Quan Sách

Chương 1041: Bí thư Mạc nổi giận

Phong cách chấp chính của Bí thư Mạc là dựa vào sự hài hòa.

Rất nhiều tin đồn liên quan tới Mạc Chính, đều nói Bí thư Mạc hiền hòa, xử lý vấn đề nhẹ nhàng, ít khi cáu giận với người khác. Phong cách chấp chính của ông ta đều là lấy lý phục lòng người, như mưa thuận gió hòa.

Nhưng hôm nay rất rõ ràng, Mạc Chính dường như không còn ôn hòa nữa.

Ngôn ngữ của ông ta rất sắc bén, trực tiếp phê phán sự tiếp đãi phô trương của Hoàn Thành, trái với quy định của Tỉnh ủy.

Nếu là một người lãnh đạo phong cách thẳng thắn, tác phong mạnh mẽ, phê bình sắc nhọn như thế, mọi người sẽ quen.

Mấu chốt là Mạc Chính không phải phong cách này, một người lãnh đạo được biết đến là dịu dàng, chỉ điểm này đã nói lên tính nghiêm trọng của vấn đề, người bên dưới có thể không khẩn trương sao?

Vì Bí thư Mạc phê bình nghiêm khắc, cả hội trường bỗng chốc trở nên im ắng lúng túng.

Nhạc Vân Tùng sắc mặt rất khó coi, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.

Cũng may Mạc Chính cũng không nhắc đi nhắc lại vấn đề này, nói mấy câu ông ta liền yêu cầu Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố báo cáo tình hình các mặt của Hoàn Thành.

Nhạc Vân Tùng điều chỉnh một chút, uống một hớp nước, hắng giọng bắt đầu giới thiệu tình hình cơ bản công tác trong sạch hóa bộ máy chính trị và chỉnh đốn tác phong Đảng mà thành phố triển khai gần đây. Còn có tình hình cơ bản của việc tổ chức gia tăng công tác trị an toàn thành phố gần đây.

Nhạc Vân Tùng báo cáo nói, Hoàn Thành muốn phát triển, muốn tiến bộ, trước tiên phải giải quyết vấn đề hoàn cảnh xã hội và trị an xã hội.

Muốn làm tốt hoàn cảnh xã hội, làm tốt nhân văn, muốn cuộc sống của nhân dân toàn thành bố yên ổn, an toàn, đó là công tác Thành ủy Hoàn Thành luôn rất coi trọng.

Mà làm tốt công tác này cũng đảm bảo rất tốt cho việc phát triển kinh tế, cải cách gia tăng trong thời gian tới của Hoàn Thành.

Nhạc Vân Tùng báo cáo xong, Khương Thiếu Khôn liền báo cáo con đường cơ bản của cải cách phát triển giai đoạn gần đây của Hoàn Thành.

Đúng lúc này, Mạc Chính khoát tay nói:

- Về vấn đề phát triển giai đoạn gần đây của Hoàn Thành, Bí thư Nhạc của các anh đã tới Tỉnh ủy báo cáo chi tiết rồi. Tình huống căn bàn tôi tìm hiểu, hôm nay tôi hy vọng trong bộ máy các anh đều nói tới vấn đề và băn khoăn trong việc phát triển. Có câu nói rất hay, chưa tính thắng nên lo bại, gần đây tôi nghe thấy thật nhiều lời nói đầy tin tưởng.

Tôi muốn nghe một chút những lời không hay, muốn nghe băn khoăn của các anh.

Ánh mắt ông ta đảo qua mọi người, thản nhiên nói:

- Ai lên tiếng trước?

Không ai hé răng.

Mạc Chính dùng tay chỉ Trịnh Liêu Đăng phía sau Nhạc Vân Tùng, nói:

- Cậu là Uỷ viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố, trước kia chuyên nắm công tác kinh tế, cậu nói xem?

Trịnh Liêu Đăng có chút khẩn trương, anh ta lấy lại bình tĩnh nói:

- Trước mắt mà nói, điểm chúng tôi băn khăn nhất chính là mô hình thăng cấp chuyển loại hình. Sự gia tăng cải cách của chúng ta có thể dẫn tới một số doanh nghiệp vừa và nhỏ đóng cửa, có thể sẽ xảy ra vấn đề thất nghiệp khá nghiêm trọng.

