Ngoài dự đoán của ta, cuộc sống của ta không có gì thay đổi, nhân thủ bên người cũng không hề thay đổi. Là ta đánh giá cao sức ảnh hưởng của mình sao? Thật sự chỉ là ta suy nghĩ nhiều sao? Quên đi, bất luận thế nào thì lúc này ta cũng rất vui vẻ tự tại.
Khánh Trữ cung sau giờ ngọ vẫn luôn im ắng như trước. Ta cũng theo thói quen trước kia, đứng dậy mặc y phục, lặng lẽ xuống giường chuồn ra khỏi cung điện của mình, một đường thông thuận đi đến trước một thư lâu, đây là nơi tàng thư trong cung. Lần đầu tiên ta đến đây là khi mới được năm tháng tuổi, mẫu phi mang ta đi du ngoạn khắp nơi trong cung, khi đến nơi này nàng nói: “Sầm nhi, đây là Tàng thư các, chờ Sầm nhi sáu tuổi, tập đọc tập viết xong là có thể đến đây đọc sách”. Nói xong liền mang ta ly khai, mà ta thì lại yên lặng ghi nhớ vị trí nơi này.
Sau khi ta có thể đi đứng vững vàng vẫn thường đến nơi này lấy sách xem. Lúc ban đầu, ta lấy một quyển thư giống như từ điển, rồi quấn quýt lấy mẫu phi đòi người dạy ta “ghép vần”. Mẫu phi cũng chỉ cho ta là tâm tính tiểu hài tử, vì thế vui vẻ dạy ta, mà ta cũng nhờ đó học được không ít. Đối chiếu với từ điển, ta tự mình học lấy, những ngày tự học thật nhàm chán, nhưng vì ta rất thích đọc sách, vậy nên phải nhẫn nại. Chữ viết nơi này cũng khá phức tạp, ta phải tập viết từng chữ từng chữ một, từ đơn giản đến phức tạp, sau một năm tự học, rốt cuộc cũng có thể không cần đến từ điển nữa, ta bắt đầu tìm lấy một ít sử thư cùng dược thư để đọc.
Kiếp trước sinh ra thân thể đã mang bệnh, kiếp này lại thể nhược, vậy nên ta đối với y học có một loại chấp nhất đặc biệt. Về phần sử thư, đó là sở thích cá nhân, đó cũng là niềm giải trí duy nhất trong cuộc sống buồn tẻ của ta.
Học y thì không ly được thực nghiệm. Từ sau khi đọc hết dược thư, ta bắt đầu tích cực tìm kiếm các loại dược liệu. Mẫu phi quanh năm phải uống dược, điều này đối với ta vô cùng thuận lợi. Không ít dược liệu có thể lấy được từ chỗ mẫu phi, còn những thứ không có, đành phải đến Ngự dược phòng tìm. Vì quan hệ của mẫu phi, ta thường xuyên được tiếp xúc với các ngự y của Thái y viện, khi còn nhỏ ta vẫn theo chân bọn họ đến Thái y viện, tò mò hỏi hết thứ này đến thứ kia, thi thoảng còn giúp bọn họ đảo dược mài mực linh tinh, lúc đầu bọn họ tỏ thái độ như là thụ sủng nhược kinh, không đồng ý, nhưng vì ta kiên trì bám riết cũng đành phải chịu thua. Cứ như vậy, ta chậm rãi kéo gần quan hệ với bọn họ, vậy nên việc ta xuất nhập Ngự dược phòng cũng không bị người khác chú ý, cẩn thận từng chút một tìm lấy những dược liệu mà ta cần dùng để phối dược. Nhưng vì điều kiện hạn chế, vậy nên ta cũng chỉ đối chiếu lại với dược thư mà tổng kết kinh nghiệm bản thân là chính. Dùng hết thời gian một buổi chiều, lẳng lặng ngồi xem thư trên một tảng đá trong hoa viên, đó là điều ta yêu thích nhất.
Hôm nay cũng rất thuận lợi tìm được một quyển thư muốn đọc, quay trở lại tảng đá ta vẫn thường ngồi trong hoa viên, bắt tay lật từng trang sách một, ta đắm chìm vào trong thể giới riêng của mình.
Đế vương trẻ tuổi của Minh Sở quốc cũng lặng lẽ thưởng thức hình ảnh khiến hắn rung động này, hưởng thụ sự yên tĩnh này. Hắn không biết từ khi nào thì bản thân lại có thói quen nhìn chằm chằm hài tử này, cũng không biết bản thân vì sao lại say mê trong sự yên tĩnh này, đôi mắt lạnh nhạt mà trong suốt kia không biết tự khi nào đã khắc sâu vào trong tâm khảm, nhưng hắn biết hết thảy những điều này đại biểu cho cái gì, cũng rất rõ ràng phân rung động kia là nói lên điều gì, vậy nên, hắn phái người bảo hộ y, phân phó người đem dược thư cùng điển tịch đặt ở những nơi y có thể dễ dàng nhìn thấy, mệnh lệnh thị vệ cho phép y tự do ra vào Ngự dược phòng………. Bản thân hắn chưa bao giờ là một người trốn tránh hiện thực, cũng không phải người có thể nguyện ý làm tất thảy mà không cần hồi báo. Hắn tin tưởng phán đoán của mình, sẽ có một ngày hắn sẽ được người kia đáp lại, hắn cũng không sốt ruột, bọn họ không hề thiếu thời gian, việc mà hắn cần làm bây giờ là bảo hộ y. Hiện tại hắn phải chờ đợi, chờ đợi một thời cơ có thể danh chính ngôn thuận đưa y giữ bên người, mà hắn biết thời cơ ấy sắp tới rồi. Vuốt ve mảnh ngọc bội trong lồng ngực, ngón tay khẽ chạm vào chữ “An” kia, hắn mỉm cười, lặng lẽ rời đi. Hắn sẽ không cho người kia có cơ hội chạy thoát, ngay khi bản thân hắn lâm vào tình yêu say đắm này, hắn biết người kia cũng đã hãm sâu, vậy nên, hắn không vội.
Mùa đông đến, vậy nên địa điểm xem thư của ta cũng phải chuyển từ ngoại viên vào trong phòng. Mùa đông nơi này dị thường rét lạnh, noãn lô trong phòng lại thật ấm áp. Thế nhưng ngồi trong phòng đọc sách lại khiến ta thấy rất phiền muộn, đem thư quyển trong tay ném lên gồi đầu, mặc thêm ngoại bào ra khỏi phòng, nhìn ngoài viện một mảnh trắng xoá, thời tiết sau khi tuyết rơi khiến tâm tình ta rất thư sướng.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện hảo ngoạn, ta xoay người quay vào phòng tìm lấy một chiếc tiểu khuông (lồng nhỏ), một ít điểm tâm cùng thịt vụn, dùng một nhánh cây chống tiểu khuông lên, buộc vào nó một sợi dây dài mảnh, đem điểm tâm thịt vụn rải lên trên tuyết, lại quay vào phòng nấp, trong tay cầm một đầu sợ dây kia. Nhớ rõ trong thư có nói, vào mùa đông tuyết rơi dày, ở trong rừng dùng cách này là có thể bẫy được chim, không biết trong hoàng cung thì sao, ta muốn thử một chút.