Địch Đan Thanh nắm tay nắm cửa thản nhiên đóng cửa phòng sau lưng, tích tắc cửa phòng lại nghiến răng nghiến lợi hận không thể nuốt sống tên ngốc đó, y hét cho ai nghe vậy? Hầm hầm bước đi, chân trái dẫm mạnh, gót giày cao "rắc" một cái gãy làm hai đoạn, người mất thăng bằng kêu lên một tiếng, giấy tờ trong tay rơi xuống đất, người cũng ngã ra thảm.
- Chị không sao chứ?
Trương Khác nhảy vội xuống giường, mở cửa ra, cúi người định đỡ Địch Đan Thanh lên.
Địch Đan Thanh tay nắm mắt cá chân, nhìn Trương Khác để thân trần, mặc mỗi cái quần đùi, đẩy y vào phòng:
- Người ta nhìn thấy thì thành cái gì? Tôi không sao, chỉ ngã thôi... Cái giày này chất lượng kém quá, lần sau có thời gian rảnh, thế nào cũng phải "nói chuyện" với cửa hàng bán giày đến nơi đến chốn.
Câu cuối cùng gần như nghiến răng rít lên:
Thấy xung quanh có tiếng bước chân, chắc là nhân viên khác nghe thấy động tĩnh đi tới, Trương Khác khép cửa phòng lại, nhớ chuyện giữa Đỗ Phi và Chu Hiểu Lộ kiếp trước, chỉ biết cười khổ.
Bắc Kinh đang chính độ mùa thu trong mát, không khí cũng không có nhiều cát bụi lắm.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân ngồi trong khoang xe, để tiện cho Diêu Kiên lên xe báo cáo công tác, Địch Đan Thanh chủ động ngồi lên xe khác, Trương Khác không biết có phải là cô cố ý tránh mình không.
Trước đó Chu Nhất Bình đảm nhận giám đốc chi nhánh Bắc Kinh điều tới tổng bộ thương vụ Cẩm Hồ trong nước làm tổng giám đốc điều hành, thực sự trở thành đại tướng nắm quân tự cáng đáng một mặt.
Chu Nhất Bình rời Bắc Kinh liền tiến cử Diêu Kiên thay thế vị trí của mình.
Diệp Kiến Bân cười với Diêu Kiên ngồi ở ghế phụ lái:
- Hai tháng vừa rồi thế nào, có cảm giác lâng lâng không? Trước khi tới đón chúng tôi có đứng trước gương luyện tập cho nét mặt nghiêm nghị một chút không?
Diêu Kiên cũng cười, xoay lại nói:
- Trước mặt hai ông chủ, tôi như đi trên băng mỏng, làm gì cần luyện tập chứ.
Trương Khác phất tay bảo hắn nói chuyện tùy ý, từ trên người hắn, Trương Khác ít nhiều nhìn thấy bóng dáng mình kiếp trước, chưa tròn 30 tuổi đã tự cáng đáng một mặt, đối với người chẳng có bối cảnh gia đình gì mà nói, có thể coi là tuổi trẻ thành đạt rồi, chắc cuộc sống riêng không hỗn loạn như mình.
Hỗn loạn rồi, muốn quay lại trạng thái không tạp chất nào trước đó là không thể nữa, hai kiếp làm người, mà linh hồn vẫn chằng được tôi luyện triệt đề, Trương Khác lúc này mới thấy quan hệ giữa mình và Địch Đan Thanh khó giải quyết, mình đúng là rất hỗn loạn.
Lúc này Diêu Kiên có điện thoại, quay lại cười xin lỗi, không thể xuống xe nhận điện thoại, lại không thể bàn nghiệp vụ trước mặt hai ông chủ, nói qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, giải thích:
- Một công ty mậu dịch ở Hải Châu muốn hợp tác với thị trường Hoa Bắc của chúng ta, giám đốc công ty này vừa tới Bắc Kinh.
Diệp Kiến Bân chỉ "ừ" một tiếng, việc bọn họ là để người dưới thể hiện hết năng lực, chuyện cụ thể không phát biểu ý kiến.
- Công ty Hải Châu đó có phải là mậu dịch Long Dụ không?
Trương Khác quan tâm hỏi, y nhớ Long Dụ cũng khai thác thị trường Hoa Bắc vào khoảng thời gian này.
- Khác thiếu gia cũng biết công ty này à? Vừa rồi chính là tổng giám đốc Ngụy Thời Dụ của Long Dụ gọi điện.
