Tạ Vãn Tình nhớ tới lời về quan hệ nam nữ ban đầu Trương Khác dùng lừa mình, chẳng hiểu tên nhóc này sao lại hiểu thấu triệt như thế, còn tổng kết được ra ba canh giới.
Cô cũng tin giữa hai người khác giới thực sự tồn tại sự bình đạm " Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương ", mãi không chán nhau, cũng không có si mê quyến luyến oán trách, cũng chỉ có những người trải qua gập ghềnh nhân gian mới nhìn thấu triệt được điều này, đôi khi với người mình yêu chỉ cần một khoảnh khắc trái tim tương thông là đủ rồi.
Nếu không có Trương Khác, Tạ Vãn Tình không biết mình còn có khả năng yêu một nam nhân khác không, cho dù không có nam nhân cũng chẳng phải không thể sống nhàn nhã hết quãng đời còn lại.
- Chị Vãn Tình, chị đang nghĩ gì thế?
Hứa Tư thấy Tạ Vãn Tình cười một mình, quay người sang ôm lấy cơ thể đầy đặn của cô hỏi:
- Chị đang nghĩ tới những lời ba hoa của tên nhóc hư hỏng.
- Hả, em nói cái gì?
Trương Khác gãi đầu gãi tai.
Tạ Vãn Tình ghé miệng tới bên tai Hứa Tư, lấy chiếc chăn tơ tằm mỏng che đầu hai người, kể đoạn lý luận trước kia Trương Khác ba hoa cho cô nghe:
- Em nói xem thằng nhóc này có phải mới sinh ra đã biết tán tỉnh nữ nhân rồi không? Khi đó chị ba mươi rồi, vậy mà bị thằng nhóc 18 tuổi lừa thất thân, giờ nghĩ lại vừa tức mình vừa buồn cười.
Thấy hai cô gái nằm trong chăn cười rúc rích, không biết họ nói gì, Trương Khác ngứa ngáy hỏi:
- Nói gì thế, cho em nghe với nào!
Nói rồi quỳ xuống vén chăn lên định chui vào.
Trương Khác ở gần bên phía Hứa Tư, cô làm sao cho y chui vào được, nắm chặt chăn, chân chặn ở bụng Trương Khác, không cho y lên, Trương Khác vờ rú lên hai tiếng đau đớn, Hứa Tư vừa mềm lòng xuống một cái, làm Trương Khác thừa cơ chui vào trong chăn.
Tạ Vãn Tình thì dung tung y, còn sợ y đụng vào vết thương, chỉ cười mắng:
- Cái đồ hư hỏng.
Chen vào được giữa hai cơ thể mềm mại ấm áp, trong lòng Trương Khác cũng không có tình dục hừng hực tới mức không kiềm chế nổi, mặc dù y có mộng tưởng hoang đường lột sạch cả hai cô gái thác loạn một phen, nhưng càng thích cảm giác êm dịu tới cực điểm được ôm hai cô gái yêu thương trong lòng, cứ thế này trời đất ngừng quay mãi mãi cũng được... Khoan khoan, đợi đem cả Đường Thanh lẫn Địch Đan Thanh lên giường cùng rồi trời đất hãy ngừng quay.
Trương Khác nghĩ như thế, nên nằm rất ngoan ngoãn, giang tay ra nói:
- Ba người gối cùng một cái gối chật quá, em cho hai chị mượn tay nhé?
Từ lúc Trương Khác chui lên giường, Hứa Tư có chút thiếu tự nhiên, cô thừa sức hiểu tâm tư xấu xa của y, quay lưng đi cuộn người lại, thấy y không đụng chân đụng tay gì cả, còn có tâm tư nằm nói ba lăng nhăng, ngạc nhiên quay lại, thấy trong ánh mắt y đầy ôn tình dịu dàng, trong lòng thấy ấm áp ngọt ngào, liền quay cả người kéo cánh tay y đặt dưới đầu, gò má áp vào ngực y, lằng nghe nhịp tim đập bình tĩnh mà mạnh mẽ.
