Quan Lộ Thương Đồ

Chương 870: Xây cảng hoặc là kế hoãn binh

Nghe Trương Khác giới thiệu đảo Đông Sơn như thế, Khám Duy Đào kìm lòng không đậu nghiêng người ra trước, tay đỡ mép bàn trà thủy tinh, chỉ ngồi bằng nửa mông trên ghế sofa, mắt sáng rực, khó áp chế nổi hưng phấn. Trao đổi ánh mắt với Đào Thư Nghệ, thấy trong mắt hắn cũng vậy.

Tân Đình cùng Hải Châu địa vực liền nhau, tự nhiên hoàn cảnh, tài nguyên địa lý cực kỳ tương tự, hôm nay kinh tế Hải Châu đã phát triển ra hồn, trước khi kinh tế Hải Châu phát triển bão hòa, rất khó tưởng tượng Tân Đình tại phương diện chiêu thương dẫn tư có thể cạnh tranh qua Hải Châu, thế nhưng Tân Đình có một ưu thế tự nhiên rất lớn mà Hải Châu không có đủ, đó chính là đường biển nước sâu của đảo Đông Sơn.

-------------

Trung hạ du Tiểu Giang là khu đồng bằng trầm tích trên vùng bãi bồi, nước ăn rất cạn, đường ven biển ngoại trừ vài cảng cá nổi tiếng, cho tới nay vẫn chưa có một hải cảng nước sâu nào.

Nhưng đường kênh chính của Tiểu Giang nước ăn tương đối sâu, giang cảng của Hải Châu, Kiến Nghiệp đều sở hữu các cảng lớn vạn tấn, lượng đưa đón cũng thuộc các bến tàu hàng đầu quốc nội.

Nhưng mực nước đường kênh chính của Tiểu Giang có sâu, cũng là có hạn, không thể chứa được các tàu lớn chạy vào, mà trong mậu dịch viễn dương quốc tế, tàu hàng 10 vạn tấn, 20 vạn tấn, thậm chí 30 vạn tấn dần dần thành chủ lưu, tài nguyên đường biển nước sâu của đảo Đông Sơn Tân Đình cho thấy rất trân quý đối với khu vực kinh tế của lưu vực Tiểu Giang.

Khảo sát, nghiên cứu việc xây cảng ở đảo Đông Sơn, TP. Tân Đình, Bộ uỷ quốc gia cùng các viện sở nghiên cứu khoa học đều đã tiến hành thời gian gần 10 năm, nghiên cứu rất đầy đủ, thế nhưng hoạt động xây cảng vẫn chưa khởi động mang tính thực chất.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là kinh tế của Tân Đình thậm chí toàn bộ tỉnh Giang Nam phát triển lạc hậu.

Một mặt, hiện tượng quan trường giằng co giữa tỉnh Đông Hải cùng tỉnh Giang Nam rất nghiêm trọng, tỉnh Đông Hải không muốn nhờ tài nguyên đường biển nước sâu của tỉnh Giang Nam, không muốn tốn nhiều sức lực giúp TP. Tân Đình phát triển hải cảng nước sâu.

Một mặt tỉnh Đông Hải, tỉnh Giang Nam bằng vào tài nguyên giang cảng tốt đã có thể thỏa mãn nhu cầu phát triển kinh tế trước mắt. Thời gian 10 năm sau thì ít có người suy nghĩ đến.

Một mặt, kinh tế của TP. Tân Đình phát triển lạc hậu vừa không có năng lực tự lực đi thúc đẩy kiến thiết hải cảng nước sâu, đồng thời kinh tế hiện có của vùng Tân Đình gần như không hề dựa vào hải cảng nước sâu, không có nhu cầu tích cực để sản sinh tự phát.

Các loại nhân tố khiến cho công tác xây cảng của đảo Đông Sơn vẫn chưa có thực chất tiến hành.

