Mấy ngày kế tiếp trải qua đều vô cùng bận rộn. Tổ chức nhân viên phối chế cùng phân phát giải dược, điều phối binh lực chống đỡ ngoại lai chi địch, truy bắt gian tế trong thành, giải quyết độc tố còn lưu lại trong nguồn nước, còn về tình trạng của Cơ Mộ Viễn cũng đang chậm rãi khởi sắc. Hết thảy đang dần quay trở lại quỹ đạo của nó.
Hiển nhiên đối phương không hề dự đoán được chúng ta lại có giải dược, trên chiến trường phản kích vừa nhanh lại vừa mạnh, tình thế bức bách, bí quá hóa liều, Chiếu Ảnh quốc liên tục phái ra thích khách tiến hành ám sát, cho dù không giết được ta nhưng cũng có thể tạo thành hỗn loạn cùng khủng hoảng. Chỉ là đáng tiếc, gặp phải chuyên gia ám sát như Tiêu Nhạ cùng chuyên gia bảo hộ như Ngọ, Thần, kết quả cuối cùng cũng chỉ là ngoài nghĩa địa có thêm vài cỗ thi thể của anh dũng võ sĩ Chiếu Ảnh quốc, cùng với trong Hinhfphongf thêm vài phần náo nhiệt mà thôi.
Từ trong miệng thích khách biết được, sự kiện lần này là do Ngũ hoàng tử của Chiếu Ảnh quốc dẫn đầu khơi mào, còn về phần nguyên nhân, không có gì khác ngoài tranh chấp đế vị cùng với tranh luận xem có nên thông thương cùng Minh Sở hay không. Ta còn nhớ Chiếu Ảnh quốc nội có không hề ít thế lực phản đối việc thông thương cùng ổn định giữa hai quốc, Ngũ hoàng tử này hẳn là muốn mượn những thế lực này duy trì hòng cùng Thái tử tranh chấp một phen đi.
Chỉ là không biết tự tin của hắn từ đâu mà đến? Nguyên bản một hoàng tử không mấy nổi danh lại dựa vào cái gì mà cho rằng trận chiến này nhất định sẽ giành được thắng lợi? Nhớ lại mấy sự kiện hạ độc gần đây, hẳn là hắn dựa vào đó đi. Cẩn thận khảo vấn mầy người kia về nguồn gốc độc dược, không ngờ ngay chính bọn họ cũng không rõ ràng, chỉ biết rằng lần này xuất chinh, bên người Ngũ hoàng tử đột nhiên xuất hiện một gã dị tộc kỳ quái. Mà chỉ một tin tức này cũng đủ trong lòng ta bịt kín một tầng sương lạnh. Lại hỏi kỹ thâm về những điểm kỳ lạ của gã dị tộc kia, mỗi đáp án bọn họ đưa ra lại càng thêm khẳng định suy đoán của ta.
Ta quyết định tự mình đi thăm dò một chút tình hình quân doanh Chiếu Ảnh quốc.
Đem quyết định này noi cho Phó Bá, không ngoài dự đoán bị hắn kịch liệt phản đối. Nhẹ nhàng bác bỏ hết mọi lời khuyên can, ta đây chỉ là báo cho hắn biết chứ không phải là thương nghị. An bài đại khái một chút, đem phương thuốc của giải dược lưu lại sau, ta dẫn theo Tiêu Nhạ, Ngọ cùng Thần xuất phát.
Thừa dịp đêm tối lẻn vào, rất nhanh ta đã tìm được lều trướng sặc sỡ của gã dị tộc kia nổi bật lên trong một đám lều trướng bạch sắc. Theo tin tức tìm hiểu được ban nãy, hiện tại hắn hẳn là vẫn còn đang ở tròng chủ trướng nghị sự, cho nên chúng ta không mất mấy công sức đã ẩn thân trong lều trướng của hắn, che giấu hơi thở, mà trong tay ta cũng đã chuẩn bị tốt một đồng tiền hơi mỏng sắc cạnh.
Trướng liêm xốc lên, giữa lúc minh ám luân phiên, đồng tiền đã muốn rời khỏi tay ta, người nọ nhanh chóng phản ứng lại muốn tiếp lấy vật bay tới, lại không ngờ ngaythowif khắc đó, kiếm của Tiêu Nhạ đã đặt trên cổ hắn, còn đồng tiền thì trong lúc hắn sửng sốt đã cắm vào cánh tay hắn. Lúc này trong lều trướng có hơi hôn ám cứ như vậy đứng thẳng ba người, gã dị tộc tuy rằng một cánh tay còn đang sấm huyết, trên cô rconf kê một thanh kiếm sắc bén, thế nhưng thần sắc vẫn vô cùng trấn tĩnh, thậm chí còn dùng ánh mắt hứng thú đánh giá ta. Tiêu Nhạ biểu tình lãnh ngạnh, nhìn đến ánh mắt đánh giá của hắn, kiếm trong tay lại đè nặng vài phần, tiên huyết sấm ra, dọc theo lưỡi kiếm bóng loáng chảy xuống dưới.