Tạ Vãn Tình càng chẳng ngại ngần như Hứa Tư, cô áp hẳn ngực lên người Trương Khác, nhìn đôi mắt sáng long lanh của Hứa Tư, cười tủm tỉm hỏi:
- Cảm giác cái gối ôm lớn này thế nào?
- Không tệ, trước kia thực sự không nhận ra.
Hứa Tư nhoẻn miệng cười, cũng chẳng thấy quá xấu hổ, cho dù tay Trương Khác bắt đầu không chịu thành thực vuốt ve sống lưng cô, ngưa ngứa, đồng thời cũng cảm giác được một tay khác của y đang lướt trên lưng Tạ Vãn Tình.
Ôi cái tên nhóc này! Cứ coi y thành cái gối ôm là được rồi, người bất giác áp sát vào, thân dưới tỳ vào đùi Trương Khác, thật dễ chịu, đúng là hơn chiếc gối ôm bình thường ngàn vạn lần.
Cả hai cô gáo đều chui hẳn vào lòng Trương Khác, gối đầu lên ngực y trò chuyện với nhau, Trương Khác chỉ nhìn thấy hai mái tóc dầy đen bóng, tóc Tạ Vãn Tình hơi quăn, còn tóc Hứa Tư suôn thẳng, tóc Tạ Vãn Tình to hơn, tóc Hứa Tư dầy hơn, có lẽ vì đầu cô nhỏ hơn... Hả, mình nghĩ cái chuyện quỷ gì thế này?
Hai cô gái chỉ chú ý trò chuyện với nhau, y hoàn toàn bị vứt bỏ qua một bên rồi.
Kiếp trước phóng túng buông thả, cũng từng dẫn hai cô gái từ quán bar về phòng hoang đường một phen, nhưng khi ôm hai cô gái yêu thương trong lòng, Trương Khác lại không dám buông thả khiêu khích dục vọng của các cô, ngược lại càng thêm quy củ, khiến cho hai cơ thể ngọc ngà nóng bỏng một trái một phải áp lên người, hạ thân chẳng hề dựng lên biểu tình.
Chẳng biết từ khi nào hai cô gái nói tới chủ đề chăm sóc tay, đưa tay ra so với nhau dưới ánh trăng, Tạ Vãn Tình trong lúc rụt tay lại vô tình chạm vào hệ thế mềm nhũn của Trương Khác, hơi ngẩng đầu lên nhìn Trương Khác, lại ghé sát vào đầu Hứa Tư thì thầm:
- Thằng nhóc này ngoan thật đấy, vừa rồi chị còn lo hết hồn, nói không chừng bị nha đầu Đường Thanh cho biết thế nào là lợi hại rồi.
Trương Khác chẳng nghe thấy hai cô nói gì, chỉ nghe thấy Hứa Tư cười khúc khích, hỏi thì cả hai nhất quyết không chịu nói, nói chuyện tới tận 2 giờ sáng, cả ba đều mệt rồi, mới đổi sang tư thế dễ chị hơn nằm ngủ, Hứa Tư quay lưng lại, Trương Khác ôm lấy lưng cô, còn Tạ Vãn Tình ôm lấy lưng Trương Khác.
Trước lúc ngủ thì chẳng có cảm giác gì, hay tay ôm chặt lấy bụng Hứa Tư, hai chân cũng kẹp lấy đùi cô, hạ thể rất tự nhiên kẹp giữa cặp mông mềm mại đàn hổi của cô, lúc này còn không có phản ứng thì y không còn là đàn ông nữa rồi.
