Thật khổ!
Đây là một câu trong lòng “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu không dám thốt ra.
Hắn vẫn không cam lòng bị bắt, không chịu vào khuôn phép.
Hắn giống như một con thú bị vây, dựa sông chiến đấu.
Kiếm của hắn lại không phải thủ mà là công, hơn nữa còn càng công càng nhanh, càng đánh càng gấp.
Hắn không thể không nhanh, bởi vì “Thiết Bản thần sách” của “Nhất Sách Nhi Đắc” Chu Như Thị và “Thiên Niên phi liêm” của “Nhất Liêm U Mộng” Lợi Tiểu Cát đã đồng loạt quấn lấy hắn, giống như có trăm tay ngàn ngón đồng thời tấn công vào chỗ hiểm tử huyệt của hắn.
Mà hắn còn đang trong lưới, vướng tay vướng chân.
May mắn, lúc này viện quân của Tích Cựu hiên đã đến.
Chu Như Thị và Lợi Tiểu Cát lập tức quay người đi kháng địch, không để cho người đến cứu viện dễ dàng tiến vào Tích Cựu cư nửa bước.
Tôn Ức Cựu lập tức cảm thấy áp lực nhẹ đi.
Nhưng hắn lập tức phát giác, đó không phải may mắn, mà là bất hạnh.
Vô cùng bất hạnh.
Hai người dùng phi sách và phi liêm kia vừa lui, lập tức lại có hai người khác tiến lên công kích hắn, càng khó đối phó hơn.
Một người cầm thương, vẫn luôn chỉ nhắm chuẩn thời cơ, không ra tay lần nào.
Một người khác dùng tay không đấu với hắn. Người này có khuôn mặt âm dương, bên đen bên trắng, chưởng công kỳ lạ, thân pháp kỳ dị.
Hai người này bất kể là đã xuất thủ hay chưa xuất thủ, e rằng còn khó ứng phó hơn so với hai người lúc trước.
Ngay lúc này, bốn Lôi đệ tử bỗng đồng loạt quát lên một tiếng, phát ra búa của bọn họ.
Búa bay.
Bốn cây búa nhỏ nhanh chóng bay đi, phân biệt chém vào tứ chi của hắn.
Kiếm Yêu hét lên một tiếng, toàn thân (ngay cả mặt, mắt, tóc, môi, mi) đều trắng.
Trắng bệch.
Hắn hét lên một tiếng, giống như một luồng khói, “vọt”/“chui”/“lách” ra khỏi tấm “Thiên La Địa Võng| kia.
Đó là chuyện không có khả năng.
Hoàn toàn không có khả năng.
Không có ai có thể từ trong lưới kia chạy ra ngoài, trừ khi đó là yêu quái.
Tôn Ức Cựu chính là yêu, hắn là “Kiếm Yêu”.
Hắn đã dùng bản lĩnh đặc biệt, độc môn tuyệt chiêu “Bạch Hổ Trùng Sát” lao ra khỏi lưới, nhưng chân lực đã hao tổn, công lực giảm nhiều, nguyên khí đã hết.
Ngay lúc này Trương Thán ra tay, dùng cả hai tay.
Đôi tay kẹp lấy thanh kiếm như yêu không thể suy đoán của Tôn Ức Cựu.
Tôn Ức Cựu chỉ cảm thấy hai luồng lực khác thường một chính một phản đánh tới, hắn đành phải dùng kình áp chế lại.
Nhưng không áp chế còn đỡ, một khi phản kích, công lực cổ quái kia lại hấp thu/dung hợp/hội hợp kình đạo của mình, áp chế ngược lại như dời non lấp biển, thế không thể cản.
Tôn Ức Cựu đành phải vứt kiếm.
Không vứt kiếm, cũng chỉ có đường vứt bỏ sinh mạng.
Mạng không thể vứt bỏ, bỏ thì không còn nữa.