Kỳ thật băn khoăn này vẫn luôn tồn tại, chúng ta đã trải qua nhiều luận chứng, kế hoạch mới định ra làm rõ chính quyền phải gia tăng lực độ để thúc đẩy cải cách, hơn thế nữa phải có chính sách cho doanh nghiệp, hỗ trợ tài chính về nhiều mặt giúp họ, mọi người cùng đồng tâm hiêp lực vượt qua khó khăn.

Mạc Chính gật gật đầu nói:

- Nhiều như vậy?

Trịnh Liêu Đăng gật đầu, Mạc Chính nói:

- Ai là người thứ hai?

Nhạc Vân Tùng vẻ mặt có chút vội vàng xao động, ông ta nhìn ra, hôm nay Bí thư Mạc mang theo vấn đề tới.

Lúc ở Việt Châu, Nhạc Vân Tùng có thể đã đoán sai, quá lạc quan về cục diện rồi, cho rằng lãnh đạo tỉnh ủy và chính quyền đều ủng hộ kế hoạch của Hoàn Thành hiện tại.

Mà từ hôm nay, lần này Uỷ viên thường vụ trực tiếp đến xem, rõ ràng không phải như vậy, Mạc Chính có thể gõ chuông cảnh cáo Hoàn Thành về một vấn đề phương diện nào đó.

Trong lòng ông ta sốt ruột, mắt không thấy ai lên tiếng, Trịnh Liêu Đăng bị gọi tên, lên tiếng cũng không gãi đúng chỗ ngứa, căn bản chỉ là tạm thời nước tới chôn mới nhảy, không có tiêu chuẩn gì.

Ông ta hắng giọng một cái:

- Các vị, hôm nay bí thư điều tra nghiên cứu vấn đề, mọi người có nói thoải mái, tôi hy vọng các anh đều có thể mở rộng lòng, nói càng nhiều càng tốt. Hiện tại Hoàn Thành chúng ta đang ở giai đoạn then chốt của quyết sách phát triển. Lúc này có cách nghĩ mà không nói, có vấn đề mà không đưa ra, đợi tới lúc nào nữa?

Trần Kinh cắm bút trên tay vào, nói:

- Tôi nói mấy điểm.

Trần Kinh vừa mở miệng, hội trường nhanh chóng yên tĩnh.

Gần như mọi ánh mắt đều nhìn về phía hắn.

Trần Kinh uy vọng ở Hoàn Thành cao, hôm nay hắn vẫn không lên tiếng, đột nhiên lại mở miệng, đương nhiên mọi người rất quan tâm.

Mà Mạc Chính và những nhân viên đi theo khác cũng rất quan tâm. Dù sao Trần Kinh từng công tác ở Việt Châu. Năm đó trong thời gian Trần Kinh đảm nhiệm chức Chủ nhiệm ban hợp tác kinh tế, làm việc dám nghĩ dám làm, nổi tiếng dứt khoát ngay thẳng.

Hôm nay Mạc Chính đưa ra vấn đề với toàn bộ bộ máy chính quyền Đảng, thời khắc mấu chốt hắn ra mặt, hắn sẽ nói nội dung gì?

Trần Kinh trầm ngâm một chút, tiếp tục nói:

- Đầu tiên tôi muốn nói một điểm, gần đây chúng ta báo cáo phương án phát triển giai đoạn gần đây với Tỉnh ủy, cơ bản coi như trí tuệ của thể của bộ máy chính quyền Đảng của chúng ta. Vì phương án này, chúng ta phải cố gắng rất nhiều.

Về phương án này, cá nhân tôi cho rằng tính khả thi rất cao.

Nhưng đứng ở góc độ của tôi, những điểm băn khoăn cũng khá nhiều.