Tay Trương Khác đặt lên cái bụng bằng phẳng nhẵn mịn của Hứa Tư, chỉ hơi nhẹ nhàng cử động tay, Trương Khác đã cảm thấy như là hồn mình đã phiêu diêu ở tận chín tầng mây rồi, lại cảm thấy bầu ngực đầy đặn áp lên lưng mình, cùng hơi thở nhè nhẹ phả lên gáy, đầu óc hết sức tỉnh táo, cũng chẳng có dục vòng làm người ta miệng khô cô khát, song chú em thì rạo rực cứng ngắc, không hề có chút ý thỏa hiệp.
Trương Khác cũng không đặc biệt muốn làm chuyện đó lắm, càng sợ làm Hứa Tư tỉnh giấc, cứ giữ nguyên tư thế đó ôm cơ thể mềm mại trong lòng.
Nhưng cái thứ nong ngóng đó kề sát chỗ kín, Hứa Tư đương nhiên chẳng ngủ nồi, có điều Tạ Vãn Tình đang ôm Trương Khác, cô không dám nhúc nhích chút nào, song Trương Khác chỉ thành thực ôm chặt lấy cô, làm trong lòng cô tràn trề một cảm giác mỹ diệu hạnh phúc, nắm lấy tay Trương Khác đặt lên miệng hôn nhẹ.
Trong lòng lại lo Trương Khác thế này không ngủ được, đặt tay Trương Khác lên ngực mình, đề y ôn nhu nghịch ngợm hai con thỏ trắng béo mập.
Thực ra thì như vậy cũng ngủ được, còn ngủ say là khác, Trương Khác cũng chẳng biết mình ngủ lúc nào, ngủ dậy hạ thân vẫn cứng đờ, y vẫn ôm Hứa Tư trong lòng, nhưng đằng sau lưng thì trống rồi, không biết Tạ Vãn Tình rời giường từ khi nào.
Trương Khác chống người ngồi dậy, nhìn ngắm khuôn mặt Hứa Tư, chiếc áo lựa mềm mượt dát sát lên người, qua đường viền hoa loáng thoáng có thể nhìn thấy gò núi phập phồng cùng khu vườn địa đàng thần bí, nhẹ nhàng lật người cô lại, Hứa Tư lim dim mở mắt ra, như có tầng sương phủ trên hồ nước trong veo, mang vẻ đẹp không sao diễn tả được, ngái ngủ hỏi:
- Chị Vãn Tình đâu?
- Không biết...
Trương Khác lắng nghe một lúc, bên ngoài không có chút tiếng động nào, chắc là Tạ Vãn Tình đã ra phố rồi, liền nằm xuống đối diện với Hứa Tư, im lặng nhìn cô trong ánh sáng ban mai, đưa hai tay ôm lấy gò má trơn mịn, hôn lên trán, mũi, rồi nhấp lấy cánh môi mềm, mỗi lúc một say sưa, một cuống nhiệt, chẳng nhớ tới Tạ Vãn Tình có thể về bất kỳ lúc nào, cởi áo ngủ Hứa Tư ra, tiếp tục hôn từ cổ cô xuống ngực, đi qua eo, hôn tới đùi.
Hứa Tư tay vò tóc Trương Khác, chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, cơ thể nóng lên theo từng cái hôn của Trương Khác.
Trương Khác luồn tay xuống dưới mông Hứa Tư, dùng sức nhấc lên, Hứa Tư phối hợp ưỡn người lên, để ngón tay y lách qua mép quần lót vào trong, Trương Khác vừa mân mê cặp mông mềm vừa kéo quấn lót của cô xuống, chiếc giường rất mềm, nhưng cơ thể của Hứa Tư lúc này còn mềm hôi, cặp đùi dài thon thả của cô bị Trương Khác gác lên vai, đặt hạ thân cứng ngắc vào hang sâu ẩm ướt, Hứa Tư lo lắng hỏi:
- Nhỡ chị Vãn Tình về thì sao?
- Giờ chị mới nhớ ra thì muộn mất rồi...
