Quan Sách

Chương 1026: Bất trị!

Buổi sáng, Trần Kinh nhận được điện thoại của Miêu Đan Phương của đài truyền hình tỉnh.

Đài truyền hình tỉnh gần đây đang quan tâm chú ý làm chương trình chuyên đề về kinh tế khu vực tỉnh, tổ thực hiện chương trình của đài truyền hình tỉnh đã chọn ra địa điểm quan trọng nhất ở Tẩu Mã Hà để chụp hình.

Đài truyền hình tỉnh và ban Tuyên giáo thành phố Hoàn Thành, cùng với ban Tuyên giáo huyện Tẩu Mã Hà đã phối hợp sắp xếp tiết mục chụp hình cụ thể sao cho hài hòa, nhưng Bí thư Quận ủy Tẩu Mã Hà Miêu Đan Phương lại mong muốn Trần Kinh có thể tham gia phỏng vấn trong chương trình này.

Trong điện thoại, Miêu Đan Phương rất khách khí, xưng Tẩu Mã Hà là con dê đầu đàn trong thể chế kinh tế huyện của cả nước.

Bọn họ mong muốn tiết mục đầu tiên này thật tinh xảo, thật hiệu quả, để có thể tìm ra những phương hướng phát triển khả thi cho thành công trong tương lai của nền kinh tế huyện.

Cho nên Bí thư rất coi trọng khâu kinh tế này.

Miêu Đan Phương nói:

- Bí thư Trần, chúng ta đều biết anh là đệ tử của giáo sư Lỗ nhà kinh tế học trứ danh, muốn xây dựng kinh tế, thăm dò con đường phát triển kinh tế, đây là sở trường của anh. Chúng tôi hy vọng thông qua lời tâm tình của anh, có thể chính xác bắt mạch cho nền kinh tế quận huyện của chúng tôi, cũng là cơ hội cho các lãnh đạo của khu vực khác học theo.

Cho nên bất kể như thế nào, anh cũng đừng từ chối lời mời này.

Trần Kinh có chút đau đầu, lịch trình của hắn dày đặc, không có nhiều thời gian rỗi đi quay phim chụp hình.

Quan trọng hơn là Trần Kinh không thích việc này, chuyện quay phim chụp hình là chuyện rất nhàm chán vô vị. Có đôi khi vì hiệu quả truyền phát tin, nói một lần không được, đôi khi phải nói rất nhiều lần vào màn ảnh. Nhiều khi còn phải nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn, rất mất tự do, mà cũng rất giả dối.

Nhưng yêu cầu này của Miêu Đan Phương hắn lại không thể trực tiếp cự tuyệt.

Bởi vì tiết mục kinh tế huyện vực lần này là hưởng ứng theo yêu cầu của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, đằng sau lại là Ban tuyên giáo tỉnh ủy.

Để làm tốt chương trình này. Ban Tuyên giáo tỉnh đặc biệt gửi công văn, yêu cầu các thành phố và các huyện phải phối hợp chặt chẽ với đài truyền hình tỉnh làm tốt chương trình này, muốn chương trình này trở thành chương trình cọc tiêu tuyên truyền thành quả kinh tế của huyện Lĩnh Nam.

Đẩy không xong, Trần Kinh đành phải nhận lời.

Nhưng Trần Kinh đưa ra ba yêu cầu cho Miêu Đan Phương, Trần Kinh yêu cầu không quay chụp nhiều lần, nhất định chỉ một lần. Hắn còn yêu cầu thời gian quay chụp không vượt quá hai tiếng, và cũng không quay chụp ngoại cảnh.

Trần Kinh biết rõ lực lượng của truyền thông, hắn lúc trước khi vừa tới Lĩnh Nam, đã không có quan hệ tốt với truyền thông, đã gặp khó khăn trong công việc.