Có cậu mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, tôi sửa một chút những lời này, chính là mưu sự tại nhân, làm sự cũng tại nhân. Chúng ta mưu sự, khi làm liệu có thể đi theo cách nghĩ của chúng ta không, có thể xảy ra tình huống bất ngờ không, đây đều là băn khoăn của tôi.

Trần Kinh giơ tay chỉ mấy điểm hư vô nói:

- Tôi nói điểm tôi lo lắng nhất. hiện tại tôi lo nhất là vấn đề xây dựng đô thị, lần này kế hoạch đầu tư xây dựng đô thị của chúng ta rất lớn. chính quyền đầu tư tới 50 tỷ. thêm cả vốn đầu tư ngoài xã hội, cuối cùng quy mô tổng tiền phải tới mấy trăm tỷ.

Mấy trăm tỷ dùng để đầu tư xây dựng thành phố, điều này liệu có lo lắng dựa vào đầu tư để thúc đẩy kinh tế không?

Tôi cho rằng ở đây tồn tại ba vấn đề, vấn đề thứ nhất là chúng ta có cần thiết phải đầu tư xây dựng thành phố không. Hiện tại diện mạo thành phố của Hoàn Thành chúng ta đã thích ứng với yêu cầu phát triển chưa. Vấn đề thứ hai, chúng ta đầu tư xây dựng thành phố, liệu có dẫn tới mâu thuẫn xã hội không, liệu có vì vấn đề giải phóng mặt bằng mà xảy ra dẫn tới một số vấn đề như xã hội bất ổn, vì giảm đất cày mà ảnh hưởng tới vấn đề dân sinh cung cấp rau xanh của thành phố không…

Vấn đề thứ ba, công tác xây dựng đô thị của chúng ta đến cuối cùng có liên hệ tất yếu nào với việc phát triển kinh tế? Hình thức phát triển kinh tế sau này nên như nào mới có thể kết hợp được với việc xây dựng đô thị? Nói cách khác, về sau trong lực cạnh tranh trung tâm của Hoàn Thành về sau, việc xây dựng đô thị dung nhập vào, điều này cũng mấu chốt.

Trần Kinh nói tới đây liền ngừng lời.

Vấn đề hắn đưa ra rất sắc nhọn, mỗi người đều đang suy nghĩ lời hắn nói, hội trường rất yên tĩnh.

Mạc Chính nhíu mày rất lâu, sau một lúc nói:

- Tiểu Trần, cậu nói tiếp đi, băn khoăn này có lý đấy.

Trần Kinh trong lòng trùng lại, trong lòng thầm nghĩ may là khi trước nhìn thấy dấu khoanh tròn của Bí thư Mạc. nếu không hội nghị hôm nay có thể cả bộ máy Hoàn Thành đều làm trò cười.

Băn khoăn lớn nhất của Mạc Chính đối với Hoàn Thành là đầu tư lớn làm phát triển xây dựng đô thị.

Vì mấy năm nay đầu tư thúc đẩy kinh tế vẫn luôn bị lên án, hơn nữa làm đầu tư thúc đẩy GDP rất dễ bắt chước, các nơi trong cả nước đều là anh đua tôi tranh đầu tư, chỗ nào cũng xây dựng rầm rộ, sửa dường, phương thức phát triển như vậy quá đơn điệu, rất không liên tục, đã dẫn tới xảy ra nhiều vấn đề.

Nhất là Lĩnh Nam. Mấy năm trước đầu tư quá lớn, xuất hiện nhiều hạng mục đầu tư loạn, đầu tư mù quáng, lãng phí rất nhiều tiền của quốc gia. Cuối cùng lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng, chẳng được gì.

Hiện tại bất kể Trung ương hay Tỉnh ủy đều khá thận trọng với việc đầu tư, phê duyệt đối với hạng mục cũng rất chặt.

Vào lúc này Hoàn Thành phải bỏ ra khoản tiền khổng lồ để xây dựng đô thị, Mạc Chính có thể không băn khoăn sao?

Trần Kinh không chút hoang mang, uống một ngụm trà tiếp tục nói:

- Về vấn đề xây dựng đô thị, quyết sách lớn như vậy bộ máy Thành ủy chúng, bộ máy chính quyền chúng ta liên kết lại đều không quyết được. gần đây Tẩu Mã Hà chúng tôi đang chế định phương án xây dựng đô thị, con đường tư duy của phương án này của chúng tôi có hai điểm.