"Á" Hứa Tư kêu lên một tiếng yêu kiều, tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm, chẳng thành âm điệu, như khúc ca lạc nhịp, nhưng còn tác dụng hơn cả liều thuốc kích thích, tiết tấu của Trương Khác mỗi lúc một mạnh dần, tiếng rên của Hứa Tư chuyển thành nỉ non như tiếng khóc, rồi đột nhiên ngưng bặt, hai tay cô bấu chặt vào lưng Trương Khác kêu lên:
- Tôi.. Tôi tới rồi...
Tiếp đó ưỡn mạnh mông lên, hang sâu thắt lại, cơ thể cứng đồ, nước ấm tràn ra ào ạt.
Nằm im chừng bốn năm giây Hứa Tư mới thở mạnh một hơi, Trương Khác ôm chặt lấy cô để Hứa Tư hưởng thụ dư âm cao trào, chuẩn bị hiệp hai, không ngờ Hứa Tư đột nhiên đưa tay giật chiếc chăn trên giường quấn lên người nhảy xuống giường, miệng hô:
- Mất mặt chết thôi.
Rồi chạy ù vào phòng tắm.
Trương Khác quay đầu lại, không biết Tạ Vãn Tình về từ bao giờ, yếu ớt dựa vào cửa, gò má ửng hồng diễm lệ vô song, ánh mắt tỏa ánh sáng mê ly, thấy Hứa Tư hoảng hốt bỏ chạy, cười mắng:
- Chị có tới bắt gian đâu, trốn làm gì hả?
- Chị vào từ lúc nào đấy, sao không nói gì cả?
Cho dù bị Tạ Vãn Tình thấy cũng chẳng sao, Hứa Tư xấu hổ vô cùng, không chịu ra.
- Em sung sướng như vậy, tất nhiên là không biết chị vào lúc nào.
Tạ Vãn Tình nhìn Hứa Tư và Trương Khác ân ái trong ánh sáng ban mai, nhìn vẻ mặt ngây ngất say đắm của họ, trong lòng cảm động, chỉ là cô biết rõ lúc này mình cần gì, nói về phía phòng tắm:
- Có thể nhường Trương Khác cho chị không, chị cũng muốn...
Tạ Vãn Tình chắc mấy chốc bị Trương Khác đang đà hưng phấn đưa lên cao trào, từng lỗ chân lông nở ra, mái tóc rối bời che đi khuôn mặt xinh đẹp đỏ như ráng hồng, hơi thở gấp gáp, bầu ngực phập phồng lên xuống, cao trào qua đi, khao khát dần lẵng xuống, lúc này Tạ Vãn Tình mới thấy xấu hổ, cô biết vừa rồi mình kêu dữ dội thế nào, không cho Trương Khác vén mái tóc che khuôn mặt của mình.
Cái tên nhóc con hư hỏng đó tay vẫn còn đang dày vò hai bầu vú nảy nở, dễ chịu thì dễ chịu thật đấy, có điều khôi phục lại năng lực suy nghĩ, không biết phải đối diện với Hứa Tư ra sao, không biết vì sao mình lại đưa ra yêu cầu to gan như thế?
Quan trọng nhất tên nhóc con kia vẫn còn chưa thỏa mãn, hạ thể vẫn bị lấp đầy, lại chẳng thể đẩy y ra được, nghe thấy tiếng phòng tắm mở ra, cuống quít vơ lấy chiếc gối che mặt, cơ thể vẫn mẫn cảm vô cùng, tình dục lại dâng lên như thủy triều, ý thức sắp bị nhấn chìm...
Cánh cửa phòng tắm là do gió thổi ra, vừa rồi cô chạy vào bên trong, khẩn trương xấu hổ nắm chặt lấy tay nắm cửa, nhưng quên xoay chốt vào, Tạ Vãn Tình hỏi câu kia làm cô kinh ngạc buông tay ra, tiếp đó những tiếng rên rỉ truyền vào, cảm giác như có luồng nhiệt chạy từ gan bàn chân lên đỉnh đầu, chân nhũn ra ngồi bệt xuống sàn, lòng nghĩ:" Vừa rồi mình cũng kêu lớn như vậy sao?"