Trương Khác gật đầu, kiếp trước y nhờ được Ngụy Thời Dụ tán thưởng cho nên mới thăng tiến nhanh chóng, cuối cùng phụ trách nghiệp vụ rất lớn của tập đoàn là các loại thiết bị chuyên nghiệp, khi ấy người người ta cảm giác Ngụy Thời Dụ có con gái muốn gả đi gấp vậy.
Nói ra Ngụy Thời Dụ có tình nghĩa bồi dưỡng cho mình, có điều nếu theo quỹ tích lịch sử, Long Dụ sẽ phát triển cực tốt, chẳng cần mình vẽ rắn thêm chân, chỉ coi Ngụy Thời Dụ thành người xa lạ.
Nghe Diêu Kiên nói tới Long Dụ chủ động tìm thương vụ Cẩm Hồ hợp tác, trong đầu Trương Khác hiện ra những hồi ức chưa xay ra, cũng không xảy ra nữa, tuy cuộc đời trước kia đột nhiên dừng lại, nhưng mình vẫn là mình, hình như chẳng có gì tiến bộ.
Chẳng tiến bộ gì cả! Trương Khác thầm thở dài, bảo Diêu Kiên:
- Thế này đi, người ta hiếm khi tới Bắc Kinh, anh đưa chúng tôi tới trường đảng TW.
Trương Khác luôn chiếu cố tới xí nghiệp Hải Châu, Diêu Kiên chẳng thấy có gì bất ngờ.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân tới Bắc Kinh là để gặp Đường Học Khiêm, qua cầu Tây Uyển một đoạn liền xuống xe, đi bộ tới cổng chính trường đảng TW, Địch Đan Thanh vẫn ở lại trên xe.
Tuy nói quan thương giao kết là chuyện thường, nhưng quan viên địa phương ở Bắc Kinh nên cẩn thận chút vẫn hơn, mấy cỗ xe sang trọng đi vào trường đảng TW, nói không chừng mang tới ảnh hưởng không tốt cho Đường Học Khiêm.
- Tân bí thư thành ủy của Hải Châu nói không chừng cùng đang học trong này.
Diệp Kiến Bân ngẩng đầu nhìn cánh cổng nguy nga hơi cũ kỹ, nói:
- Chắc thế.
Trương Khác gật đầu, hiện có thể xác định là TW trực tiếp phải người tới Hải Châu, hẳn là một nhân vật quá độ, loại này khó chơi nhất, chức vụ mặc dù không cao, nhưng bối cảnh không đơn giản.
Diệp Kiến Bân cười:
- Khả năng không đơn gian.
Đường Học Khiêm tới Giang Nam làm phó tỉnh trưởng thường vụ, thường ủy tỉnh ủy đã thành định cục, trình tự đã đi gần hết, tuy một tháng nữa mới kết thúc hoc tập, nhưng chức vụ của ông đã được công bố trên cuộc họp toàn thể tỉnh ủy tỉnh Giang Nam.
Tới thời điểm này rồi mà Trương Khác vẫn còn chưa nghe được chút phong phanh nào về nhân tuyển tân bí thư thành ủy Hải Châu, xem ra chuyện ít nhiều không đơn giản.
Ở Hải Châu có Tống Bối Minh làm thị trưởng, Đỗ Tiểu Sơn làm trưởng phòng tổ chức, thêm vào Lục Dật Quang làm phó bí thư thành ủy kiêm chủ nhiệm HĐND, cho dù nội tình không đơn giản Hải Châu vẫn do ba người này lèo lái, song có thể chung sống hòa bình, cùng phát triển là tốt nhất, vả lại nhân vật quá độ không dễ đụng chạm, nếu đắc tội lại thêm một ngọn núi chắn đường phát triển của Cẩm Hồ.
- Biết làm sao được.
Trương Khác khẽ thở dài:
- Hôm nay chẳng tới đây về việc này.
Lúc này có một chiếc Cadillac từ cổng chính đi ra, Diệp Kiến Bân nhếch mép nói:
- Chúng ta cẩn thận như thế, người ta lại chẳng thèm bận tâm.
Khi chiếc xe Cadillac đi qua bên cạnh, tuy cửa kính kéo lên nhìn không rõ, nhưng mơ hồ nhận ra người trong xe đang quát sát bọn họ, chiếc xe mang biển quân khu, lái xe cũng mặc cảnh phục.