Trần Kinh sau khi đưa ra ba yêu cầu, liền cười nói với Miêu Đan Phương:

- Tiểu thư Miêu. Tôi đưa ra yêu cầu cũng không phải là tôi muốn đùa giỡn hay làm khó gì. Thứ nhất là lịch làm việc của tôi gần đây đã kín, đây là tình hình thực tế. Quan trọng hơn là Tẩu Mã Hà của chúng ta hiện tại đang rơi vào thời kỳ khó khăn.

Tôi đến nói chuyện kinh tế huyện vực, hiện tại cũng không đủ hiểu biết, nếu nói bốc nói phét, vậy không chỉ vi phạm sự thật, hơn nữa còn bị anh em của các huyện chê cười.

Cho nên cô phải thông cảm cho sự khó xử của tôi.

Miêu Đan Phương khẽ cười một tiếng nói:

- Bí thư Trần, anh quá khiêm nhường. Anh là lãnh đạo ở vị trí cao như vậy, sao thẳng thắn thành khẩn khiêm tốn như thế. Tôi rất khâm phục. Tôi tin tưởng chúng ta nhất định sẽ làm tốt chương trình này.

Miêu Đan Phương kết thúc cuộc nói chuyện với Trần Kinh, cúp điện thoại xong liền bật máy tính lên.

Trong phòng cũng không yên tĩnh, thanh âm của ti vi truyền ra rất lớn.

Miêu Đan Phương đánh mấy chữ, nhăn mặt nhíu mày nói lớn:

- Chị Cao, chị có thể nói nhỏ chút hay không, chị không thấy em đang làm việc sao?

Cao Hà khoan thai từ phòng tắm đi ra, cô vừa mới tắm xong, trên người chỉ khoác một chiếc áo tắm màu trắng, trên đầu còn trùm một khăn lông.

Áo tắm rộng thùng thình, lại không thể che lấp hết thân hình đầy đặn yểu điệu của cô, ngực của cô lộ ra hơn phân nửa, lộ ra hai luồng bạch thỏ cao ngất, bên dưới cũng không được bọc kín, lộ ra đôi chân thon dài đi qua đi lại, mỹ nhân sau khi tắm, báu vật tuyệt thế, nhất cử nhất động, đều khiến cho người ta bị mê hoặc.

Cô cười cách cách ghé sát nói với Miêu Đan Phương:

- Đan Phương, em đang làm việc à? Ôi, tôi vừa rồi con nghe gọi điện thoại cho cho lãnh đạo, là lãnh đạo nào đấy, nói nghe một chút đi?

Miêu Đan Phương liếc nhìn cô nói:

- Chị Cao, em không giống với chị, không có bản lĩnh thả lưỡi câu. Bí thư Vệ quyền cao chức trọng, hiện tại bị chị quản đến sít sao như vậy, đây mới làm cho người ta hâm mộ.

- Phun, chết đi.

Cao Hà trừng mắt nhìn Miêu Đan Phương, cô đi về phía ghế sa lon, cũng không để ý thân thể đang lộ cảnh xuân, thở dài một hơi nói:

- Đan Phương, nói thật, nếu không phải điều kiện của chị hiện tại không tốt, chị nào muốn tìm đến Vệ Hoa? Người họ Vệ này, bề ngoài quyền cao chức trọng, nhưng thực tế làm gì có chuyện như vậy. Ưu điểm duy nhất chính là tương lai anh ta sẽ kết hôn với chị, Tiểu Hoàng lúc đó cũng trưởng thành, chị cũng hoa tàn ít bướm rồi, có thể còn có chốn để trở về.

Miêu Đan Phương nói:

- Chị Cao, chị nên hài lòng với hiện tại. Người đàn ông như Vệ Hoa rất khó tìm. Hiện tại người làm quan, đa phần không tốt, tìm phụ nữ chỉ để vui đùa giải khuây mà thôi…

Cao Hà khoát tay nói:

- Được, được, Đan Phương những lời này em không cần nói nữa. Nói đi nói lại, nếu đàn ông không đáng tin cậy không đáng để dựa giẫm, chúng ta là phụ nữ phải tìm đàn ông chứ, vậy tại sao không tìm một người đàn ông cho hợp nhãn với mình? Kết hôn gì à, cái gì gọi là trốn trở về chứ, đó chỉ là chó má, chúng ta không phải là những cô gái còn nhỏ, những đồ vật hình thức này, cũng đủ biết là điều gì xảy ra.

