khẩu hiệu rỗng tếch nào đó cũng được. Nhưng để hắn thất vọng chính là việc hiện tại Lưu Thế Hiên chỉ một lòng lo vận tác sự tình Cổn Long Câu, đối với huyện Bá đang hình thành mạch nước ngầm có vẻ không thấy. Đây là trí tuệ chính trị của y yếu hơn so với Lý Đinh Sơn hay là y đã già rồi? Lần đầu tiên Hoàng Bằng Phi sinh ra hoài nghi đối với năng lực của Lưu Thế Hiên, một Cổn Long Câu mà có sức nặng đến mức mà cả Lý Đinh Sơn và Thạch Bảo Lũy phải cùng nhau ăn cơm, hắn cho rằng cái thái độ này có vẻ không đúng.
Hoàng Bằng Phi nhớ rất rõ rằng từ lúc Lý Đinh Sơn nhậm chức tới nay, gần như rất ít thân cận với mười mấy ủy viên thường vụ này. Việc đi ra ngoài ăn cơm công khai với nhau thì hắn cũng không rõ ràng lắm, ít nhất là hắn cũng chưa gặp qua lúc nào. Hôm nay Lý Đinh Sơn làm như vậy khẳng định là muốn biểu đạt tín hiệu mãnh liệt nào đó, như thế nào mà Lưu Thế Hiên vẫn còn thờ ơ? Hoàng Bằng Phi còn muốn nói thêm vài câu nữa nhưng Lưu Thế Hiên lại khoát tay nói:
- Bằng Phi, sự tình Công ty Thương mại Bối Hà nhận thầu Cổn Long Câu thì tôi sẽ nhanh chóng đệ trình để thảo luận ở hội nghị thường vụ, đến lúc đó một phiếu của anh không thể thiếu đâu. Tôi là một phiếu, có thể có một phiếu của Phó bí thư Trịnh, một phiếu của Quách Lượng. Đỗ Song Lâm thì không cần để ý đến anh ta, có lẽ anh ta bảo thủ không đồng ý. Phiếu của Thạch Bảo Lũy và Triệu Kiến Tô do tôi phụ trách công tác vận động. Ngô Anh Kiệt chính là kẻ hai mặt, tôi nắm chắc sẽ làm cho hắn gật đầu tán thành bỏ phiếu. Còn lại Vương Toàn Hữu và Dương Phàm, là do anh làm công tác vận động, thế nào?
Trong lòng Hoàng Bằng Phi đúng là muốn mắng to, mày nghĩ là có khả năng nắm giữ toàn bộ thường vụ của hội nghị trong tay sao? Nhưng ngoài miệng lại nói:
- Cũng được, tôi sẽ cố hết sức để làm công tác, nhưng cũng không dám cam đoan là bọn họ sẽ chắc chắn ủng hộ. Vương Toàn Hữu là kẻ dối trá, Dương Phàm thì chưa bao giờ nói lời chắc chắn, hai người bọn họ rất khó đối phó.
Lưu Thế Hiên gật gật đầu, cũng không nói thêm nữa, rồi lại lâm vào trong trầm tư. Hoàng Bằng Phi âm thầm lắc đầu, cảm thấy y có vẻ hơi tẩu hỏa nhập ma, trong lòng cũng có phần lo lắng.
Lý Đinh Sơn, Thạch Bảo Lũy cùng với Hạ Tưởng, cả ba người tới vị trí mà Phùng Húc Quang đã sắp xếp. Sau khi bắt tay chào hỏi rồi tất cả đều ngồi xuống, Hạ Tưởng ngồi ở ghế hạng bét để tiếp khách. Hắn giới thiệu cho hai người Lý, Thạch biết Phùng Húc Quang và Mễ Huyên. Ngay trước mặt Thạch Bảo Lũy, Lý Đinh Sơn không hề có chút che dấu tỏ thái độ thưởng thức Hạ Tưởng.
- Tổng giám đốc Phùng là nhà đầu tư ở Thành phố Yến, Tổng giám đốc Mễ là nhà đầu tư của thành phố Chương Trình, cả hai vị khách quan trọng này đều là bạn của Hạ Tưởng. Chủ tịch huyện Thạch, anh nói xem, vị thư ký này của tôi đúng là xuất không ít tinh lực vì sự phát triển kinh tế của huyện Bá.
Thạch Bảo Lũy làm sao lại không nghe ra ngụ ý của Lý Đinh Sơn, y liên tục khích lệ Hạ Tưởng là người tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Mà cũng phải nói, khi hắn nghe được trong điện thoại của Trưởng ban Tổ chức cán bộ, thường vụ thành ủy Vương Tiếu Mẫn đã điểm danh đúng Hạ Tưởng. Nếu Hạ Tưởng không phải là người tuổi trẻ đầy hứa hẹn thì cả huyện Bá này ai dám tự xưng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn đây.