- Cái biển này không thể tùy tiện mua được đâu.
Diệp Kiến Bân quay đầu nhìn biển số xe nói, hắn cũng chú ý thấy người trong xe quan sát bọn họ.
Trương Khác nhìn thấy Đường Học Khiêm từ trong trường đi ra, quen thấy ông được đám đông xúm xít vây quanh, hiện đi một mình đúng là không quen lắm, hai tháng không gặp rồi Đường Học Khiêm béo hơn lúc ở Hải Châu rất nhiều.
- Tới đây chưa được hai tháng, mà bác béo lên hai vòng rồi này...
Đường Học Khiêm vỗ vỗ thịt mỡ bên không, cười với Trương Khác, với Diệp Kiến Bân chỉ bắt tay rất bình thường.
Lúc này mới thấy Hứa Thụy Bình vội vàng từ trong trường đảng đi ra, không biết bị chuyện gì làm chậm trễ, Trương Khác hỏi:
- Sao anh cũng tới đây học tập cơ à?
- Cậu cười tôi không đủ tư cách hả?
Hứa Thụy Bình nhìn quanh:
- Mỗi lần cậu ra ngoài đều tiền hô hậu ủng cơ mà, những người khác đâu cả rồi?
- Đợi bên ngoài hết rồi, nhiều người vào quá gây chú ý.
Hứa Thụy Bình làm thư ký cho Đường Học Khiêm được hai năm, cấp bậc hành chính lên tới phó xử, Từ Học Bình tới Giang Nam coi đó là trạm cuối trong sĩ đồ, có thể thoải mái làm việc, thẳng tay chỉnh đốn lề thói cũ kỹ không có gì băn khoăn, có điều Đường Học Khiêm lại coi đó là khởi điểm mới cho sĩ đồ của mình, nếu cho rằng ôm chân Từ Học Bình là có thể kê cao gối ngủ kỹ thì hết sức ngu ngốc.
Đường Học Khiếm phải mang theo một hai tâm phúc tới Giang Nam, không ai tốt hơn Hứa Thụy Bình được.
Đường Học Khiêm đã buông tay việc ở Hải Châu, Hứa Thụy Bình cũng chẳng ở lại, tới Bắc Kinh đeo tạm chức của văn phòng làm việc của Hải Châu trú tại Bắc Kinh.
Trong trường đảng TW cây cối xum xuê, cành lá xanh biêng biếc, chưa thấy sắc khô vàng cuối thu, nhà ăn bọn họ chọn trông có vẻ giống kiến trúc thập niên 50 - 60, bên trong trang trí khá là sang trọng lộng lẫy.
Bọn họ vào thì vẫn còn sớm, bên trong không có nhiều người lắm, thực ra quan trọng không phải do thời gian, mà là những quan viên tới đây học đa phần đều nắm thực quyền trong tay, giống như Đường Học Khiêm đã có văn phòng Hải Châu chăm lo chu đáo từng li từng tí, đặc biệt với những thương nhân không đâu không mò tới, quan viên phụ mẫu tới thủ đô học tập, làm sao bọn họ bỏ qua cơ hội tốt tới lấy lòng được chứ.
Trương Khác giới thiệu qua với Đường Học Khiêm tiến triển việc xây cảng đảo Đông Sơn thời gian qua:
- Bí thư Đậu Duy Đào muốn tới gặp bác, tiếc là lúc này chưa có danh nghĩa thích hợp.
Đường Học Khiêm tiếp xúc với Đậu Duy Đào mỗi một lần ở sân bay quốc tế Hong Kong, thời gian qua cũng nghiên cứu một số tài liệu về tỉnh Giang Nam, từ lý lịch của Đậu Duy Đào có thể thấy người này rất có hoài báo, có năng lực, có khí phách.
Tương lai cảng được xây lên, mức độ Tân Đình được ưu đãi chính sách sẽ vượt ngoài tưởng tượng của người ta, có thể dự kiến tốc độ phát triển kinh tế của Tân Đình sẽ hươn xa các thành phố khác của tỉnh Giang Nam, địa vị của Đậu Duy Đào trong tương lai không thể đánh giá thấp.
Đường Học Khiêm sẽ không vì thăng lên cấp phó tỉnh mà xem thường Đậu Duy Đào, hơn nữa ông đã chuẩn bị cắm rễ 10 năm ở tỉnh Giang Nam, cần đồng minh và người ủng hộ, không thể đơn giản dựa mỗi vào Từ Học Bình.
