- Cháu và bác Tôn, anh Diệp khi thành lập thương vụ Cẩm Hồ đã xác định một nguyên tắc, là thúc đẩy sự phát triển toàn diện của các mắt xích trong chuỗi sản nghiệp, muốn làm thành nhiều việc hơn, phải tận dụng hết mức tài chính có hạn, cho dù lợi nhuận không cao. Đối với xí nghiệp tương quan nắm 20% cổ phần là đủ.
Trương Khác giải thích:
- Ngoài ra sự phát triển của Hoành Viễn phải thuân theo lợi ích chỉnh thể của Cẩm Hồ, chú đồng ý không?
- Chú không biết lợi ích chỉnh thể đó là gì.
Trương Tri Phi cười:
- Có điều chú đồng ý, chẳng lẽ cháu mà chú còn không tin sao?
- Chú đồng ý là được rồi.
Trương Khác vặn lưng:
- Xây dựng khu tái định cư là công trình đặt nền móng cho Hoành Viễn, phải làm nghiêm túc.
- Vậy chú điều Lương Quân sang.
- Cháu thấy nên để Đại Quân theo bên chú, Hoành Viễn có quy mô nhất định rồi, người cần dùng không phải chỉ một hai người.
Trương Khác lắc đầu:
- Cháu bảo thương vụ Cẩm Hồ lấy danh nghĩa trái phiếu công ty, ít nhất cấp Hoành Viễn 50 triệu USD, thời gian này mục tiêu chủ yếu của Hoành Viễn là nên cố gắng mua những công ty xây dựng có kinh nghiệm ở Đài Loan.
Ý đồ lần này của Trương Khác tới Kim Sơn chủ yếu là bàn chuyện xây cảng đảo Đông Sơn, không phải bàn với phía Tân Đình mà với Từ Học Bình, Lương Vĩ Pháp.
Công tác cứu nạn ở Giang Nam đã qua sự hoảng loạn ban đầu, dù công tác trùng kiến còn vất vả, nhưng ít nhất đã vào quỹ đạo, tiếp theo phải suy tính tới vấn đề phát triển.
Bên Hải Châu, Tô Dật Quần bị điều đi, tới Túc Dương làm thị trưởng, nói là điều ngang chức, nhưng Túc Dương làm sao so với Hải Châu Được, Tống Bồi Minh làm thị trưởng tạm quyền, coi như bước đầu rải đường cho Đường Học Khiêm rời Hải Châu.
Trương Khác hoài nghi Đường Học Khiêm chẳng cần đợi thời gian học tập ở trường đảng TW kết thúc mới xác định nhiệm vụ mới, xem đồng hồ nói:
- Bác Từ chắc đã về chỗ ở rồi, chú theo cùng cháu, như thế chú sẽ biết phương hướng điều chỉnh của Hoành Viễn.
Khi Trương Khác xuống lầu, nhìn thấy đám Tạ Kiếm Nam, Lâm Tuyết vừa kết thúc nói chuyện, chuẩn bị đi.
Trương Khác nhìn Tạ Kiếm Nam một cái, chẳng nói gì chui vào xe.
- Thằng nhóc đó cũng chẳng còn nổi vài ngày nữa nhỉ.
Trương Tri Phi vào xe nói một câu.
Trương Khác quay đầu lại nhìn, thấy Tạ Kiếm Nam đang tới bãi đỗ xe.
- Khó nói lắm ạ.
Trương Khác thư thai dựa vào lưng ghế làm bằng da thật, Địch Đan Thanh ngồi ở ghế trước, từ chỗ y có thể nhìn thấy gó má trắng trẻo nhu hòa của cô, cùng vành tai mềm hấp dẫn:
- Cẩm Hồ chưa bao giờ thiếu đối thủ, Tạ Kiếm Nam không phải là kẻ không có tài, ả nữ nhân của Tinh Điển không tầm thường, cháu hoài nghi bọn chúng có quan hệ với Nghiêm Văn Giới.
Ngồi thẳng dậy đưa tay đẩy bở vài thơm của Địch Đan Thanh, hỏi:
- Chị nói xem Cẩm Hồ và Hoành Tín khả năng có xung đột lợi ích gì?
Trương Tri Phi nhìn xe của Tạ Kiếm Nam phòng qua, đột nhiên nghĩ ra một chuyện:
- Tạ gia đã chia nhà, Khoa Vương muốn tự cứu lấy thân, chỉ có cách bán cổ phần của Cẩm Thành, Tinh Điển cũng thế, liệu bọn chúng có chủ động tìm Hoành Tín hợp tác không?
- Phải nói là Hoành Tín nhìn trúng Cẩm Thành thì hơn.
Trương Khác trầm ngâm, tuy y chẳng hề tham tài sản của Cẩm Thành, nhưng mấy năm qua Cẩm Hồ luôn áp chế Cẩm Thành, trong mắt người ngoài ý đồ của Cẩm Hồ là nuốt chửng Cẩm Hồ, Hoành Tín cho rằng mình đoạt miệng thịt trong miệng hổ, nên Nghiêm Văn Giới có thái độ thù địch với Trương Khác cũng chẳng có gì lạ.
- Hoành Tín cũng dã tâm bừng bừng.
Địch Đan Thanh không chắc lắm:
- Nói không chừng bọn họ có kế hoạch nào đó bị Cẩm Hồ vô tình phá hỏng.
- Cũng phải, Cẩm Hồ làm không ít chuyện chặn tài lộ của người khác mà...
Trương Khác mỉm cười, chẳng lo khả năng Hoành Tín sẽ trở thành đối thủ của Cẩm Hồ.
