Hồ Tôn Khánh vừa rồi chỉ là lo lắng, không nghĩ tới lại nhanh như vậy trở thành hiện thực rồi. Chuyện quan trọng như thế, Tiêu Minh Kiến thậm chí chưa từng suy nghĩ đến hắn.
Hơn nữa Tiêu Minh Kiến cùng La Quân thảo luận chuyện như vậy, thậm chí quên hắn cũng là thành viên Thường ủy Thành ủy, cũng là phó thị trưởng Thường vụ, cũng là người nên có tư cách thảo luận.
Lúc này ai lại đi suy nghĩ đến cảm thụ của Hồ Tôn Khánh. Chỉ tiếc nhất thời còn chưa nắm được nhược điểm của hắn, nắm được nhược điểm của hắn rồi, còn không giẫm lên cho chết luôn?
ĐTDĐ vang lên, tiếng nhạc dễ nghe truyền ra từ trong túi xách của Địch Đan Thanh. Địch Đan Thanh lấy ra ĐTDĐ, rồi đứng ra xa vài bước tiếp điện thoại. Nghe đầu bên kia điện thoại nói vài câu, sắc mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Treo điện thoại, Địch Đan Thanh đi tới bên cạnh Trương Khác, cũng cảm thấy tin tức này không cần phải gạt La Quân, Tiêu Minh Kiến, liền nói thẳng:
- Điện thoại từ Kim Sơn gọi tới. Đàm phán về vụ án thu mua giấy Thần Hi ngày hôm nay tiến hành tại bản bộ giấy Thần Hi. Sau khi đàm phán kết thúc, khi các nhân viên tham dự đàm phán của chúng ta muốn đi thì bị gần nghìn công nhân của giấy Thần Hi bao vây. Vũ cảnh dùng bom cay mới cứu người ra được. Bên chúng ta có mấy người bị thương. Giám đốc Chu cũng bị đá đập trúng đầu, vừa mới đưa đến bệnh viện chữa trị rồi...
------------------------
Công ty giấy Tân Quang tịnh cấu công ty giấy Thần Hi, lần đầu tiên đàm phán bởi chênh lệch song phương quá lớn mà không thể đạt thành. Đàm phán vẫn giằng co đến trung tuần tháng sáu mà vẫn chưa được khởi động lại.
Trung tuần tháng sáu, lấy chỉnh hợp tài nguyên đất hiếm của quốc nội làm mục đích, khoáng sản Hoa Hi lấy tốc độ thường nhân khó có thể tưởng tượng để thúc đẩy thành lập.
Quốc vụ viện cũng lần đầu đặc biệt cho phép Cẩm Hồ lấy thân phận là cơ cấu dân doanh nắm giữ khoáng sản Hoa Hi, xí nghiệp có tính chất lũng đoạn tài nguyên. Cẩm Hồ gián tiếp khống chế Trung Tinh Vi Tâm đổ tiền vào Đức Nghi, điện tử Ái Đạt dưới cờ của Cẩm Hồ lại cùng Toshiba đạt thành hiệp nghị hợp tác kỹ thuật.
Thái độ của Tỉnh ủy Giang Nam lúc này lặng yên phát sinh chuyển biến.
Trong khoảng thời gian Trương Khác tại Hồng Kông, công ty giấy Tân Quang tịnh cấu Thần Hi lần đàm phán thứ hai có thể thuận lợi khởi động.
Trương Khác vốn tưởng rằng lần đàm phán thứ hai cho dù vẫn chưa thể thành công, cũng sẽ rút ngắn chênh lệch song phương nhận thức nhau.
- Việc chiêu thương dẫn tư toàn bộ do bên thương vụ Cẩm Hồ phụ trách, tôi sẽ bảo Diệp Kiến Bân chủ động liên hệ với bí thư Vương Duy Quân.
Trương Khác cũng không có tâm tư nói nhiều với La Quân ở trên đê:
- Giờ tôi phải đi Kim Sơn một chuyến!