Thạch Bảo Lũy nghe thấy Lý Đinh Sơn điểm tới việc Hạ Tưởng dồn trí óc đối với việc phát triển kinh tế, y liền minh bạch ra một chút.
- Đúng, đúng, người trẻ tuổi mà đầy tâm huyết và trí óc như thế này, lại có bạn bè là các nhà đầu tư, Bí thư Lý, tôi cảm thấy phải giao thêm trọng trách cho thư ký Hạ, phải để cho anh chàng này chia sẻ một ít gánh nặng trên vai thay chúng ta.
Mễ Huyên đối mặt với nhân vật số một và số hai của huyện Bá mà không có chút mất tự nhiên, cô bưng một chén rượu lên nói:
- Tôi xin kính Bí thư Lý, Chủ tịch huyện Thạch một ly ạ.
Lý Đinh Sơn bưng chén rượu lên, một ngụm uống hết. Thạch Bảo Lũy trong lòng nhủ thầm, đối với một nhà đầu tư thì cũng không nâng cao như vậy chứ, Bí thư Lý có vẻ như đang hạ thấp tư thái của mình xuống. Tuy vậy, nếu Lý Đinh Sơn đã cạn chén mà hắn để lại thì không tốt, cũng một hơi uống cạn.
Mễ Huyên thấy Bí thư và Chủ tịch huyện đều rất nể tình, nụ cười lại càng duyên dáng, nói với Hạ Tưởng.
- Thư ký Hạ, lần trước gặp mặt, ba tôi còn khen cậu hai câu, rằng cậu rất tinh mắt và có thủ đoạn, không ngờ dụ dỗ được cô bé Lê vào trong tay.
Hạ Tưởng vẻ mặt thành khẩn nói:
- Chú Vương quá khen rồi. Tôi và Thù Lê là chỉ đơn thuần là quan hệ bạn bè thôi, chủ yếu là Giám đốc sở Tào muốn Thù Lê đi theo tôi để học thêm chút tri thức trong lĩnh vực thiết kế, chính vì thế mới để tôi và Thù Lê tiếp xúc với nhau. Nếu chú Vương nói Thù Lê như vậy, thì đây cũng có vẻ không giống phong phạm của bậc làm cậu lắm.
Lý Đinh Sơn đã biết nội tình nên chỉ cười, không nói gì. Thạch Bảo Lũy và Phùng Húc Quang nghe thấy thì ngơ ngác nhìn nhau, không rõ Mễ Huyên nói cái gì ba của cô, Hạ Tưởng nói cái gì là chú Vương? Mễ Huyên không phải là họ Mễ sao, ba của cô ta sao lại là họ Vương?
Hạ Tưởng biết Mễ Huyên cố ý khơi mào lời nói này nên cố ý không giải thích, để cho Mễ Huyên phải giải đáp mọi người. Mễ Huyên âm thầm trừng mắt liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái rồi chủ động giải thích:
- Xấu hổ quá, Bí thư Lý, Chủ tịch huyện Thạch. Tôi là lấy theo họ mẹ cho nên mọi người khi nghe điều này có vẻ hơi khó hiểu. Em họ tôi Tào Thù Lê là thiên kim tiểu thư của Giám đốc Sở, cũng không biết trúng phải tà khí gì mà lại chạy tới huyện Bá chơi. Thật ra tôi biết cô ta đến là vì Hạ Tưởng. Vừa lúc hai người bọn họ đang tản bộ thì gặp ba tôi, ba tôi cũng rất kinh ngạc bởi dượng của tôi luôn nâng hứng như viên ngọc quý trên tay đối với cô con gái bảo bối này, không dễ dàng để cho các chàng trai tiếp cận, lại không ngờ đồng ý để cô ấy đến huyện Bá. Vì thế ba tôi mới giật mình mà bội phục Hạ Tưởng.
Thạch Bảo Lũy cuối cùng cũng minh bạch thêm được một ít, Hạ Tưởng có một bạn gái là thiên kim tiểu thư của Giám đốc sở. còn về phần Sở gì thì người ta chưa nói, nhưng nếu là ở thành phố Yến thì ít nhất cũng là một Sở nào đó của thành phố, thấp nhất cũng là cán bộ cấp quận. Hắn không khỏi liên kết với việc Hạ Tưởng được Vương Tiếu Mẫn thưởng thức, đã sớm được nghe Trưởng ban Vương muốn điều tới thành phố Yến, xem ra là Hạ Tưởng đã được cha vợ và Trưởng ban Vương nhận thức.
