Chu Tiểu Quân nhận được điện thoại của Lệnh Tiểu Yến, ngay trong đêm lái xe từ ngoại ô về thành phố, Lục Kiện cũng nhận được điện thoại của Diêu Văn Thịnh đưa bạn gái tới.
Lục Kiện nhận lời mời của Ngô Khải Lập, bỏ việc ở ủy ban kế hoạch, ra biển tham gia vào địa ốc Gia Lý, vào hạ tuần tháng 10 đại biểu cho Gia Lý tới Kiến Nghiệp lập công ty địa ốc, nắm 20% cổ phần ở công ty này, tránh để lại hậu họa pháp luật sau này, vốn đầu tư công ty mới cực ít, chỉ có 1 triệu, số tiền này chỉ đủ xẩy ba nhà dân ở Kiến Nghiệp, thực tế dùng hình thức vay vốn lấy tiền khởi động công trình từ Gia Lý.
Vả lại Lục Kiện lãnh đạo công ty mới chỉ là bước thăm dò của Gia Lý ở Kiến Nghiệp, đợi đứng vững chân rồi, Ngô Khải Lập sẽ đổ vốn lớn vào đây, ít nhất ở nghành địa ốc, có thể trở thành lực cản chủ yếu của Thế Kỷ Cẩm Hồ.
Lục Kiện tới Kiến Nghiệp một mình, không gặp vài ngày, bên cạnh đã có thêm một cô gái tươi non rồi, nếu dẫn tới đây, chắc là bạn gái chính thức.
Dịch Hinh không buông tha cho hắn, kéo tai hỏi: - Sao lại bắt đầu gây họa cho con gái Kiến Nghiệp rồi, anh chắc là cô bé này qua tuổi vị thành niên rồi chứ?
- Tôi cải tà quy chính rồi bà cô ạ, không giống như nam nhân của cô đâu, tôi phải ký hiệp ước cầu hòa mới được ông già cho rời Bắc Kinh đấy. Lục Kiện nói câu này còn chột dạ quay đầu nhìn bạn gái, thấy cô gái được mọi người chào đón, lại bắt đầu quay sang giở giọng chớt nhả: - Ít nhất tôi có một điểm hơn nam nhân của cô, bọn tôi tự do yêu đương, còn hai người là hôn nhân phong kiến... Tôi cũng lạ, cô và nam nhân của cô từ nhỏ lớn lên với nhau trong một khoảnh sân, nghe đâu lúc nhỏ hai người ngủ chung giường, cô còn xì nước mũi lên chú nhỏ của nam nhân của cô, giờ hai người ngủ với nhau có thấy cảm giác tội lỗi không?
Dịch Hinh bị Lục Kiện nói cho mặt đỏ dừ, đấm đá hắn mấy cái, đến khi Lục Kiện la oai oái chịu thua mới hả giận bỏ đi.
Lục Kiện kéo bạn gái mới quen giới thiệu cho đám Trương Khác, Lý Hân là sinh viên năm thứ tư học viện pháp luật thuộc ĐH KHKT Kiến Nghiệp. Dịch Hinh không tin tên công tử phong lưu như Lục Kiện trong thời gian ngắn như thế có thể cải tà quy chính, nghiêm túc với cô bạn gái này, bắt hắn khai báo lịch sử yêu đương hai người bọn họ.
Mọi người đều không ngờ Lý Hân đã câu kết với Lục Kiện trước khi hắn tới Kiến Nghiệp, hơn nữa còn yêu nhau trên mạng một thời gian, chỉ có điều Lục Kiện nhiều tuổi hơn Lý Hân hơi nhiều, Lý Hân lại không muốn rời Kiến Nghiệp. Nói ra thì Lý Hân không yên tâm kiểu yêu đương mới mẻ này, chỉ du lịch tới Bắc Kinh gặp Lục Kiện một lần, nhưng không kỳ vọng lắm vào mối tình này, nhưng sau khi Lục Kiện tới Kiến Nghiệp, hai người mau chóng quấn lấy nhau.
- A, thì ra vì thế mà anh tới Kiến Nghiệp. Dịch Hinh vỡ lẽ:
- Phải rồi. Thoát được Dịch Hinh, Lục Kiện nhớ ra một chuyện, nói với Trương Khác: - Tín Thông muốn lập chi nhánh ngân hàng ở Đông Hải, khả năng là qua Tết...
- Thế à? Trương Khác chỉ đáp lại một tiếng, chẳng có phản ứng gì đặc biệt: - Tin tức trong giới địa ốc truyền ra hay từ nguồn khác.
- Tin tức từ giới địa ốc Bắc Kinh truyền ra. Lục Kiện đáp: - Đại Khái là Hoành Tín muốn phát triển nghiệp vụ ở đâu, ngân hàng Tín Thông sẽ theo sau phục vụ... Tín Thông thành đồ của Nghiêm gia thật rồi.
- Dù anh có hận thế nào cũng phải thừa nhận nước cờ này của Nghiêm gia đẹp đấy chứ? Trương Khác mỉm cười: - Trừ khi có thể làm suy yếu sức ảnh hưởng của Nghiêm gia với BQT Tín Thông.
Kẻ thực tế khống chế Tín Thông là Nghiêm gia Văn Chu, Hoành Tín không chỉ là Cty khởi xướng lập nên Tín Thông, còn là cổ đông lớn nhất nắm 20% cổ phần của Tín Thông. Chủ tịch kiêm tổng giám đốc của Tín Thông là Đổng Vi Văn, có tư giao rất sâu với Nghiêm Khoan Hòa, mà Nghiêm Văn Giới còn trực tiếp nắm chức phó chủ tịch Tín Thông, muốn suy yếu sức ảnh hưởng của Nghiêm gia với Tín Thông đâu có dễ.