Giống như lợi ích của Cẩm Hồ ở Giang Nam, chẳng phải có ba bốn vị quan viên trên cao là có thể đảm bảo được.
Đường Học Khiêm cười nói:
- Cái gì mà không có danh nghĩa thích hợp, bí thư Đậu tới Bắc Kinh, là bạn bè có thể tụ tập với nhau một chút mà.
- Vâng, bí thư Đậu vài ngày nữa sẽ tới Bắc Kinh, cháu cũng sẽ ở lại vài ngày, có cơ hội cùng gặp mặt.
Trương Khác gật đầu:
- Tuy việc xây dựng cảng chỉ mới bắt đầu, nhưng phía Tân Đình đã chuẩn bị rất đẩy đủ, bí thư Đậu cũng lo tư bản người Hoa chạy khỏi Indo sẽ dừng lại, cháu nghĩ ông ấy hi vọng làm xong hết một số công tác trước, nếu không đợi bôi trơn xong ở các bộ ủy ban cũng mất ba năm tháng, chính thức xây dựng phải tới năm sau.
- Indo có lãnh tụ chính trị thân Mỹ lại mạnh mẽ, xu thế tư bản người Hoa rút đi ắt ngừng lại.
Đường Học Khiêm hỏi:
- Cháu tiết lộ cho bác biết đi, chuyện huy động vốn nắm chắc chừng nào?
- Thương vụ Cẩm Hồ, hải vận Nam Dương cùng các bên liên quan đã bắt đầu huy động vốn từ lâu, hiện bọn cháu đang tích cực kéo tập đoàn ở Singapore tới, cho dù tư bản người Hoa rút khỏi Indo dừng lại, thì chừng hơn 1 tỷ USD là không thành vấn đề.
Trương Khác trầm ngâm:
- Quan trọng là ở trong nước, nhưng vấn đề này cháu không thể tùy tiện nói ra, trước đó cháu chỉ nói với mỗi bác Từ còn người khác cháu không lộ ra, cũng chẳng phải là làm khó người ta, chẳng qua bọn cháu không làm khó họ thì bị bọn họ làm khó lại.
Đường Học Khiêm hiểu, phía bên Giang Nam chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng hạng mục này còn phải vượt qua mấy cửa ải ở bộ ủy ban, đây không phải việc dễ dàng.
Địa phương và các bộ ủy không khác nhau mấy, nếu vốn chưa có, vẫn có thể lỡ cơ hội, quan viên của bộ ủy sợ gánh tránh nhiệm, sẽ làm khẩn cấp. Các đại lão TW như Tằn Như Thánh chú ý tới việc xây cảng sẽ theo sát bộ ủy.
Nếu để bọn họ biết chuyện tài chính không thành vấn đề, sinh ra trễ nải là chắc chắn, nói không chừng còn bày đặt ra mấy vật cả để vòi tiền, còn đại lão TW không tiện đứng ra nói giúp.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân đều không nhờ người đem chuyện xây cảng chuyển tới tai Tằng Như Thánh, rốt cuộc chuyện bên trong này là sao bọn họ chưa thăm dò được, hoài nghi quan hệ quan hệ đằng sau lưng Đậu Duy Đào không cạn, có điều lúc này chưa tiện đi hỏi, tóm lại đến khi hạng mục xây cảng từng bước tiến triển, nội tình sẽ rõ ràng.
Trương Khác nói cho Đường Học Khiêm biết:
- Ngày mốt là là sinh nhật 79 tuổi của Cố lão gia tử, sẽ bày vài bàn tiệc riêng, lúc đó sẽ gọi điện mời bác tới, cháu nói với bác trước. ngaofi ra ngày mai anh Diệp sẽ cho người đón Diệp lão từ Kiến Nghiệp tới, bác nhớ để trống thời gian ngày mai và ngày kia.
- Được.
Đường Học Khiên đồng ý nhanh gọn, ông cũng chẳng thể không đồng ý.
Đường Học Khiêm lần này thăng tiến có thể nói là một cơ hội ngẫu nhiên, nhưng cũng có thể nhìn thấy tiền đồ rộng lớn hơn nữa của ông, có điều ở TW ông không có mối quan hệ, nó sẽ là chướng ngại lớn nhất cho việc sau này ông tiên lên chức vị cấp tỉnh bộ.