Nhưng kiếm có thể vứt bỏ, bỏ một kiếm còn có thể dùng kiếm khác, hoặc chờ thời cơ lần nữa đoạt lại.
Thế nhưng hắn vừa quăng kiếm, binh khí rời đi, lực mới chưa sinh, đấu chí chưa mạnh, nguyên khí chưa khôi phục, một tiếng “vút” vang lên, một thương đã đến trước mặt.
Hắn đã không kịp tránh, không kịp phản ứng.
Trúng thương, ngã xuống.
Đối phương không phải dùng đầu ngón tay, mà là đầu thương. Một thương này đánh vào huyệt đạo của hắn.
Do đó Tôn Ức Cựu mềm nhũn ngã xuống đất. Hắn lao ra lưới, kết quả ngược lại là càng chết nhanh hơn.
Người xuất thương là Tôn Ngư.
Sơn Đông, Thần Thương hội, Đại Khẩu Tôn gia, ngoại hệ đệ tử Tôn Ngư.
Tôn Ức Cựu ngã xuống.
Ngô Phấn Đấu thì sao?
Ngô Phấn Đấu lại không phấn đấu.
Chiến đấu bắt đầu, hắn vừa thấy Tôn Ức Cựu người nằm trong lưới, Dư Yếm Quyện rơi xuống hạ phong, hắn không nói một lời, lập tức rời đi.
Không phải đi, mà là trốn.
Là loại liều mạng chạy trốn “chạy nhanh bao nhiêu thì trốn nhanh bấy nhiêu”.
Người không như tên của hắn.
Ngói nhà tan vỡ, lưới chụp đến, kẻ địch rơi xuống. Hắn lại nhắm chuẩn lỗ thủng lớn kia, bay vút lên cao, đến trên đỉnh ngói. Đang muốn tiếp tục trốn, đột nhiên trông thấy trên mái hiên có một người mặc áo bào trắng, một tay cầm một thanh kiếm như bạch ngọc, dưới ánh trăng như chiếu sáng thiên hạ, mũi kiếm chỉ xéo xuống đất, đang chờ đợi hắn.
Giống như đã chờ rất lâu rất lâu, đợt rất nhiều rất nhiều năm, đến nỗi một ống tay áo của y đã trống rỗng phất phơ.
Ngô Phấn Đấu vừa nhìn thấy người này, mặc dù vẫn đặt chân trên nóc nhà, nhưng tim của hắn đã rơi xuống dưới đường.
Hắn biết người này, cũng từng nghe nói đến người này.
Hắn thực sự không muốn gặp phải người này, nhất là vào lúc này.
Hắn quả thật muốn nhảy vào trong nhà, đánh với tên ma quỷ giống như con dơi kia, đánh với bốn tên cầm thiên la địa võng kia, đánh với người mặt âm dương, người cầm thương, cầm phi liêm phi sách kia, cũng không muốn giao thủ với người cụt một tay trên nóc nhà này.
Thế nhưng hiện giờ hắn muốn nhảy vào trong nhà cũng không được.
Bởi vì hắn biết, giờ phút này chỉ cần có một chút sơ suất, nửa điểm sai lầm, mình nhất định sẽ bỏ mạng đương trường.
Nguyên nhân là người này đã rút kiếm ra với ngươi, vậy thì tối nay chỉ có một kết cục, hai kết quả.
Kết quả là dùng kiếm của ngươi giết chết y, hoặc dùng kiếm của y giết chết ngươi.
Kết cục đều như nhau, đó là chết.
Chỉ xem là ngươi chết hay là ta mất mạng.
Người áo trắng đứng dưới ánh trăng, giống như gần trong gang tấc, cũng xa tận chân trời.
Y thủy chung không ngẩng đầu, từ bên mặt của y có thể thấy được chân mày chỉ xéo tóc mai. Chợt nghe y nói:
- Phấn Đấu?
