Nha đầu này làm sao dễ mặc lừa thế chứ? Trương Khác giận dữ gầm rống trong lòng, nhưng cho y hai cái gan nữa cũng không dám để lộ ra trước mặt Địch Đan Thanh, giang tay nói:
- Mọi người cũng ngủ sớm đi nhé.
Địch Đan Thanh đắc ý lườm trước khác một cái đầy quyến rũ, làm xương khớp Trương Khác bủn rủn, nhưng về tới phòng Địch Đan Thanh hối hận:" Rốt cuộc mình vừa làm cái gì? Không phải quyết tâm không để tên nhóc đó chạm vào người nữa sao, còn vướng bận chuyện này làm gì?"
Trừ sáng mai đưa Đường Thanh đi tham quan triển lãm điện tử, Trương Khác chẳng có an bài nào khác, an tâm ở trong phòng đánh một giấc ngon lành, rèm cửa kéo kín mít, ngủ dậy vẫn thấy trong phòng tối om như ban đêm, chỉ có điều trong lòng có thêm một giai nhân ấm áp.
Đưa tay ra mò mẫm, nắm lấy bầu vú săn chắc vút cao của thiếu nữa, xác địch được người nằm trong lòng là Đường Thanh, Địch Đan Thanh từ bầu vú căng đầy ra, cơ thể cũng nảy nở hơn Đường Thanh nhiều, da thịt có cảm giác êm êm như bông, còn da thịt Đường Thanh đàn hồi hơi, cảm giác trơn mềm cũng tới cực hạn.
Trương Khác vừa mới tỉnh ngủ, tất nhiên tinh khí dư dật, hạ thân đã kiếm bạt cung giương rồi, Đường Thanh gập chân đè lên bụng Trương Khác, thấy cái thứ kia vướng víu, đưa tay gạt nó sang một bên, miệng chóp chép, người nhúc nhích muốn tìm tư thế thoải mái hơn.
Trương Khác nào có thể để cô thoải mái như vậy được, đặt người cô nằm trên giường, nương theo ánh sáng yếu ớt trong phòng, ngắm nhìn khuôn mặt mê người của cô.
- Ngủ rồi! Ngoan nào...
Đường Thanh nũng nịu nói, lim dim mở mắt ra, thần thái ngái ngủ đó cực kỳ mê người, thấy Trương Khác nhìn mình tới ngây dại, xấu hổ đưa tay che mặt:
- Mình thích cảm giác nấp trong lòng bạn, bạn đừng có nghĩ tới việc khác, ngủ thêm một chút đi, lát nữa chúng ta còn đi triển lãm điện tử đấy.
- Bạn cứ ngủ đi, mình chơi kệ mình.
Trương Khác cười vô sỉ, tay vén áo cô lai, mân mê bầu vú mơn mởn, áp mặt lên mái tóc dầy, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên đó:
- Thơm quá, ngửi cả trăm năm cũng không chán.
Đường Thanh ngẩng đầu lên, hồn nhiên nói:
- Không cho tên xấu xa bạn ngửi.
Mái tóc trượt xuống lộ ra chiếc tai nhỏ sáng bóng, Trương Khác thè lưỡi ra liếm, làm Đương Thanh ngứa ngáy vặn vẹo như con rắn.
Trương Khác ôm lấy khuôn mặt xinh xắn, không cho cô nàng né tránh, hôn lên cánh môi mềm, tách hàm răng cô ra, mút lấy chiếc lưỡi đinh hương làm người ta cuồng si điên dại, cho tới khi cô nàng ngây thơ mềm nhũn người không kìm được phát ra tiếng rên rỉ say lòng mới đưa tay xuống dưới...
Trên người Đường Thanh có hai chỗ thịt mềm nhất, một là chiếc lưỡi của cô, hai là mé trong đùi, Trương Khác rất thích hôn Đường Thanh, cũng thích lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt chỗ gần riêng tư của cô, cảm thụ xúc cảm mê người tột độ đó, sờ tới khi có chất lỏng dinh dính thấm qua chiếc quần lót, cơ thể thiếu nữ run lên từng chập như phát sốt.
Lúc này Trương Khác mới cở quần lót của cô đem hạ thân đã phồng tới mức khó chịu tiến vào, chỉ khẽ tách hai mép thịt ấm mềm đã dễ dàng trượt vào, cảm giác được hết sức ấm áp bao vây hạ thể, trước tiên mạnh mẽ tấn công từng phát đưa Đường Thanh lên chín tầng mây, nghỉ một chút, để cơ thể mẫn cảm của cô dịu lại, mới ôm lấy khuôn mặt cô, thâm tình nhìn ngắm gò má ửng ráng hồng dụ hoặc, đôi mắt lim dim làm người ta yêu thương:
- Sao ngủ rồi lại còn qua đây?
- Chị Địch dậy làm việc từ rất sớm, mình còn chưa ngủ đủ, chạy qua chui vào lòng bạn ngủ bù.
Đường Thanh đưa tay vuốt ve cái cằm ram ráp của Trương Khác, cơ thể còn mẫn cảm hết sức, phải kẹp chặt đùi lại mới làm tên xấu xa động tác chậm lại đôi chút:
- Không ngờ rơi vào ma chưởng của bạn, đúng là được không bằng mất.