La Quân cũng không giữ Trương Khác lại, cũng không thể mở miệng giữ lại, không ngờ vào thời khắc thanh thế của Cẩm Hồ tăng cao, Kim Sơn sẽ ở trên án tịnh cấu gây ra việc này.
Thông thường, án tịnh cấu còn đang trong giai đoạn đàm phán, cho dù điều kiện đàm phán có hà khắc, công nhân bình thường cũng không có khả năng biết được. Vậy sao lại tụ tập gây rối được? Lấy lý giải của La Quân đối với Cẩm Hồ, Cẩm Hồ cũng không thể tại án tịnh cấu đi xâm chiếm tài sản quốc hữu gì.
Gây ra chuyện như vậy, dùng đầu ngón chân đi suy nghĩ vấn đề thì cũng biết ở phía sau nhất định có người đang phá rối.
Một khi án tịnh cấu bởi vì những loại nguyên nhân này mà bị buộc phải nhưng lại, vậy quan hệ giữa Cẩm Hồ cùng tỉnh Giang Nam, TP. Kim Sơn liền giảm đi trên diện rộng, cho dù thương vụ Cẩm Hồ có năng lực mang đến cho tỉnh Giang Nam, TP.Kim Sơn đại lượng đầu tư ngoại hối, nhưng chung quy cũng có người không hy vọng thấy được Cẩm Hồ bành trướng thanh thế tại tỉnh Giang Nam, TP.Kim Sơn, dù sao công ty giấy Thần Hi bị Cẩm Hồ thu mua, cũng sẽ xúc phạm tới lợi ích của một bộ phận người, những người này ở sau lưng phá rối là điều hết sức bình thường.
Không quản nói thế nào, điều này đối với Kiến Nghiệp, đối với tỉnh Đông Hải mà nói lại là một chuyện tốt, La Quân cũng sẽ không đưa ra bộ mặt cười trên nỗi đau của người khác, mà quan tâm nói:
- Được rồi, cậu chạy tới Kim Sơn đi, có chuyện gì cậu có thể trực tiếp liên hệ với tôi.
Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đi xuống đê, bảo Phó Tuấn quay đầu xe lại chạy thẳng về hướng nam, thẳng đến Kim Sơn.
Sau khi ngồi trên xe, điện thoại của Lương Vĩ Pháp, phó thư ký trưởng Tỉnh ủy Giang Nam rất nhanh liền gọi tới điện thoại của Trương Khác.
- Xảy ra chuyện như vậy, trong tỉnh cảm thấy rất đáng tiếc. Tôi đang ở trong bệnh viện, đã thảo luận qua với các nhân viên bác sĩ, nhất định sẽ bảo đảm nhân viên đàm phán không có nguy hiểm gì về sinh mệnh, bí thư Thượng Ngạn cũng đang trên đường tới bệnh viện...
Lương Vĩ Pháp trong điện thoại nói tình huống cụ thể cho Trương Khác.
Lương Vĩ Pháp cũng không nói khả năng tồn tại có người phía sau sai khiến, cũng không có ý muốn truy xét tiếp tục.
Tình huống có phần phức tạp. Dù sao tại năm 98 bán một xí nghiệp quốc hữu còn đang có doanh thu cho một xí nhiệp tư nhân sẽ phải gánh chịu phiêu lưu trị nhất định. Lần này lại là hơn 1000 công nhân viên tụ tập gây rối. Tiếp tục tra xét, trong tỉnh đại khái sẽ lo lắng gây ra phong ba càng lớn hơn, khiến cho Lương Vĩ Pháp cùng Thượng Ngạn rơi vào bị động.
Trương Khác nghe Lương Vĩ Pháp trong điện thoại nói lời trấn an, nghe xong y mới nói:
- Đa tạ trong tỉnh quan tâm, nếu không có đại sự gì, tại Kiến Nghiệp tôi cũng an tâm rồi, tôi xem có thể bớt chút thời gian chạy tới Kim Sơn một chuyến...