Cố gia thường ngày không hề phô trương, dù là sinh nhật Cố lão gia tử cũng chỉ mở tiệc nhỏ trong nhà, lần này bày tiệc có thể nói là chuyên môn an bài vì Đường Học Khiêm.
Vốn liếng chính trị là có hạn, dù Diệp gia, Cố gia lợi dụng tất cả mối quan hệ cũng chỉ có thể bồi dưỡng lên được một hai nhân vật hạch tâm, Đường Học Khiêm có thể được phân hưởng một phần vốn liếng này không, trừ quan hệ minh hữu giữa Cẩm Hồ và Diệp gia, Cố gia thì phải nhờ vào chính bản thân ông chiếm được sự khẳng định của bọn họ mới được.
Trương Khác lại nói:
- Bác Đường hai tháng qua chắc sức cờ tiến bộ không ít nhỉ? Anh Diệp buổi tối có hẹn, dù sao cháu cũng rảnh, lát nữa tìm chỗ tiếp bác vài ván.
- Thằng nhóc này, rỉa rói cán bộ quốc gia à, bác đi học có phải đi chơi đâu mà tiến bộ hay không tiến bộ.
Đường Học Khiêm cười mắng:
- Tưởng là bắt nạn được bác trên bàn cờ à?
- Cứ phải đánh mới biết chứ ạ.
Trương Khác nhe răng cười.
Diệp Kiến Bân ăn xong phải đi, Trương Khác rảnh rỗi tiễn hắn ra cổng, thì thấy chiếc Cadillac lúc nãy gặp phải đỗ ở trước cổng, Nghiêm Văn Giới và một người trung niên đang đứng cạnh xe nói chuyện.
Nghiêm Văn Giới thấy Trương Khác cùng Đường Học Khiêm, Diệp Kiến Bân đi ra, chỉ nhìn qua bọn họ, nói với người trung nhiên kia rồi chui vào xe đi mất.
Trung niên kia tuổi chừng 40, người không cao lớn mấy, khoảng tầm 1m70, da ngăm đen, hơi béo, trông rất có tinh thần, quay lại nhìn đám Trương Khác, do dự một lúc rồi mới đi tới.
- Lưu Văn Đào, phó cục trưởng cục vận hành ủy ban kế hoạch quốc gia.
Đường Học Khiêm nhỏ giọng rới thiệu:
- Các bộ cấp ti cục cũng có lớp bồi dưỡng trong trường, phòng của hắn ta trong trường sát phòng bác, nhưng nhà hắn ta ở Bắc Kinh, nên thường ngày không thấy đâu.
Lưu Văn Đào đi tới gần, ngửi thấy hơi rượu phả ra từ miệng, mặt đỏ gay.
- Bí thư Đường đang tiễn khách à?
Lưu Văn Đào cười ha hả, nhìn Trương Khác và Diệp Kiến Bân, đợi Đường Học Khiêm giới thiệu.
- Cục trưởng Lưu vừa rồi cũng tiễn khách phải không?
Đường Học Khiêm mặt mỉm cười theo thói quen, vờ không hiểu ý hắn ta:
- Uống không ít rượu hả? Tôi thực sự bội phục tửu lượng người phương bắc.
Bắt tay Diệp Kiến Bân tạm biệt.
- Ở bộ ủy dù sao chẳng bằng được ở địa phương, bí thư Đường ở Hải Châu tay nắm hết một phương, uống hay không uống tùy ý, còn chúng tôi à, đôi khi không thể không uống...
Lưu Văn Đào không có ý rời đi, kể khổ chuyện trong bộ:
- Địa vị các ti cục trưởng ở bộ ủy chẳng khác mấy các xử cục trưởng ở tỉnh thành, nói thực tối thấy còn chẳng tự do tự tại bằng một bí thư đảng ủy xã.
Trương Khác chỉ đứng bên cạnh nghe, tay Lưu Văn Đào này là người đam mê quyền thế đây, hơn nữa còn khát vọng nắm hết quyền bình trong tay, theo lời hắn mà nói, các ti cục trưởng bị các bộ trưởng, phó bộ trưởng áp trên đầu, ở tỉnh các cục xử trưởng bị sở trưởng, phó sở trưởng đè bên trên, luôn bị kẹp ở trung giang, đúng là chẳng khác mấy. Còn bí thư đảng ủy xã có đất riêng của mình có thể muốn làm gì thì làm.