Một là tìm chuyên viên bắt mạch, để góc độ nhìn vấn đề của chúng tôi cao hơn một chút, toàn diện hơn một chút. Mặt khác là tìm quần chúng.

Sự tham dự rộng rãi và thảo luận của uần chúng nhân dân, các giới xã hội, mọi người đều hiến kế sách cho công tác xây dựng đô thị của Tẩu Mã Hà. Chúng tôi trưng cầu ý kiến thông qua các phương thức thu thập ý kiến, hội nghị tọa đàm Mặt trận Tổ quốc, hội nghị tọa đàm cán bộ lão thành, hội nghị tọa đàm các doanh nghiệp. sau khi tổng hợp các ý kiến, đưa ra quyết sách khoa học.

Hắn dừng một chút nói:

- Tỉnh huống của Hoàn Thành không giống bất cứ thành phố nào khác. Hoàn Thành là thành phố phát triển nhất cả nước. cả số dân và quy mô kinh tế đều xếp nhóm đầu trong số các thành phố cấp địa. nhưng thành phố của chúng tôi lại không tồn tại.

Hoàn Thành chúng ta rải rác, không có trung tâm nào. Hoàn Thành chúng ta bẩn, vì không có quản lý đô thị hóa. Hoàn Thành chúng ta loạn, vì các cửa hàng quá nhiều, mỗi quận tự làm theo ý mình, không có trung tâm.

Tôi nghe rất nhiều người nói qua, lần đầu tiên tới Hoàn Thành, không biết chính quyền thành phố ở đâu.

Lái xe một đoạn ở Hoàn Thành, có một nơi giống thành phố, vòng một vòng mới phát hiện căn bản không phải. sau đó lại lái một đoạn lại có một nơi như vậy, cuối cùng vòng hết, cũng không biết đâu mới thực sự là Hoàn Thành. Cái này không thể không nói, là tổn thương nghiêm trọng của Hoàn Thành chúng ta.

Sắc mặt Mạc Chính hơi đổi, nhíu mày không nói.

Thật lâu sau ông ta mới nói:

- Tiểu Trần, cậu có phải kiêm nhiệm Bí thư quận Tẩu Mã Hà không? Như vậy đi, chúng ta tới hiện trường xem, đến thiên hạ của cậu ngắm nghía, để tôi nhìn nhận cách nghĩ cụ thể của cậu.

Trần Kinh nói:

- Hoan nghênh Bí thư tới Tẩu Mã Hà, tôi lập tức thông báo sắp xếp.

- Đừng.

Mạc Chính giơ tay nói:

- Cậu cứ ngồi yên cho tôi, sắp xếp cái gì mà sắp xếp? tôi tới đâu đều phải sắp xếp trước sao?

Trần Kinh nói:

- Bí thư, phương hướng phát triển của Hoàn Thành chúng tôi về sau là dựa vào công nghiệp chế tạo cao cấp là chính. Thu hút ngành công nghiệp chế tạo kĩ thuật hiện đại, phát triển kĩ thuật công nghệ trung tâm của chúng tôi. Nói cách khác, chúng tôi muốn thăng cấp theo kế hoạch “ nước cộng hòa chế tạo”. theo kế hoạch này, chúng ta nhất định phải cố gắng thay đổi môi trường thành thị và nhân văn.

Muốn thay đổi cục diện năm bè bảy mảng, dơ dáy bẩn thỉu này, cần một quá trình trường kì. Bộ máy hiện tại của chúng ta nhất định phải cầm chắc cây côn này, tạo cơ sở tốt cho người kế nhiệm.

Mạc Chính gật đầu nói:

- Phương thức quyết sách vừa rồi cậu nói rất tốt, trưng cầu ý kiến từ nhiều phía, luận chứng khoa học, sau đó đưa ra quyết sách. Điều này đáng được đề xướng, phương thức trưng cầu ý kiến cũng đáng được đề xướng.