Ngô Phấn Đấu đành phải phấn đấu.
Thực ra bây giờ hắn không phải đang “phấn đấu”, mà là đang “vùng vẫy”.
Sư phụ của hắn là Trần Thượng Hạ hi vọng hắn có thể “phấn đấu tiến thủ”, vì vậy đặt tên cho hắn. Nhưng phấn đấu là một chuyện rất gian khổ. Ngô Phấn Đấu luôn luôn khá lười, kiếm pháp của hắn cũng đi theo đường hướng hơi phiêu dật, lấy ý cảnh làm đầu, khổ công không nhiều. Cho nên đồng môn cười hắn hữu danh vô thực, hắn lại mỉm cười phản bác:
- Ai nói danh không xứng thực? Đừng quên ta họ Ngô!
Hắn là người Quảng Đông, người Việt dùng “Ngô (吴)” và “Ngô (唔)” như nhau, mà “Ngô (唔)” có nghĩa là “Vô” hoặc “Bất”, thêm vào tên của hắn, tức là “không phấn đấu”. Hắn còn lấy đó làm đùa, không cho rằng chây lười là xấu.
Hiện giờ hắn đã không còn đường lui, chỉ có phấn đấu, vũng vẫy.
Phấn đấu là nét đẹp.
Ngươi nhìn một người đang cố gắng tiến thủ, phấn đấu tiến tới, quá trình chiến đấu hăng hái này còn khiến người ta động lòng hơn so với thành công thành tựu.
Vùng vẫy lại không phải.
Vùng vẫy là khiến người ta kinh tâm.
Sự vùng vẫy và phấn đấu của Ngô Phấn Đấu lại giống như thiên thượng mà không phải nhân gian.
Hắn rút kiếm của mình ra.
Kiếm xé gió, phát ra tuyệt hưởng trong trẻo.
Hắn dùng một chiêu “Tiên Nhân Chỉ Lộ”, từ xa chỉ vào người áo trắng.
Gió rất lớn, nóc nhà rất cao.
Kiếm ở trong gió, người ở trong gió, tay áo tung bay trong gió. Dưới ánh trăng, Ngô Phấn Đấu giống như một vị tiên nhân phiêu dật xuất trần.
Người áo trắng vẫn không động, thậm chí không ngẩng đầu, không ngước mắt.
Kiếm trong tay vẫn chỉ xéo xuống đất, đứng thẳng bất động.
Giằng co một lúc, Ngô Phấn Đấu quát lên:
- Thế nào? Họ Thích kia, ngươi có gan ở chỗ này đánh lén ta, lại không có gan ra tay với ta sao!
Thích Thiếu Thương vẫn nhìn tay của mình.
Cổ tay của y rất trắng, rất thanh tú.
Thành thật mà nói, đó không giống như tay của một võ nhân.
Tay của y cầm kiếm.
Nhưng nói thật, đó cũng không giống như một thanh kiếm giết người.
Y sừng sững bất động.
Nếu như bảo y có động, vậy thì chính là mũi kiếm của y vốn cách nóc nhà khoảng chừng nửa thước, hiện giờ đại khái chỉ còn năm tấc.
Mũi kiếm của y tựa như đang trầm xuống.
Nhưng trầm xuống rất chậm, hơn nữa còn là từng phần từng phần, từng chút từng chút, không cẩn thận quan sát còn thật không nhìn ra.
Là tay của y mỏi rồi? Hay là kiếm của y quá nặng?
Ngô Phấn Đấu đột nhiên cảm thấy mình không thể đợi thêm nữa, cũng không nên đợi thêm nữa.
Hắn quát lên một tiếng.
- Thích Thiếu Thương, ra tay đi!
Hắn nhanh chóng tiến lên ba bước, nhấc chân khéo lén, giơ một chân lên, tạo thành thức “Thụy Hạc Hiến Thọ”, mũi kiếm chĩa thẳng vào Thích Thiếu Thương, chỉ quyết lại phục sát cơ, dưới chân ẩn giấu tuyệt kỹ, một chiêu ba thức.