Miêu Đan Phương ngẩn người, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Cô có hoàn cảnh tương tự Cao Hà, cũng đã trải qua một lần hôn nhân thất bại.

Người phụ nữ đã trải qua hôn nhân, nhìn vấn đề đương nhiên mang tính lý trí, Cao Hà nói những thứ này, Miêu Đan Phương cũng rất hưởng ứng, nhưng vấn đề chính là tìm đâu ra được người đàn ông như thế?

Cao Hà tiến đến bên tai Miêu Đan Phương nói khẽ:

- Đan Phương, em chẳng phải vừa mới gọi điện cho Trần Kinh đấy à?

Miêu Đan Phương ngẩn người, gật đầu nói:

- Làm sao chứ?

Cao Hà cười ha hả, nói:

- Chị thích nhất Trần Kinh. Cả đời chị chỉ có mệnh kia, nếu như có thể trở thành người phụ nữ của Trần Kinh, có thể ngã xuống chị cũng bằng lòng nguyện ý. Cái gì mới là lãnh đạo? Trần Kinh tài giỏi như vậy, chính là mùi vị, khí độ kia...

Vẻ mặt của Cao Hà đỏ bừng, chuyện khuê phòng vốn là khi nói cũng phải lấy hết dũng khí, vậy mà cô cũng không có chút e dè, ánh mắt của cô nhìn trên trời, nói:

- Tiểu Hoàng nhà chúng ta cũng thích hắn, chị cũng thích hắn...

Miêu Đan Phương bất chợt nói:

- Chính là hắn không thích chị.

Cao Hà giận trừng mắt nhìn Miêu Đan Phương nói:

- Em không cần nói những câu đả thương người được không. Em không thể để cho chị khát khao ấp ủ một chút ước mơ sao?

Miêu Đan Phương nói:

- Được rồi, chị nên sống hiện thực một chút đi. Em thấy Trần Kinh rất không tầm thường, bối cảnh rất sâu, cán bộ trẻ tuổi như vậy, tuyệt đối yêu quý tiếng tăm của mình đấy, hắn sẽ không vì người phụ nữ mà phạm sai lầm đâu?

Cao Hà từ trên ghế salon đứng thẳng lên nói:

- Được, phụ nữ là gì? Chị nói với em, Trần Kinh...

Cô nói một nửa, liền cảm, thấy không đúng.

Cô lần trước đã gặp qua Trần Kinh ở cùng với Kim Lộ, hai người kia một người quyền cao chức trọng, anh tuấn, phóng khoáng, một người sự nghiệp thành công, dáng mạo như hoa, cho dù bất kỳ môt ai trong số họ, cũng không phải Cao Hà này có thể chạm đến được.

Bằng trực giác của phụ nữ, Cao Hà có thể khẳng định, quan hệ giữa Trần Kinh và Kim Lộ nhất định không tầm thường, tuyệt đối không phải quan hệ nam nữ bình thường.

Nhưng việc này cô có thể nói lung tung sao?

Cô ngậm chặt môi, cố gắng xua tan mọi thứ linh tinh trong đầu.

Miêu Đan Phương nhìn chằm chằm cô nói:

- Làm sao vậy? Nói mới có dở chừng rồi dừng lại?

Cao Hà cười ngượng ngùng, có chút xấu hổ, bỗng nhiên vùng mày của cô mở ra, nói sang chuyện khác:

- À, Đan Phương, em xinh đẹp, có khí chất như vậy. Lần này em gần như là có thể tiếp xúc với Trần Kinh rồi, em cố gắng một chút, tranh thủ cùng hắn chà sát một chút.

Em là người của đài truyền hình, là người nổi danh cả Lĩnh Nam ai cũng biết.