Trương Khác cũng chưa nói thật hết với Lương Vĩ Pháp, có muốn tiếp tục tra xét hay không. Trương Khác còn muốn cùng Chu Du, Hứa Hồng Bá gặp mặt thảo luận qua, sau đó mới quyết định. Trước khi gặp mặt Chu Du, Hứa Hồng Bá, Trương Khác tận lực muốn tránh gặp mặt Lương Vĩ Pháp, càng không thể gặp mặt với Thượng Ngạn.
Lương Vĩ Pháp cúp điện thoại, hắn suy nghĩ không ra một câu cuối cùng của Trương Khác tới cùng là có tới hay không. Nhưng hắn cũng rõ ràng Trương Khác không có ý muốn gặp hắn.
Nhíu mày, hắn cảm thấy sự tình rất khó giải quyết, thư ký đã chạy tới nói cho hắn, xe của Thượng Ngạn đã tới bệnh viện. Lương Vĩ Pháp chỉ phải trước tiên bỏ xuống vấn đề lo lắng trong đầu, đi ra ngoài đón Thượng Ngạn trước.
Tỉnh Giang Nam cho tới bây giờ cũng không coi trọng một xí nghiệp có cơ cấu như thế, Cẩm Hồ lại là nạn nhân, bí thư Tỉnh ủy tự mình xuất động vấn an người bệnh cũng là việc trong tình lý.
Sự kiện lần này xử lý không tốt, quan hệ giữa Cẩm Hồ cùng tỉnh Giang Nam sẽ thụt giảm trên diện rộng, Cẩm Hồ toàn diện giảm bớt đầu tư tại Giang Nam không nói, Cẩm Hồ vẫn âm thầm thúc đẩy hợp tác kinh tế khu vực Tiểu Giang tiến triển có thể từ nay về sau trì trệ không tiến, và sẽ không có phần cho tỉnh Giang Nam trong việc phân chia cái bánh ngon của tư bản người Hoa Indonesia.
Thế nhưng, sự tình hôm nay cũng rất khó truy xét, cho dù biết phía sau màn có người xui khiến, cũng rất khó tiếp tục tra xét, dù sao tụ tập gây rối đả thương người đều là công nhân viên bình thường của công ty giấy Thần Hi, làm ra sóng gió lớn, đối với hắn, đối với Thượng Ngạn đều rất không có lợi.
Lại nói quan viên trong tỉnh phản đối án tịnh cấu vẫn là chủ lưu, nhưng Thượng Ngạn suy nghĩ đến thế lực phía sau Cẩm Hồ càng lúc càng thâm hậu, thậm chí có quan hệ với cả quân đội, mới miễn cưỡng đồng ý mở đàm phán lần thứ hai, suy nghĩ đến mặt mũi của Cẩm Hồ, trong lòng lại chưa hẳn ủng hộ đàm phán thành công.
Mà thương vụ Cẩm Hồ thành lập tại Hồng Kông cũng là vì việc Hải Châu tiến hành chiêu thương dẫn tư đặc biệt nên mới phát sinh gần đây...
Thượng Ngạn tóc đen bóng loáng, tướng tá to béo, không hề giống như một lão nhân qua tuổi lục tuần. Thấy Lương Vĩ Pháp chạy đến đại sảnh của tầng cấp cứu để đón mình, hắn đi tới, nghiêng đầu thấp giọng hỏi:
- Tình huống người bệnh thế nào?
- Thương nhẹ không tính, có hai người bị gãy xương đều đưa vào phòng cấp cứu rồi, Chu Du phụ trách đàm phán phía Cẩm Hồ bị gạch đập trúng đầu, đưa vào bệnh viện từng có hôn mê một hồi, hiện tại đã khôi phục chút ý thức, nhưng không phải rất thanh tỉnh, khả năng chấn động não là khó tránh, đang tổ chức bác sĩ làm kiểm tra cho anh ta...
Lương Vĩ Pháp giới thiệu tình huống cho Lương Vĩ Pháp.
Thượng Ngạn cau mày, thấp giọng hỏi:
- Việc này phải xử lý thế nào? Công nhân viên gây rối, chúng ta cũng phải lý giải.