Trong lòng cô chẳng hề cảm thấy ghen tuông lắm, ngược lại có kích thích cực lớn, muốn nhìn trộm, nhưng không có dũng khí đứng dậy, chắc chị Vãn Tình lúc nãy đứng ở cửa nhìn mình và cậu ấy hoan ái cũng có cảm thụ như vậy?
Nghe thấy tiếng gầm áp ức phát ra từ cổ họng Trương Khác, lòng Hứa Tưa đột nhiên buông lỏng, nhận ra giữa hai chân mình đã chảy ra ít nước, thầm mắng bản thân một tiếng, do dự không biết bao giờ đi ra mới thích hợp thì thấy Tạ Vãn Tình một tay che ngực, một tay che hạ thể, hơi khom người chạy vào, còn thấy được chất lỏng sền sệt trắng đục từ đùi chảy xuống.
Tạ Vãn Tình thấy Hứa Tư ngồi phệt bên bốn tắm ánh mắt đờ đẫn nhìn mình thì không nhịn được phì cười.
Trương Khác thỏa mãn nằm thẳng cẳng trên giường, nghe động tĩnh trong phòng tắm, một lúc sau có tiếng nước từ vòi hoa sen phun ra, rồi Tạ Vãn Tình và Hứa Tư nhỏ giọng rì rầm gì đó, lại một lúc nữa, tiếng nước chảy không ngừng, Trương Khác bò dậy, đẩy cửa phòng tắm, thấy hai cô gái đều ngồi trong bồn tắm chuẩn bị tắm rửa nước mới đầy một nửa, bầu ngực trắng hồng cùng núm vú vẫn sưng tấy lộ ra ngoài, còn chưa kịp so sánh hai cơ thể mỹ miều có gì khác biệt thì hai cô gái đồng loạt vơ đồ ném y, thét lên:
- Đồ hư hỏng, không được tới đây.
Trương Khác xoay lưng lại chịu đòn, mặc cho đủ những thứ loạn xạ ném lên người, đi tới bồn tắm, ngồi xuống mép bồn tắm, ngã người vào bên trong:
- Vừa rồi em toát bao nhiêu là mồ hôi, phải để em tắm trước.
Hai cô gái ré lên đẩy y ra ngoài, Trương Khác nhất quyết không chịu ra, Tạ Vãn Tình và Hứa Tư vừa bực vừa buồn cười, chẳng làm gì nổi, còn chuyển sang lo vết thương ở chân y ngâm nước.
Trương Khác vắt chân lên mép bồn tắm, gỡ băng gạc ra xem, vết thương đã đóng vảy, không có gì đáng ngại, chỉ là vết xẹo trên trán không thể biến mất ngay được.
Vừa mới trải qua hai trận chiến xong, nhưng cơ thể trẻ trung vẫn tràn trề tinh lực, đáng tiếc hai cô gái tắm vội tắm vàng rồi quấn khăn tắm bỏ chạy, không dám bồi tiếp y nữa, Trương Khác ỉu xìu ngâm nước nửa tiếng mới xuống lầu, bữa sáng đã chuẩn bị tinh tươm trên bàn, chỉ là hai giai nhân chẳng biết đã đi đâu.
Trương Khác gọi vào di động của Hứa Tư trước, thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong thư phòng, lại bấm số của Tạ Vãn Tình mới biết hai cô gái cùng nhau đi dạo phố.
Gãi đầu gãi tai một hồi chẳng hiểu ra sao, nữ nhân thật kỳ lạ, tránh nhau không tránh lại đi tránh mình, vấn đề này nằm ngoài phạm trù lý giải của Trương Khác rồi.