Năm ngoái, sau khi Khám Duy Đào đảm nhiệm bí thư Thành ủy Tân Đình, muốn bắt mấy hạng mục nòng cốt nhằm thúc đẩy kinh tế của Tân Đình, hạng mục xây cảng của đảo Đông Sơn ngay trong tầm nhìn của hắn.

Đảo Đông Sơn theo đường ven biển có 4 km, trung gian là bãi bùn cạn tương liên, ngoại trừ các xây dựng cơ bản của bản thân bến tàu, còn phải kéo dài tuyến đường sắt hướng đông của Tân Đình gần 60 km mới có thể tương liên cùng bến tàu.

Tân Đình vẫn chưa có đường cao tốc. Thế nhưng chí ít phải kéo dài đường quốc lộ đến bến tàu. Không suy nghĩ đến mạng lưới đường cao tốc, đầu tư xây dựng cơ bản cũng không thể ít hơn 15 tỷ.

TP. Tân Đình căn bản không có năng lực đi thúc đẩy công trình xây cảng của đảo Đông Sơn.

Bên ngoài trời mưa xối xả, va vào lán che mưa vang lên lộp độp. Điều này cũng không ảnh hưởng đến Địch Đan Thanh cùng Trương Mai, Cao Tình đang đứng ở trong góc phòng mưa không hắt tới xem hoa viên bị mưa gió làm cho hơi lộn xộn. Ánh mắt Địch Đan Thanh xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh nhìn vào phòng tiếp khách ngậm đầy xuân tình.

Địch Đan Thanh liếc mắt vào trong phòng khách đang ngưng thần lắng nghe Khám Duy Đào nói chuyện với Trương Khác, y vẫn chưa ý thức được tài phú cùng quyền thế của mình đã làm cho một thiếu nữ như hoa đối với y xuân tình bừng bừng phấn chấn.

Tuy nhiên cũng rất khó nói, tiểu tử này từ nhỏ đã là một ma đầu bóc lột thậm tệ đối với nữ nhân, tâm tư của tiểu cô nương làm sao có thể giấu diếm được pháp nhãn của y? Chắc có lẽ y xem thường hạ thủ mà thôi. Đúng kẻ đạo đức giả phong lưu không hạ lưu.

Trong lòng Địch Đan Thanh có chút không cam lòng như vậy, lại cảnh giác thu ánh mắt lại, nghĩ thầm sao mình lại thành tiểu oán phụ rồi, thực sự là không nên.

Trương Mai khi nói chuyện lại lơ đãng quan sát Địch Đan Thanh, quan sát dung nhan làm cho nữ nhân ghen ghét, đại khái không có người nào nam nhân có thể bảo trì lòng dạ kiên định trước mặt một dung nhan như vậy, cô cùng thanh niên sau cánh cửa thủy tinh kia chỉ là quan hệ giữa trợ lý và ông chủ thôi sao?

Trương Khác đương nhiên không rõ lắm ba nữ nhân cách cánh cửa thủy tinh đang có tâm tư gì, y cùng với Mã Văn Cừ, Trần Văn Thông đang nghe Khám Duy Đào giới thiệu tình huống tài nguyên đường biển nước sâu của đảo Đông Sơn.

Khám Duy Đào là một quan viên láu cá, cũng không phải là loại bất học vô thuật, đến Tân Đình đã gần thời gian 1 năm, đã rất thành thục đối với tình huống các phương diện của Tân Đình, không thể lấy yêu cầu của Đường Học Khiêm hoặc một người cha mà đi yêu cầu hà khắc với Khám Duy Đào, Khám Duy Đào cũng có thể coi là một vị quan giỏi, chỉ là tình huống kinh tế trì trệ không tiến của Tân Đình đã ràng buộc tay chân hắn.