Trương Khác tới nhà chiêu đãi tỉnh ủy, phía bắc nhà chiêu đãi có căn nhà nhỏ nhắn hai tầng xây từ thời trước giải phỏng, đó là nhà tư lệnh thủ bị Kim Sơn dùng nuôi vợ bé, vợ chồng Từ Học Bình ở đó, Lương Vĩ Pháp cũng đã tới nơi.
Lúc này đêm đã khuya, nhưng công việc chưa hết, Lương Vĩ Pháp chẳng còn nhớ thời gian qua mình đã lần nào ngủ trước rạng sáng chưa.
Vấn đề xây cảng ở đảo Đông Sơn đã có người đề xuất từ mười năm trước, vấn đề kỹ thuật đã được giải quyết toàn bộ, xong tới nay chưa được thực thi, tất nhiên có nhiều nguyên nhân, quan trọng nhất là kinh tế Giang Nam không dựa vào cảng nước sâu nhiều, mà tài chính địa phương lại thiếu.
Lần này khác trước kia là Đậu Duy Đào bí thư thành ủy Tân Đình đề xuất ý tưởng liên hợp với thương vụ Cẩm Hồ đưa vốn đầu tư nước ngoài vào tham dự xây dựng cảng.
Khi đó tình hình lũ lụt cấp bách, chẳng mở cuộc họp thường ủy chuyên môn thảo luận chuyện này, nhưng phó thủ tướng Tằng Như Thánh tới Kim Sơn thị sát có nhắc tới.
Tỉnh Giang Nam năm 97 tổng giá trị sản xuất quốc dân toàn tỉnh chưa tới 260 tỷ, đầu tư mới tăng thêm chưa tới 100 tỷ.
Xây cảng ở đảo Đông Sơn riêng đầu tư cơ sở đã gần 20 tỷ, ắt sẽ thúc đẩy đầu tư vào nghành công nghiệp nguyên vật liệu như xi măng, sắt thép.
Lương Vĩ Pháp trước già không hiểu chuyện xây cảng tới tai Tằng Như Thánh từ con đường nào, nghe thấy ngoài sân có tiếng xe hơi, cùng Từ Học Bình nhìn ra ngoài, thấy Trương Khác và Trương Tri Phi đang xuống xe.
- Bí thư Từ quen Trương Khác từ bao giờ vậy?
- Hơn bốn năm rồi.
Từ Học Bình nhớ lại:
- Chú nhóc này đánh cờ tốt lắm, tôi thì lâu lắm chưa có thời gian rảnh rỗi đánh cờ, e càng không đánh lại nó.
Thấy hai chú cháu Trương Tri Phi đi vào cười nói:
- Hôm nay tới đây bàn việc gì thế? Bác và tỉnh trưởng Lương hơi mệt rồi, nói chuyện đừng vòng vo đấy.
- Vậy cháu báo cáo ngắn gọn với bác Từ và tỉnh trưởng Lương, kết luận của trung tâm nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ về tác dụng xúc tiến kinh tế khu vực Tiểu Giang đã được tỉnh trưởng Lý Viễn Hồ cơ bản đồng ý.
Trương Khác cười khì:
- Báo cáo kết thúc ạ, cháu xin phép về nhà khách nghỉ ngơi, không làm phiền hai vị lãnh đạo nữa.
- Không nghiêm túc, có tỉnh trưởng Lương ở đây mà cháu còn nói lung tung à?
Chu Thục Huệ bê trà rà, cười mắng Trương Khác:
- Hôm nay mà cháu không nói thấu triệt, bác Từ không ngủ được đâu ạ.
Trương Khác cười tới nhận lấy chén trà.
Lương Vĩ Pháp chỉ cười không nói, ông ta cũng tiếp xúc với Trương Khác nhiều, nhưng biết không thể so với quan hệ giữa Trương Khác và Từ Học Bình, nhìn bọn họ thân thiết như người trong nhà là đủ hiểu rồi.
Từ Học Bình nhấp một ngụm trà mới nói:
- Kết luận của báo cáo hôm đó không ai phủ nhận được, cháu nói cái bọn bác muốn biết đi.
Trương Khác gật đầu không đùa nữa:
- Nói ra cũng đơn giản, có thể khái quát bằng tám chữ "cùng nhau tham dự, lợi ích chia đều", đó là thái độ cơ bản của phía Đông Hải.
- Lợi ích chia đều thì chắc chắn rồi.
Lương Vĩ Pháp cũng không vòng vo:
- Chúng tôi mong đợi vào cùng nhau tham dự hơn.
Chuyện xây dựng cảng tuyệt đối không phải là cứ có tiền là làm được ngay, cho dù có Triệu Tề Đông, Tằng Như Thánh ủng hộ cũng không phải có thể loại bỏ tất cả trở lực, trước tiên là chuyện dùng tài chính hải ngoại xây một cảng nước sâu siêu quy mô là điều chưa có tiền lệ, thứ đến cảng đảo Đông Sơn xây xong sẽ thành cảnh tranh với các cảng khác ven biển khác, chắc chắn bọn họ cả âm thầm lẫn công khai làm khó.
Việc xây cảng trước tiên phải được tỉnh Đông Hải ủng hộ, lúc này địa vị tỉnh Đông Hải trong nước hơn tỉnh Giang Nam, có tỉnh Đông Hải tham gia sẽ hóa giải nhiều lực cản, mặt khác tài chính tỉnh Đông Hải cũng dư dả.
- Cháu nói cụ thể hơn đi.
Từ Học Bình vẫn còn cảm tình với tỉnh Đông Hải, đương nhiên không ngại chia lợi ích với tỉnh Đông Hải.