Buổi sáng Trương Khác ở trong thư phòng xử lý một vài bưu kiện, tới trưa cảm thấy hơi đói, gọi điện hỏi Tạ Vãn Tình xem cô ở đâu, định kiếm chỗ cùng ăn chưa, hai cô gái lúc này càng không chịu đi cùng Trương Khác ra ngoài, bắt y ngoan ngoãn ngồi trong nhà không được đi đâu, hai cô sẽ mang thức ăn nhanh về.
Khi Hứa Tư và Tạ Vãn Tình về thì Trương Khác nhận được điện thoại của Địch Đan Thanh, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, Địch Đan Thanh buổi sáng tới Kiến Nghiệp, gọi điện thông báo cho Trương Khác biết, hỏi y khi nào về trường.
- Là Đan Thanh à?
Tạ Vãn Tình nghe thấy tiếng phát ra từ điện thoại, hỏi Trương Khác.
- Dạ, chị ấy vừa tới Kiến Nghiệp nên gọi điện thoại tới.
Trương Khác gật đầu trả lời, cũng không cố ý che ống nói, Tạ Vãn Tình gật đầu không nói gì, Trương Khác tiếp tục trả lời điện thoại:
- Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì ngày kia tôi sẽ về.
- Í, sao cô ấy không tới Hải Châu?
Hứa Tư nghi hoặc hỏi:
Nếu chẳng phải Địch Đan Thanh có tật giật mình, là trợ lý của Trương Khác, kết thúc kỳ nghỉ thì đương nhiên phải tới Hải Châu hội họp với Trương Khác mới đúng, Tạ Vãn Tình cũng tỏ ra nghi ngờ.
- Công việc càng ngày càng nhiều, em còn định kiếm vài người phụ giúp Đan Thanh, Kiến Nghiệp có việc cần Đan Thanh xử lý.
Trương Khác muốn kiếm cớ thì trở tay cái là có, thản nhiên đáp:
- Có cấp dưới tài cán, ông chủ mới có thể lười biếng...
Địch Đan Thanh ở đầu kia điện thoại nghe thấy tiếng Tạ Vãn Tình và Hứa Tư, biết Trương Khác về Hải Châu gần gũi hai cô gái, chẳng nói thêm, tự cúp điện thoại.
Buổi chiều Chu Thục Huệ lái xe đưa Chỉ Đồng về Hải Châu, kỳ nghỉ dài kết thúc, ngài mai Chỉ Đồng còn phải đi học, giấc mộng mỹ hào ba người cùng giường của Trương Khác bị trì hoãn vô thời hạn, tối ăn cơm xong Tạ Vãn Tình đưa Chỉ Đồng tới trường, Trương Khác và Hứa Tư tới căn nhà ngõ Đan Tỉnh, hưởng thụ thế giới hai người.
Kỳ nghỉ dài vừa kết thúc, tin tức Lưu Văn Đào tới Hải Châu làm bí thư thành ủy, tuy trong lý lịch Lưu Văn Đào nhiều lần đeo chức tới địa phương rèn luyện, nhưng đột nhiên có thể nhảy dù tới Hải Châu thành phố gần đây kinh tế vô cùng sôi động, trong tỉnh Đông Hải bàn toán xôn xao, cảm thấy không sao tin được.
Đương nhiên cũng không phải chỉ mình tỉnh Đông Hải, mà còn rất nhiều quan viên cấp ti cục TW được phái tới địa phương làm lãnh đạo đảng chính phủ, có thể nói TW đang từng bước tăng cường khống chế địa phương, nhất là những nơi có tốc độ phát triển nhanh, cơ sở kinh tế tốt.
Đối với địa phương mà nói, nghĩ về mặt tốt mà nói, có thể tăng cường liên hệ với TW, còn về mặt xấu là thế cân bằng ở địa phương dễ bị bị những "lính dù" này phá hỏng.