Tâm tình Khám Duy Đào hưng phấn khó có thể áp chế. Năm ngoái, thực tế Tân Đình đưa vào ngoại tư 170 triệu đôla, lần này mới nghe được biến động nhỏ, hắn liền quả đoán đưa ra quyết định chạy tới Hồng Kông. Hắn cũng không hy vọng xa vời nhiều, có thể kéo được 100 triệu đôla ngoại tư, đối với Tân Đình thì đã là thành công có tính đột phá rồi.

Sau khi đến Hồng Kông, Khám Duy Đào cùng với Đào Thư Nghệ phân tích, ngoại tư mà Hải Châu thông qua lần chiêu thương dẫn tư đặc biệt này đưa vào khả năng vượt xa dự đoán trước đây của họ. Họ liền tiến vào trạng thái phấn khởi.

Lúc này thấy Trương Khác, Diệp Kiến Bân cùng hai đại cự phú của Indonesia không ngờ nổi lên hứng thú đối với đảo Đông Sơn, Khám Duy Đào cũng không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào. Nếu có thể mượn cơ hội lần này thúc đẩy công trình xây cảng đảo Đông Sơn khởi công, thì đây đã không còn là vấn đề đưa vào ngoại tư 100-200 triệu đôla rồi.

Tổng ngạch đầu tư xây dựng cơ bản phải tiếp cận 2 tỷ đôla. Tương lai đầu tư vào sản nghiệp bến tàu, công nghiệp bến tàu sẽ càng lớn hơn, thậm chí có thể quanh đảo Đông Sơn xây dựng một bến tàu thành phố mới hiện đại hoá.

Chỉ cần thúc đẩy công trình xây cảng đảo Đông Sơn khởi công, Khám Duy Đào có thể khẳng định Tân Đình có thể mượn cơ hội thúc đẩy kinh tế toàn thành phố toàn diện phát triển.

Trương Khác, Diệp Kiến Bân, Trần Văn Thông, Mã Văn Cừ chỉ kiên trì nghe hắn miêu tả tương lai tốt đẹp khi xây cảng đảo Đông Sơn, cũng không phát biểu ý kiến có tính khuynh hướng gì. Cho dù vào giờ cơm buổi trưa, Khám Duy Đào, Đào Thư Nghệ đều luôn mồm giới thiệu tình huống của TP. Tân Đình, đảo Đông Sơn. Bọn Trương Khác vẫn nói rất ít.

Dùng cơm xong, Khám Duy Đào, Đào Thư Nghệ không thể tiếp tục ở bên cạnh nhóm Trương Khác nữa. Trên yến hội, Trương Khác cũng minh xác nói ra, hoặc là buổi chiều hôm nay, hoặc là ngày mai sẽ quay về Kiến Nghiệp, sẽ không đơn độc qua đây cáo từ nữa.

Trở lại phòng, Khám Duy Đào chỉ thị cho Đào Thư Nghệ:

- Anh lập tức thông tri trong thành phố, sai người chỉnh lý tốt tư liệu về đảo Đông Sơn, cho bộ môn tương quan rút người phải rõ ràng tình huống thành lập một tổ công tác, chuẩn bị hai ngày nữa chúng ta trở về...

Lại chỉ thị Trương Mai:

- Cô đi hỏi thăm một chút, lúc nào có chuyến bay về Kim Sơn...

Mặc dù không có ý kiến khuynh hướng gì, nhưng Khám Duy Đào nhận thức được Trương Khác kéo nhóm Mã Văn Cừ tìm họ lý giải tình huống của đảo Đông Sơn chính là một loại ám chỉ rõ ràng.

Xí nghiệp hàng vận cùng bến tàu có liên hệ mật bất khả phân, vì định chế phục vụ cá tính hóa, hoặc là tránh bị quản chế bởi người khác, các xí nghiệp hàng vận có thực lực đầu tư vào bến tàu tại nước ngoài cũng không hiếm thấy, xí nghiệp hàng vận vì kéo dài sản nghiệp, tích cực tiến vào lĩnh vực đóng tàu tại nước ngoài cũng là rất bình thường.