Dưới trăng trong gió, ban đêm trên nhà, chiêu thức này của Ngô Phấn Đấu giống như tiên nhân hạ phàm, tiên hạc gần trời.
Giống như chỉ cần một cơn gió, hắn sẽ có thể xuất chiêu xuất kiếm đâm kẻ địch thành trăm ngàn lỗ hổng.
Nhưng Thích Thiếu Thương vẫn bất động, hờ hững bất động.
Nhiều nhất chỉ có mũi kiếm tiếp tục trầm xuống, càng trầm xuống.
Ngô Phấn Đấu muốn công không đường, liền quát lên:
- Đồ nhát gan! Ngươi còn chờ cái gì!
Nhưng một chiêu “Thụy Hạc Hiến Thọ” này, cũng bởi vì đối thủ không động mà không thể ứng phó, cũng không thể phát động. Hắn cắn răng một cái, chân đạp thất tinh, kiếm như rồng dạo, toàn thân bay lượn, lại chuyển thành một thức “Tiên Ban Liệt Trận”.
Một chiêu này bảy phần thủ ba phần công, vừa để lại đường lui vừa tiến tới. Khi còn cách Thích Thiếu Thương ba bước, thấy đối phương vẫn sừng sững bất động, hắn lại lần thứ tư biến chiêu thành “Thiên Nữ Tán Hoa”.
Bóng kiếm hóa thành trăm vạch kiếm, nhanh chóng đâm vào chỗ hiểm toàn thân Thích Thiếu Thương.
Chỉ cần bị hắn đâm trúng một kiếm, kẻ địch sẽ lập tức bị hủy. Nếu như có một kiếm bị đánh trả, một trăm mấy chục kiếm khác sẽ lập tức chi viện, công dồn áp chế, cho đến khi đánh ngã kẻ địch.
Một chiêu này trở nên đẹp, trở nên tuyệt diệu, trở nên trong tình lý, cũng trở nên ngoài dự liệu, quan trọng hơn là bất kể xuất chiêu biến chiêu công hoặc thủ, hắn tri triển ra đều có “tiên vị”.
Kiếm của hắn đã thi triển ra ý cảnh của “tiên”.
Đáng tiếc hắn cũng không phải là thần tiên, cho nên hắn đành phải làm “quỷ”.
Lúc hắn lướt tới phát động công kích, tư thế mỹ diệu, đồng thời bảy phần công ba phần thủ, một khi đắc thủ thì đuổi giết đối phương dưới kiếm, một khi thấy tình thế không ổn cũng có thể kịp thời biến chiêu lui giữ, đứng vào thế bất bại.
Kiếm thế của hắn uyển chuyển, giống như tiên bay dưới trăng.
Người của hắn càng khoái lạc như tiên hơn so với thế kiếm, thậm chí lúc hắn xuất kiếm, biểu tình thần sắc cũng đủ bảy loại tình cảm, giống như đang ngây ngất, đang hưởng thụ, đang như mê như say.
Hắn si, kiếm cũng si.
Kiếm có tiên ý, người có tiên vị, chiêu có tiên cốt.
Ngay cả tiến lui đều có đạo cốt tiên phong.
Nhưng Thích Thiếu Thương không si.
Dưới ánh trăng, y cũng đẹp đến mức giống như một ngọn nến chiếu sáng trong đêm tối. Ngươi chỉ cần nhìn thấy thần sắc y cầm kiếm (cho dù một kiếm kia vẫn rũ xuống), liền biết được người này thà rằng cùng chết cũng sẽ không làm nền cho bất cứ người nào.
Hiện tại y đã phản kích.
Phản công lại công kích của đối phương, đó là “Phản kích”.