Lương Vĩ Pháp biết ý của Thượng Ngạn, không phải là muốn truy xét vấn đề hay không, mà là muốn ngưng hẳn đàm phán để giảm bớt vấn đề tâm tình của công nhân hay không.
Có một tình huống, vẫn là Trương Khác tạm thời không biết, vào lúc hơn nghìn công nhân viên vây công thành viên của tổ đàm phán, cũng có mấy trăm công nhân viên tụ tập đến trước đại lâu Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy để biểu tình -- điều này nói rõ phía sau là có người lên kế hoạch, tổ chức.
Thế nhưng kẻ này cũng chưa hẳn là người sai khiến phía sau màn chân chính. Có một số thời gian, nhân vật phía sau màn chân chính chỉ cần mở miệng là có thể làm tâm tình công nhân viên trở nên gay gắt. Đây cũng là chỗ khó xử lý của loại chuyện này.
Mặt khác, án tịnh cấu công ty giấy Thần Hi không chiếm được sự ủng hộ của đại đa số quan viên, công nhân viên lại gây ra chuyện, đối với Thượng Ngạn mà nói, bảo đảm chính trị, xã hội ổn định quan trọng hơn, thậm chí vứt bỏ cái bánh ga tô của tư bản người Hoa Indonesia cũng không tiếc.
- Cẩm Hồ là giữ gìn lợi ích của đại bộ phận công nhân viên, điều kiện cũng rộng rãi, nhưng bộ phận vốn có của Thần Hi, nếu bỏ, nếu cách tân, khẳng định cũng có một bộ phận công nhân viên không thể thích ứng.
Lương Vĩ Pháp giải thích sơ qua, thấy Thượng Ngạn cau mày, hắn ngừng lại việc tranh luận vấn đề này cùng Thượng Ngạn vào lúc này, còn nói thêm:
- Quyền chủ động này có phải dành cho bên Cẩm Hồ hay không? Nhân viên Cẩm Hồ bị thương trong sự kiện lần này, trong tỉnh lại kiên quyết gián đoạn đàm phán, đã tổn hại quá lớn đối với quan hệ của song phương.
- Anh đã liên hệ qua với người đó chưa? - Thượng Ngạn hỏi.
- Vừa mới liên hệ qua, cũng không có phản ứng gì...
Có chút vấn đề, Lương Vĩ Pháp khẳng định sẽ không nói cho Thượng Ngạn, hắn cho rằng Thượng Ngạn quá bảo thủ, dễ bị ảnh hưởng bởi lợi ích của tỉnh Giang Nam. Những năm gần đây tỉnh Giang Nam khó có thành tích ở trên kinh tế. Thượng Ngạn phải gánh chịu một số trách nhiệm.
Mấy ngày trước Thượng Ngạn thấy được người Hoa Indonesia rút vốn, hắn vui mừng, nói muốn đẩy thúc đẩy tiến trình đàm phán án tịnh cấu giấy Thần Hi, lúc này lại muốn lùi bước. Đầy bụng ý kiến, Lương Vĩ Pháp cũng chôn sâu ở trong lòng, không bày ra ngoài mặt.
Lương Vĩ Pháp đi cùng với Thượng Ngạn vào thăm những công nhân bị thương lần này của Cẩm Hồ -- những người này cũng không phải công nhân bình thường, mà đều là nhân viên quản lý cao cấp, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cảm quan của cao tầng Cẩm Hồ đối với tỉnh Giang Nam.
Quốc lộ từ Kiến Nghiệp đến Kim Sơn có một đoạn đường bị ngập nước do cơn mưa to mấy ngày trước, xe cộ phải đi vòng mới tới được, may mà ban đêm không đổ mưa lớn lần nữa, trước rạng sáng cũng đến Kim Sơn.
Mấy người bị đánh bị thương, một người bị gãy xương sườn do ẩu đả, một người lúc bỏ chạy bĩ té mà vỡ mắt cá chân. Nhóm Trương Khác chạy tới bệnh viện. Chu Du tuy có chút di chứng, người đã khôi phục ý thức, cũng không có trở ngại.