Tại nước ngoài thông thường, tại quốc nội hiếm thấy, chủ yếu cũng là bởi vì hàng vận của quốc nội đạt được phát triển mạnh cũng chỉ trong thời gian hơn 10 năm gần đây, quy mô cùng thực lực của xí nghiệp hàng vận quốc nội phổ biến là còn kém, không có thực lực tham gia vào kiến thiết đầu tư bến tàu cỡ lớn.

Mã Văn Cừ là chủ tịch cục đổng sự của tập đoàn hải vận Nam Dương, hải vận Nam Dương là xí nghiệp hải vận lớn nhất của Indonesia, tại hải vực Malacca, quy mô gần với tập đoàn hải vận Singapore.

Lúc này Khám Duy Đào còn chưa biết sau khi Mã gia tiếp thu phương án mà Trương Khác đề xuất, thương vụ Cẩm Hồ sẽ nắm giữ 12% cổ phần của hải vận Nam Dương.

Sau khi cất bước Trần Văn Thông, Mã Văn Cừ, buổi chiều mưa đã nhỏ đi, nghe được sân bay quốc tế Hồng Kông có thể cho máy bay cất cánh, tuy nhiên buổi sáng bị đọng lại rất nhiều lữ khách, không biết lúc nào có thể an bài chuyến bay đến Kiến Nghiệp, Trương Khác chạy đến sân bay quốc tế mới Hồng Kông chờ trước.

Mấy ngày qua bận rộn hình như cũng có thể được nghỉ ngơi một lát, không bảo ai tiễn đưa, chỉ cùng Phó Tuấn, Địch Đan Thanh, các nhân viên tùy thân đến sân bay mua vé, rồi bước vào phòng chờ của quý khách, không biết chuyến bay lúc nào có thể an bài cất cánh.

So sánh với sân bay Kai Tak của Hồng Kông trước đó, phòng chờ quý khách của sân bay mới cũng nhìn thấy biển, ngoài cửa sổ là đường băng. Trời vẫn còn mưa nhỏ, có thể thấy một số đường băng còn thấm nước, chưa thể dùng được.

Không rõ lắm nội địa còn có chuyện gì đang chờ mình, mình nhẹ nhõm cũng chỉ trong giây lát. Tuấn nam mỹ nhân trong phòng chờ rất nhiều, còn có mấy nam nữ nhìn như nghệ sĩ đang nhẹ giọng nói đùa. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đi vào, có thể rõ ràng cảm giác được xung quanh an tĩnh rất nhiều.

Địch Đan Thanh đảo quanh ánh mắt quyến rũ, trên gương mặt kèm theo nụ cười thản nhiên, cô rất hờ hững đối với loại tình hình này, giúp Trương Khác xách túi tài liệu, ngồi xuống ghế sofa, đặt túi xách lên bàn trà rồi hỏi:

- Cậu muốn uống cafe hay thứ gì?

Phòng quý khách cung cấp miễn phí rất nhiều phục vụ.

- Cafe đi. - Trương Khác trả lời, rồi cầm ra tư liệu xem.

- Lần này hẳn là có thể gạt người của Tân Đình rời khỏi Hồng Kông trước rồi chứ!

Địch Đan Thanh bưng cafe đặt lên bàn trước mặt Trương Khác.

- Có cần thiết nói tôi thành xấu xa như vậy không? Điều này sao có thể gọi là gạt chứ?

Trương Khác khẽ cười nói:

- Con đường bằng phẳng của cơ cấu vận tải viễn dương trên biển, hải cảng chính là khởi điểm cùng tới hạn nối liền con đường này. Tăng cường hợp tác kinh tế khu vực của lưu vực Tiểu Giang, nhét Tân Đình vào trong đó, chính là suy nghĩ đến con đường biển nước sâu có một không hai men theo Đông Hải, Giang Nam. Đông Hải, Giang Nam đã sớm nên vứt bỏ tiền hiềm để cùng nhau thúc đẩy công trình xây cảng đảo Đông Sơn rồi...