Đói vơi việc này, gã dị tộc chỉ hơi nhíu mày một chút, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên, nói với ta lúc đó cũng đang quan sát hắn: “Khách nhân tôn quý, có muốn ngồi xuống uống chén rượu không?” Thanh âm hắn quả thật rất êm tai, sử dụng tiếng dị tộc, là ngôn ngữ thuần khiết của Túc Bàn quôc. Ta thở dài một hơi, cũng dùng ngôn ngữ Túc Bàn hỏi lại: “Ngươi là ai? Vì sao nahwmf vào Minh Sở, hay phải nói là nhằm vào ta?” Nghe xong câuh ỏi của ta, hắn cười ha hả, sau đó dùng ngôn ngữ Minh Sở trả lời: “Ta là Ô Tịch, Vu sư của Túc Bàn. Về phần vấn đề của ngài, chúng ta nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục. Vậy nên, hiện tại chúng ta có thể ngồi xuống được không?” Hắn dùng mắt ý bảo thanh kiếm vẫn đang kê trên cổ hắn.
Nhing vị Vu sư trẻ tuổi có gương mặt cười hiền lành này, ta phát hiện trong mắt hắn còn lóe ra quang mang chân thành. Ta đồng ý đề nghị của hắn, ra hiệu cho Tiêu Nhạ buông hắn ra.
Ngồi xuống sau, Ô Tịch tự rót cho mình một chén rượu rồi mới chậm rãi nói: “Về nghi vấn vừa rồi của Thái tử điện hạ, kỳ thật đáp án vô cùng đơn giản. Đây chỉ là một nghithwcs mà thôi, là một khảo nghiệm nho nhỏ đối với Tộc trưởng tương lai, ha ha.” Dứt lời, hắn còn dùng ánh mắt ám chỉ nhìn ta.
Lời giải thích cùng ánh mắt của hắn khiến ta thực phản cảm, cho nên trực tiếp hỏi: “Vì sao là ta?” Câu hỏi của ta khiến cho vị Vu sư này cười càng vui vẻ, hồi lâu sau mới lại nghe hắn trả lời: “Túc Bàn quốc vốn là nơi thần bí nhất trên đại lục này, chúng ta không liên hệ cùng ngoại giới, cũng không cho phép ngoại nhân tiến vào lãnh địa của tộc ta. Nhưng Thái tử điện hạ không những tinh thông ngôn ngữ của tộc ta, đối với cách xưng hô “Tộc trưởng” của tộc ta không hề cảm thấy xa lạ, lại còn có thể thoải mái giải được độc dược mà ta phải tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo, đây lại là vì sao?” Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Đương nhiệm Tộc trưởng tộc ta đối với ngài vẫn luôn khen ngợi không ngớt, gần đây lại đề cử ngài tiếp nhận Tộc trưởng vị. Làm một tân nhậm Vu sư, ta đương nhiên cũng pahir theo lệ thường tiến hành khảo nghiệm với ngài.”
Mấy lời hắn nói khiến cho ta có xúc động muốn đánh người, cư nhiên chỉ vì lỳ do này mà nháo ra phiền toái lớn như vậy. Y thuật cùng độc thuật của ta trừ bỏ tự học ra thì còn được một vị sư phụ kỳ quái dạy, hắn nói cho ta biết hắn là tộc nhân Túc Bàn, cũng giảng cho ta không ít phong tục của Túc Bàn tộc, nhưng laijchwa bao giờ nói qua chuyện hắn là Tộc trưởng và muốn chọn ta làm người kế nhiệm.
Ta vốn dĩ không thích phiền toái, cho nên thẳng thắn trả lời: “Ngươi có thể đình chỉ khảo nghiệm, ta không có hứng thú với Tộc trưởng vị.” Thân phận Thái tử Minh Sở ta cũng chỉ vừa mới chính thức tiếp nhận, nói gì đến một Tộc trưởng vị của một ngoại tộc không thể ở chung. Hơn nữa, cái gọi là khảo nghiệm của hắn cũng khiến ta thập phần không thích. “Nga? Cự tuyệt sảng khoái như thế, ngài không sợ ta tiếp tục trợ giúp Chiếu Ảnh quốc sao?” Hắn dùng ngữ khí buồn rầu mang theo chút trêu đùa nói.
Nhìn thẳng hắn, ta kiên định nói: “Ta tin tưởng bản thân mình.” Dứt lời đứng dậy muốn đi, không nghĩ tới lại gặp phải một trận vựng huyễn, ta nhanh chóng mất đi ý thức. Trong mông lung, dường như còn nhghe được Ô Tịch cười ha ha nói: “Chúc mừng ngài đẫ thông qua khảo nghiệm.”