Kế tiếp Mễ Huyên nói thêm một câu, khiến suýt chút nữa đôi đũa trong tay hắn rớt xuống bàn. Mễ Huyên làm bộ như mới vừa chợt nhớ ra, khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Thiếu chút nữa là quên, Bí thư Lý và Chủ tịch huyện Thạch chắc biết ba tôi, ba tôi tên là Vương Toàn Hữu.
Thạch Bảo Lũy nhìn nhìn Lý Đinh Sơn, thấy vẻ mặt ông ta bình tĩnh không có phản ứng gì, trong lòng hiểu ra, người ta đây là Lã Vọng buông cần, đã sớm đạt thành hiệp định với Vương Toàn Hữu. Mà đã được Vương Toàn Hữu ủng hộ thì có nghĩa là Dương Phàm ủng hộ, thêm vào nữa là một Đỗ Song Lâm, vô tình trong các ủy viên thường vụ thì Lý Đinh Sơn đã có được bốn phiếu, đây là một bộ phận các thường vụ đã lộ diện để y nhìn thấy, còn các thường vụ khác có tâm tư gì thì làm sao y biết. Ai dám khẳng định khi cần tỏ thái độ ở hội nghị thường vụ đột nhiên ở đâu ra lại có người nhảy ra phất cờ hò reo cho Lý Đinh Sơn?
Quầng sáng của Bí thư rất chói mắt, huống chi Lý Đinh Sơn có thái độ trầm ổn, làm việc cẩn thận, nếu vậy thì đả bại Lưu Thế Hiên chỉ có điều là vấn đề thời gian.
Thạch Bảo Lũy cũng rõ ràng rằng, mặc kệ là Lý Đinh Sơn cố ý hay là vô tình, là thật lòng hay đùa giỡn, thì trong tay ông ta đúng là có thực lực, thậm chí còn có thêm hậu trường của thư ký Hạ Tưởng. Nếu mình hợp tác thì cả hai bên cùng thắng, nếu không hợp tác thì Lý Đinh Sơn cũng không bại, cũng sẽ tìm bên trong Ủy ban một Phó Chủ tịch huyện khác, hoàn toàn có thể làm cho mình mất quyền lực.
- Hóa ra Tổng giám đốc Mễ là thiên kim tiểu thư của Bí thư Vương, nếu vậy thì đều là người một nhà cả. Đã là người một nhà thì cũng không cần khách sáo, hoan nghênh Tổng giám đốc Mễ tới huyện Bá đầu tư, cống hiến vì sự phát triển của huyện Bá. Tôi xin kính Tổng giám đốc Mễ một chén vậy.
Thạch Bảo Lũy chủ động bưng chén lên chúc Mễ Huyên. Mễ Huyên cũng không dám từ chối, dù sao ông ta cũng là người đứng đầu của huyện, cô liền có vẻ rất sảng khoái cụng chén với Thạch Bảo Lũy.
Thạch Bảo Lũy lại kính Phùng Húc Quang một chén, hắn thấy Phùng Húc Quang nói không nhiều lắm, vốn cũng không muốn hỏi nhiều, dù sao thì người này cũng là một người làm kinh doanh. Tuy nhiên trong lòng hắn cũng có một nghi vấn, Mễ Huyên cũng tới để nhận thầu Cổn Long Câu, vậy cuối cùng là dành cho cô ta hay dành cho Phùng Húc Quang? Hồi tưởng lại cảnh Mễ Huyên và Phùng Húc Quang vui vẻ chuyện trò với nhau, y chắc chắn là giữa hai người đã sớm đạt thành hiệp nghị, mà quản nhiều như vậy để làm gì? Chỉ cần Lý Đinh Sơn quyết định, hắn giơ tay đồng ý là được, cái quan trọng có lợi là được.
Thạch Bảo Lũy lại uống thêm một chén rượu, trong lòng hạ quyết tâm.
Buổi chiều Phùng Húc Quang và Mễ Huyên chia nhau đến Ủy ban nhân dân huyện để đề xuất được nhận thầu vùng núi hoang Cổn Long Câu để khai thác. Nhận được đề nghị, sau đó lập tức Thạch Bảo Lũy triệu tập Lưu Thế Hiên, Triệu Kiến Tô và một vài Phó Chủ tịch huyện khác nữa, mở một hội nghị nghiên cứu việc đề xuất xin nhận thầu của ba công ty này.
Lưu Thế Hiên nghe thấy có thêm hai công ty đến đề nghị được nhận thầu Cổn Long Câu, sắc mặt đại biến, nhẫn nhịn không phát tác ra ngoài, lấy tư liệu của hai công ty này nhìn nhìn rồi nói:
- Ý kiến của Bí thư Lý là như thế nào?