-Tôi đã xem qua tư liệu của hải vận Nam Dương rồi.

Địch Đan Thanh thản nhiên cười:

- Hải vận Nam Dương tại Indonesia, Malaysia đều có đầu tư bến tàu, nhưng cả hai đều là đầu tư cổ phần tham dự quản lý, hơn nữa bến tàu đầu tư đều là dựa vào các hải cảng lớn, lợi dụng tài nguyên hải cảng. Xây cảng đảo Đông Sơn là hoàn toàn xây dựng một hải cảng mới cỡ lớn, hải vận Nam Dương sẽ rất có hứng thú, chúng ta cũng có thể hiệp trợ tụ tập nhiều tài chính dưới danh nghĩa của hạng mục này. Nhưng hải vận Nam Dương không thể đảm đương nổi trọng trách kiến thiết... Các công ty cảng vụ của Đông Hải hoặc Giang Nam chắc cũng lọt vào mắt của cậu được.

- Hiện tại quả thật chưa có cơ sở gì.

Trương Khác cũng thừa nhận:

- Chị cũng thấy được các quan viên của Tân Đình rất hưng phấn, vì sao không thể phát huy tính năng động chủ quan của họ? Nếu họ có thể đề xuất một phương án mà chúng ta có thể tán thành, có thể tìm được người chấp hành phương án hữu lực, chúng ta tán thành là được... Hải vận Nam Dương cảm thấy hứng thú đối với việc này, họ cũng sẽ nghĩ biện pháp., mặt khác, bên tập đoàn cảng vụ Singapore, chúng ta có thể chủ động liên hệ một chút hay không? Chẳng qua

Trương Khác xoay mặt lại cười vô sỉ:

- Lần này gạt họ trở lại trước cũng là mục đích của tôi, bằng không thì thật đúng là khiến người đau đầu!

-------------------

Làm trung gian chiêu thương dẫn tư cho nội địa còn có thể tiếp tục tiến hành, chí ít trước khi người Hoa ngừng đại quy mô rút vốn khỏi Indonesia, loại chiêu thương dẫn tư hình thức đặc biệt này sẽ là một nghiệp vụ trọng tâm từ khi thương vụ tiếp tục(xuống) thành lập tới nay.

Ngoại trừ hợp tác với Mã gia cùng tập đoàn hải vận Nam Dương, mấy ngày Trương Khác ở Hồng Kông còn cùng Trần Văn Thông, Hà Chiếu Khuê, đạt thành ý đồ mượn tiền với hơn 10 trùm Hoa thương Indonesia, thương vụ Cẩm Hồ còn trực tiếp nhận được 500 triệu đôla tài chính để phát triển.

Ngoại trừ tài chính mà thương vụ Cẩm Hồ trực tiếp thu được, tập đoàn Vạn Nghiệp của Trần gia lập kế hoạch chuyển một xưởng tạo giấy cỡ lớn tại Indonesia đến Hải Châu nhập vào công ty giấy Tân Quang, để tránh tổn thất bán vãi xưởng giấy tại Indonesia.

Đợi đến đêm tại sân bay quốc tế Hồng Kông, chuyến bay đến Kiến Nghiệp mới an bài cất cánh. Từ Hồng Kông một đường hướng bắc, một đường trong màn trời mưa, máy bay bay trên tầng mây, từ cửa sổ nhìn xuống đại địa một màu tối đen, nhìn không thấy một điểm ánh đèn, tạo cảm giác âm lãnh mà áp lực.

Kiến Nghiệp cũng đang đổ mưa, nhưng không lớn, máy bay hạ cánh trong trời mưa. Sau khi hạ cánh, từ con đường đáp máy bay đi thẳng đến đại sảnh đón khách, nghe tiếng nước mưa rơi xuống trần nhà vang lên tiếng lộp độp. Mưa đột nhiên nặng hạt hơn.