Hoành Tín có Tín Thông chống lưng đằng sau, gần như không cần lo về vốn, Cẩm Hồ muốn áp chế Hoành Tín sẽ hết sức khó khăn, trừ khi đối phương có sai lầm ngu xuẩn không chấp nhận được.
Với tin tức Lục Kiện mang tới, Trương Khác cũng chỉ có thể nhếch mép cười.
- Tin tức này truyền ra từ giới địa ốc Bắc Kinh truyền ra, chẳng lẽ Nghiêm Văn Giới vẫn muốn giúp Tiêu Minh Kiến lôi kéo giới địa ốc Bắc Kinh? Diêu Văn Thịnh hỏi:
Lần trước Nghiêm Văn Giới và Tiêu Minh Kiến ngầm lôi kéo giới công tử kinh thành vào sản nghiệp địa ốc, kéo quân tới Kiến Nghiệp, nếu để bọn chúng thành công Nghiêm Văn Giới thành lãnh tụ của một đám thương nhân địa ốc có bối cảnh chính trị hùng mạnh càn quét địa ốc Kiến Nghiệp.
Trương Khác hay tin từ Ngô Khải Lập, liên hợp với La Quân, Vương Duy Quân nhanh chân đi trước kéo giới địa ốc kinh thành tới Kiến Nghiệp.
Nghiêm Văn Giới, Tiêu Minh Kiến tất nhiên bị trọng thương.
Dã tâm chính trị của Tiêu Minh Kiến một lần nữa bị chết non, vết nứt với La Quân càng rộng, khiến La Quân càng ngả về phía Cẩm Hồ.
Với thực lực vốn của Hoành Tín, tháng 10 tới Kiến Nghiệp cũng chỉ lấy được mảnh đất 30 mẫu ở đông Yến Quy Hồ, phải biết rằng hạng mục thương nghiệp đông hồ của Thế Kỷ Cẩm Hồ là gần 3000 mẫu, làm sao Nghiêm Văn Giới cam tâm được.
Lúc này có tin Tín Thông muốn lập chi nhánh ở Kiến Nghiệp, Diêu Văn Thịnh không thể không cảnh giác.
Cho dù đám công tử ca kinh thành có thế lực chính trị sau lưng mạnh tới đâu vẫn phải ăn nói nhỏ nhẹ khép nép với ngân hàng, Tín Thông lập chi nhánh ở Kiến Nghiệp, lại tỏ thái độ rõ ràng hỗ trợ đám công tử ca phát triển địa ốc ở Kiến Nghiệp, đúng là vãn hội lại không ít thiệt hại mất đi lần trước.
Trương Khác gãi đầu: - Chuyện này chỉ đành chấp nhận chứ biết làm sao?
Dịch Hinh vỗ trán, than: - Ôi đám nam nhân các anh, nói vài câu thôi mà như tảng đá lớn đè lên ngực, mày nhíu chặt lại, ai không biết còn tưởng là có bóng đao ánh kiển ẩn đắng sau. Kéo tay Đường Thanh: - Sao cô còn nghe thích thú như thế? Theo chúng tôi ra nơi khác chơi đi, nghe bọn họ nói chuyện mà tôi muốn ngáp rồi đây này.
Bất kể là bị ảnh hưởng của Trương Khác hay gia đình, hay là tâm lý muốn đuổi theo Trương Khác, đều làm Đường Thanh sinh ra hứng thú rất lớn với chính trị và thương nghiệp, có điều cô không thể nói mình hưng thú với thứ đó vì nó không giống thứ một cô gái bình thường nên thích, cũng vờ ngáp đứng dậy: - Tôi muốn đi từ lâu rồi... Nói rồi kéo cánh tay Dịch Hinh và Lý Hân đi, bất tri bất giác nắm quyền chủ đạo, cứ như chính bản thân cô mới là người chủ động đưa ra lời mời.
Trương Khác mỉm cười nhìn theo, cô vợ nhỏ của mình đang bộc lộ những tố chất mà chính bản thân cô có khi chưa ý thức được. Thực lòng mà nói, Trương khác nghĩ nếu mình 20 tuổi thật thì chắc chắn không đối phó nổi với cô vợ đáo để như thế này.
Không có cơ hội đối đầu trực diện với Nghiêm Văn Giới, đấu tranh bề ngoài thế này nhìn bề ngoài không đủ đặc sắc, nhưng ẩn bên trong đao kiếm không ít. Trương Khác phủi đít đứng dậy: - Cái phải tới rồi sẽ tới, lo lắng vô ích, đợi bọn chúng tới chúng ta thấy chiêu nào giải chiêu đó là được, ít nhất lúc này chúng ta đang chiếm thế thượng phong.
Đúng lúc này nhìn thấy Tần Cương và vợ từ cửa nhỏ ngó vào, Trương Khác vẫy tay với họ: - Không phải ở nhà trông con sao?
- Mẹ vợ tôi tới, cho thằng bé ngủ rồi, chúng tôi ra ngoài chơi. Vợ chồng Tần Cương đi vào, thấy toàn người quen, hỏi: - Mọi người đang mở tiệc à?
- Gần như thế, hiếm khi có thời gian mọi người tụ họp được, nên thả lỏng một chút... Trương Khác giới thiệu Lục Kiện, Diêu Văn Thịnh cho vợ chồng họ:
Tần Cương nhớ ra một chuyện, hỏi: - Cậu có biết Ngụy Đông Cường từ chức đi Văn Chu tìm việc rồi không?