Sự kiện lần này đã truyền đến nội bộ cao tầng Cẩm Hồ, trên đường Trương Khác nhận được vô số điện thoại, quá phiền phức, cuối cùng y đưa điện thoại cho Địch Đan Thanh chống đỡ, còn mình ở trên xe ngủ một giấc.
Mấy ngày nay vì việc thi cử nên Trương Khác ngủ được rất ít, lúc này nghe nói người không có trở ngại thì không có gì lo lắng nữa. Kế tiếp nên giao phong thế nào, nên lấy lại công đạo thế nào, đó là việc kế tiếp. Trong làn sóng cải cách thể chế quốc hữu, chuyện như vậy xảy ra rất nhiều.
Mâu thuẫn giữa công nhân viên của doanh nghiệp nhà nước cùng nhà tư sản, cùng Chính phủ, trong thời gian mấy năm sau cũng sẽ có đột phá tương đối.
Đích thực, từ đầu năm 98, trong làn sóng cải cách thể chế doanh nghiệp nhà nước mới dấy lên, công nhân viên của doanh nghiệp nhà nước có thể nói bị vây trong thế yếu tuyệt đối, vô số các quan thương vui mừng phấn khởi giơ dao nĩa trong tay mà xẻ thịt miếng mồi ngon.
Đông đảo công nhân viên doanh nghiệp nhà nước bị ép rời khỏi các xí nghiệp mà họ đã phục vụ nửa cuộc đời, và chỉ nhận được phần bồi thường rất đáng thương, ngay cả sinh hoạt cơ bản cũng không thể duy trì, muốn họ không lòng đầy căm phẫn cũng không có khả năng.
Nhưng cũng cũng vô pháp phủ nhận cải cách thể chế doanh nghiệp nhà nước có nhân tố chính diện thúc đẩy xã hội, kinh tế phát triển đi lên. Dẫn đến mâu thuẫn trở nên gay gắt then chốt là Chính phủ địa phương thất trách, thậm chí có vô số quan viên tham dự vào chia xẻ miếng mồi này.
Chẳng qua lần này Cẩm Hồ là bị ngộ thương, phía sau ngộ thương cũng không phải sự tình đơn giản như vậy.
-----------------------
Trương Khác tại bệnh viện thăm hỏi các công nhân bị thương trong cuộc xung đột, Chu Du muốn đứng dậy khỏi giường bệnh để thương lượng sự tình, Trương Khác cười nói:
- Anh cứ thành thật nằm yên trên giường bệnh cho tôi, bệnh nặng phải có tự giác của bệnh nặng, sau đó có nhiều chuyện phải trông cậy vào anh đi làm đấy, đừng có mà để lúc này đầu óc bị tôi làm ra di chứng gì...
Trương Khác quay đầu lại nói với nhóm Hứa Hồng Bá:
- Ban đêm chúng ta cũng ở Thấm viên, có chuyện gì về Thấm viên lại nói.
Trong đầu không có tụ huyết, mặc dù lúc đó bị gạch đập vào đầu, lúc này ngoại trừ còn có chút choáng đầu, cũng không có chỗ nào khác không khỏe. Chu Du thà rằng ban đêm cùng nhau trở về Thấm viên, cũng không muốn ở lại bệnh viện dưỡng bệnh.
Thế nhưng hắn từ giường của bệnh nhân nặng đứng lên, có thể sẽ tạo thành một loại ảo giác cho Chính phủ Tỉnh ủy Giang Nam, sẽ khiến cho họ cho rằng việc lần này cũng không phải nghiêm trọng và ác liệt như vậy -- Chu Du xem như "người trọng thương", trước khi sự kiện chưa đạt được giải quyết thỏa đáng, vẫn phải nằm trên giường bệnh vài ngày.
Chu Du rất bất đắc dĩ, chỉ có thể thành thật nằm ở trên giường bệnh, nhìn nhóm Trương Khác rời đi.