Trần Kinh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, em nếu cố gắng một chút, nói không chừng là có thể có được người đàn ông này…

- Chị đi chết.

Miêu Đan Phương cắt ngang lời nói của Cao Hà còn giơ tay định đẩy ngã Cao Hà, cô quấy nhiễu, vừa ưỡng ẹo vừa nói:

- Chị, người phụ nữ này quá dâm đãng, lại còn nhấc em vào cuộc, thật sự là lão Đại không biết xấu hổ.

Cao Hà bị cô nói đã cười ha ha, cười run rẩy hết cả người, áo choàng tắm đã sút ra, cả thân hình gần như lõa lồ trong không trung.

- Đan Phương, đừng nói nữa, em hãy nghe chị nói. Trần Kinh mạnh gấp trăm lần Vạn Hân, Vạn Hân công tử bột, Hoa công tử, bất quá chỉ có thể dựa vào quyền thế của anh ta, người đàn ông như vậy căn bản là không đáng tin cậy. Trần Kinh không giống với anh ta, hắn ta mới là người có tiềm lực, tuổi trẻ đã có chức vị cao, qua một thời gian, h sẽ không thể lường được. Em hiện tại đầu tư vào đó là một vốn bốn lời.

Cao Hà nói.

- Chị còn nói, chị còn nói.

Miêu Đan Phương lắc mạnh tay, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, Cao Hà bị cô quấy nhiễu đến nỗi nói không thành lời.

Bỗng nhiên Cao Hà đột nhiên dùng lực, người dựng thẳng lên phản kích lại, đẩy ngã Miêu Đan Phương, thở một hơi thật dài nói:

- Còn nói chị phát mộng, em xem mặt của em đều đỏ như đít khỉ rồi, em còn dám nói là không động tâm?

- Chị...

Miêu Đan Phương lại nổi giận, hai người phụ nữa đùa nhau trên ghế salon, hai người còn đấu khẩu ác liệt.

Qua thật lâu, hai người mới ngừng giỡn, tự sửa sang lại quần áo, khôi phục lại cục diện hòa bình.

Miêu Đan Phương trừng mắt nhìn Cao Hà nói:

- Chị Cao, hôm nay chị đùa hơi quá trớn à, Trần Kinh người ta đã có vợ, chị đùa như vậy, chẳng phải là muốn dung túng em đi phá nát gia đình của người ta sao? Đạo đức của chị ở chỗ nào chứ?

Cao Hà quắt miệng nói:

- Được rồi, Đan Phương, ai bảo em phá nát gia đình hắn chứ? Em chơi cùng hắn là được rồi, Trần Kinh loại đàn ông này, không phải một người phụ nữ là có thể chốt được hắn. Chẳng phải nói không đỗ trước cờ đỏ trong nhà, mà lại phiêu bồng trước cờ màu bên ngoài sao?

Cả đời phụ nữ chúng ta, phải theo đuổi người đàn ông như vậy, oanh liệt cũng là cuộc đời, bình thản cũng là cuộc đời, vì sao tự mình phải chịu an phận tủi nhục chứ?

Mặt của Miêu Đan Phương trầm xuống, nói:

- Được rồi, được rồi. Đừng nói nữa, càng nói càng kỳ cục à.

Cô chỉ điện thọai trên bàn nói:

- Chị hay là tiếp điện thoại của chị đi, Người bạn trai quyền cao chức trọng của chị gọi đến kìa.

Cao Hà cầm lấy điện thoại trên bàn vừa nhìn điện báo, đã nhăn mặt nhíu mày bỏ xuống bàn nói:

- Không nghe, không nghe, lão nương em hiện tại không vui. Lòng của em đã bị Trần Kinh đánh cắp mất rồi, đàn ông trong thiên hạ này, đều là mảnh vụn so với hắn, em thật sự là người phụ nữ có số khổ.

Miêu Đan Phương nhìn Cao Hà, liền phun ra bốn chữ:

- Không còn thuốc chữa.