Thế nhưng, nếu như dùng giải thích này để miêu tả “phản kích” của Thích Thiếu Thương, vậy có thể nói là cực kỳ “khó hiểu”.
Bởi vì Thích Thiếu Thương không phải phản kích nhằm vào kẻ địch của y, mà là nhằm vào nơi mũi kiếm của y chỉ vào, đó là ngói nhà.
Ngói nhà là vật chết.
Thứ công kích y là người, “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu.
Nhưng y lại không ứng phó với công kích của Ngô Phấn Đấu, ngược lại trước tiên phá hủy ngói nhà nơi y đặt chân, tại sao?
Rốt cuộc vì cái gì?
Không tại sao cả.
Nếu như có nguyên nhân, cũng là vì phản kích, giết địch.
Mặc dù y công kích ngói nhà, nhưng đạo lý của nó cũng giống như làm người.
Một người đọc sách, đi thi, học tập, vận động, kết hôn, thậm chí sinh con dưỡng cái, xem ra chẳng liên quan gì đến sống sót. Nhưng trên thực tế, không có những thứ này, lại không thể sống thật tốt, sống được vui vẻ, hơn nữa tiếp tục kéo dài sinh mệnh.
Kiếm pháp hiện thời của Thích Thiếu Thương cũng là như vậy, ít nhất cũng là nguyên lý hợp nhất, nguyên tắc như nhau.
Mũi kiếm Thích Thiếu Thương nhanh chóng bắn ra một vệt sáng.
Một tiếng “cạch” vang lên, ánh kiếm đánh vào trên ngói nhà.
“Ầm”, nóc nhà lập tức sụp xuống, một lần là một khối lớn, một mảng lớn ngói vỡ mảnh vụn rơi xuống. Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, khi đó Ngô Phấn Đấu vừa mới xông đến trước người Thích Thiếu Thương.
Nếu như Thích Thiếu Thương xuất chiêu với hắn, hắn đã sớm có phòng bị.
Nếu như Thích Thiếu Thương thế công quá mạnh, hắn chống đỡ không được, cũng có thể lui tránh.
Nếu như Thích Thiếu Thương tiếp chiến, hắn cũng đã chuẩn bị xong kế sách, có thể thắng lợi thì đuổi giết, không địch lại thì lập tức chạy trốn.
Đáng tiếc không phải.
Quả thật không phải.
Thích Thiếu Thương không xuất kiếm với hắn, mà là xuất kiếm với nóc nhà.
Kiếm khí.
Ngói vỡ.
Nóc nhà sụp xuống.
Tòa nhà xinh đẹp của hắn.
Hắn vừa sẩy chân, quay cuồng rơi xuống cùng với gạch ngói vụn.
Lần này, mảnh vụn bụi bặm hoàn toàn dính lên áo bào trắng tinh của hắn, làm xáo trộn tầm nhìn của hắn.
Hắn hét lên một tiếng, dáng vẻ vừa rồi hoàn toàn biến mất, tay chân đánh lung tung, múa kiếm hộ thân, muốm tìm một nơi đặt chân, giãy dụa cầu tồn.
Nóc nhà đã sụp, ngói đã nứt.
Người rơi xuống không chỉ một mình hắn, còn có Thích Thiếu Thương.
Khác biệt chỉ là Kiếm Tiên sẩy chân rơi xuống, còn Thích Thiếu Thương lại rơi xuống từ từ, có chuẩn bị mà rơi.
Một loại rơi xuống cố ý.
Một loại rơi xuống bình tĩnh đến mức tàn khốc…
Cùng với kiếm, sát khí và sát cơ của y.
Gần như lập tức, tức khắc, người áo trắng Thích Thiếu Thương lại từ từ bay lên trên nhà, một chân đặt xuống mái hiên, một tay cầm kiếm, thần sắc tịch mịch.
Chỉ là trên áo trắng có thêm vài vết máu sặc sỡ như hoa mai.