Lúc này nghe thấy cửa phòng ngoài bị mở ra, chỉ có Địch Đan Thanh là có chìa khóa căn phòng này, tiếng giầy cao gót vang vang trên nền đá cẩm thạch, Địch Đan Thanh khẩn trương ôm chặt lấy lưng Trương Khác, nói nhỏ:
- Không được nhúc nhích.
Trương Khác càng lo để Địch Đan Thanh nghe thấy hơn cả Đường Thanh, áp cơ thể mềm mại ướt át của Đường Thanh phía dưới, không cho cô cử động, nhưng cái thứ kia vẫn cắm sâu trong cơ thể cô nàng, lo lắng, khẩn trương, càng làm dục vọng kích thích cao độ, tim hai người đập thình thịch, hơi thở phả vào mặt nhau nóng như lửa hỏa diệm sơn.
Bên ngoài có tiếng Địch Đan Thanh lật xem tài liệu chốc lát rồi đi, có điều nghe ra được tiếng giày cao gót có chút do dự.
Sau một phen ân ái thỏa thuê, Trương Khác trần truồng xuống giường kéo rèm cửa lên, để ánh sáng chan hòa ùa vào phòng, nheo mắt nhìn mặt trời, ước chừng khoảng chín giờ rồi.
Đường Thanh kéo chăn che cơ thể, bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt, một lúc sau mới thích ứng được, bên ngoài cửa là mặt biển xanh ngăn ngắt lấp lánh ánh sóng, hôm nay là một ngày đẹp.
Trương Khác và Đường Thanh tắm rửa vội vàng, tủy tiện kiếm mấy thứ lót dạ, rồi xuống hội trường chính xem triển lãm điện tử.
Triển lãm điện tử Hong Kong mùa thu là triển lãm điện tử quy mô lớn nhất Châu Á, khi Trương Khác và Đường Thanh tay trong tay đi tới thì triển lãm đã đông nghịt người rồi.
Có rất nhiều người Âu Mỹ ăn mặc cầu kỳ, vẻ mặt trang trọng, ở cửa là nhân viên triển lãm phát tờ rơi, có cả nhân viên tuyên truyền của Ái Đạt trong đó, sự vụ triển lãm giao hết cả cho bộ phận thị trường và công ty hải ngoại làm rồi, buổi sáng ngoại trừ đưa Đường Thanh đi chơi, Trương Khác chẳng có việc gì để làm.
Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông cũng chỉ bỏ thời gian tới xem qua loa sản phẩm kỹ thuật mới công ty khác đưa ra, còn chuyện cụ thể của công ty thì không hỏi tới, chuyện hợp tung liên hoành ẩn sau màn mới là sân khấu cho bọn họ thể hiện.
Thời gian nhàn nhã của Trương Khác ở Hong Kong cũng không nhiều, lịch trình trước khi rời Hong Kong vào buổi chiều ngày mai an bài chặt chẽ, có điều một số hoạt động có thể đưa Đường Thanh đi cùng, không tới mức làm cô cảm thấy bị lạnh nhạt.
Sáng tạo luân là chủ đề vĩnh hằng của triển lãm điện tử, các doanh nghiệp lớn thường thích mang thành quả kỹ thuật của mình ra lấp đầy mắt của người tham quan và truyền thông.
Đem so với khu triển lãm của các cự đầu hải ngoại, khu triển lãm của Ái Đạt mặc dù có vị trí cực tốt, trang trí bắt mắt, nhưng thứ có thể mang ra "khoe" lại hết sức có hạn.
Những sản phẩm điện tử tiêu dùng Sony, Panasonic, Samsung.. Mang tới triển lãm có thể nói là rực rỡ đủ loại, màu sắc rực rõ.
Sony cũng không phải không có chút cảnh giác nào với trận doanh DMP, trong lần triển lãm này đưa ra liền mấy loại máy nghe nhạc cầm tay, có cả máy MD mang công năng radio kỹ thuật số.
Trương Khác hiểu rất rõ điểm yếu của doanh nghiệp điện tử Nhật Bản, Sony thà phát phát sản phẩm cũ, chứ không cúi đầu xưng thần trước kỹ thuật Flash Memory của Toshiba, thái độ bảo thủ ngạo mạn này không phải một vài nhân viên quản lý có tầm nhìn xa là có thể xoay chuyển được, kiêu binh tất bại, cứ thế tương lai xí nghiệp Nhật không còn nhiều nữa.
Ngược lại lúc này Samsung trông có vẻ chưa đủ hùng mạnh lại hết sức linh hoạt tích cực, càng làm người ta dè chừng sợ hãi hơn.
Sharp mang tới triển lãm điện tử kỹ thuật tinh thể lỏng ( LCD display) đời thứ tư của bọn họ, Panasonic trưng bày thành quả mới nhất của họ ở lĩnh vực ly tử thể ( Plasma display), còn Toshiba và Sony thì tập trung lực lượng vào kỹ thuật xạ tần (radio frequency display).
Trương Khác đương nhiên hiểu rõ thị trường kỹ thuật độ nét cao tương lai sẽ lựa chọn trận doanh nào, đáng tiếc lúc này tất cả là thiên hạ của doanh nghiệp Nhật Hàn, mà người ta thì không thích cho Cẩm Hồ chơi cùng.
Trương Khác chỉ có thể hi vọng các doanh nghiệp Hàn có kỹ thuật LCD bị tổn hại trong cơn bão tài chính này nghiêm trọng thêm một chút.