Cho tới lúc này mà hắn vẫn không nhìn ra Lý Đinh Sơn và Thạch Bảo Lũy đang liên kết lại để đè hắn thì hắn chính xác là một thằng ngốc. Tại thời điểm hỏi câu này, ánh mắt của hắn chằm chằm nhìn vào Thạch Bảo Lũy, dường như đang muốn phát hiện điều gì đó. Thạch Bảo Lũy không chút hoang mang, không sợ hãi tiếp nhận ánh mắt của hắn rồi nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Bí thư Lý không tỏ thái độ, chỉ nói rằng là bên Ủy ban chúng ta phải nghiên cứu một chút, đề ra một phương án báo cáo lại ông ta. Ý của Phó Chủ tịch huyện Lưu là…?
Lưu Thế Hiên hận không thể tiết ra được, không nghĩ tới là một Thạch Bảo Lũy luôn bị hắn khinh thường lại đâm cho hắn một đao như vậy, không trách trước đây hắn lôi kéo mà vẫn không được, hóa ra là âm thầm để chuẩn bị cho các bước sau này. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn cho người khác nhìn thấy mình thất thố:
- Ý của tôi là phải cố gắng chiếu cố tới xí nghiệp của địa phương. Dù sao xí nghiệp của địa phương vẫn cắm rễ trong huyện Bá, cũng đã tạo nhiều phúc lợi với nhân dân huyện Bá. Mà các công ty từ bên ngoài tới, thành phố Chương Trình hay thành phố Yến cũng vậy, với tình huống của huyện Bá cũng không có đầy đủ sự hiểu biết, có lẽ chỉ tò mò tới đầu tư một chút rồi lại đi, đến lúc đó để lại một cục diện rối rắm thì công tác thu hút đầu tư lại trở thành vấn đề chê cười.
Thạch Bảo Lũy không nóng nảy bày tỏ thái độ, khuynh hướng của Lưu Thế Hiên thì hắn đã sớm dự kiến trước. Thạch Bảo Lũy nhìn nhìn mấy người Phó Chủ tịch huyện một chút rồi hỏi:
- Tất cả mọi người đều thoải mái nói, có gì băn khoăn cứ nói ra. Huyện Bá nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có công ty tới đầu tư, đây là một việc lớn, phải hết sức thận trọng để xử lý.
Mấy người Phó Chủ tịch huyện này cứ mải nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh lại nhìn tôi, tất cả đều tỏ vẻ đang suy nghĩ, nói rằng sự tình này tới rất đột nhiên, còn chưa kịp nghiên cứu tỉ mỉ các tài liệu, tuy nhiên trên nguyên tắc thì bọn họ cho rằng trước hết phải ưu tiên các công ty của địa phương. Lưu Thế Hiên thấy vậy, trong lòng có một tia đắc ý, nghĩ thầm rằng tuy ở trong Ủy ban này hắn chỉ là một Phó thường vụ, tuy nhiên đây chỉ là thiếu chút danh nghĩa thôi, mấy tên Phó Chủ tịch huyện này muốn làm việc cũng phải nhìn ánh mắt của hắn.
Thạch Bảo Lũy lại nhìn Triệu Kiến Tô đang cúi đầu xem tài liệu, ông ta ôn hòa hỏi han:
- Phó Chủ tịch huyện Triệu thấy thế nào?
Triệu Kiến Tô chậm rãi nói:
- Việc này nên đệ trình hội nghị thường vụ để thảo luận.
Thạch Bảo Lũy thầm nghĩ rằng đương nhiên sẽ phải trình để hội nghị thường vụ thảo luận, nói như thế này thì khác gì không nói, tuy nhiên ngoài miệng lại nói:
- Tuy nhiên ý kiến của Bí thư Lý là trước khi để các ủy viên thường vụ thảo luận thì bên phía Ủy ban phải có một phương án trước, phải tỏ thái độ rõ ràng, không thể để bên phía Ủy ban ngay cả một cái nhìn mà cũng không có, cứ trực tiếp trình lên hội nghị thường vụ. Nếu vậy thì bộ máy Ủy ban của chúng ta thành lập ra để làm gì?
Mấy lời này của Thạch Bảo Lũy vừa nói ra, mấy Phó Chủ tịch huyện đều ngẩng hết đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía trước. Trong ấn tượng của bọn họ, một Chủ tịch huyện Thạch đầy ôn hòa chưa bao giờ dùng thái độ kiểu này để nói chuyện. Lưu Thế Hiên lại không thể che giấu vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về Thạch Bảo Lũy giống như chưa từng quen biết.