Nghe một loạt những cái tên của các nhân vật lớn, Thôi Quốc Hằng choáng váng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo:
- Chẳng lẽ các vị muốn phục chế mô hình thương xã tổng hợp của Nhật Bản?
- Được hay không cần phải nghiên cứu tỉ mỉ mới được.
- Trước kia trong nước cũng có tiếng nói phục chế mô hình của Nhật Bản, nhưng hiện ở TW gần như tuyệt tích rồi.
Thôi Quốc Hằng tỏ ra không lạc quan lắm:
- Chủ tịch Diệp biết nguyên nhân chứ.
- Tôi có biết một chút, từ thập niên 70 có rất nhiều quốc gia phục chế mô hình của Nhật Bản, trong đó Hàn Quốc là thành công nhất, cho nên bọn họ sinh ra các tập đoàn cỡ lớn như Samsung, Hyundai ( Hiện Đại), Daewoo... Cho nên cao tầng TW cũng có tâm tư thành lập thương xã tổng hợp, chỉ là năm ngoái sau cơn bão tài chính rất nhiều tập đoàn mô phỏng Nhật Bản thành công của Hàn Quốc đều rơi vào nguy cơ nghiêm trọng, nên TW bỏ đi tâm tư này...
Diệp Kiến Bân gật đầu:
- Nhưng viện trưởng Thôi có cho rằng mô hình thương xã tổng hợp có điểm đáng học hỏi không?
- Suy nghĩ của tôi ra sao đâu có tác động gì tới quyết định của TW, hiện các nhà kinh tế học trong nước đều ngả hẳn sang phía phê bình mô hình này.
Thôi Quốc Hằng mỉm cười:
- Lần này các tập đoàn lớn của Hàn Quốc bị rơi vào nguy cơ chủ yếu do bọn họ có hành động quá cấp tiến, song bọn họ cũng đâu bị đánh bại...
Giờ Thôi Quốc Hằng mới nhận thức ra đằng sau sự kiện liên quan đất hiếm thời gian qua ẩn chứa bí mật lớn như thế, nhưng vì sao Diệp Kiến Bân lại là người trung gian.
Mang theo nghi hoặc, Thôi Quốc Hằng cùng Diệp Kiến Bân đi vào một phòng hội nghị trang hoàng rất lộng lẫy sang trọng, nhìn thấy Diệp Trăn Dân đang cùng Thôi Văn Nghị ngồi ở ghế sô pha nói chuyện với Lý Viễn Hồ, còn có cả một mỹ phụ ở bên cạnh.
Lý Viễn Hồ đứng lên nói:
- Viện trưởng Thôi đây là chuyên gia mô hình thương xã tổng hợp, còn tôi là người ngoài nghề, còn cần viện trưởng Thôi giúp xóa mù...
Rồi giới thiệu:
- Vị này là ông Tôn Thượng Nghĩa chủ tịch Cty Cổ phần Việt Tú Hong Kong, cũng là chủ tịch Trung Tinh Vi Tâm, còn đây là tiểu thư Tương Vi tổng giám đốc điều hành Việt Tú.
Thôi Quốc Hằng luống cuống chào hỏi từng người một, giọng hơi ấp úng:
- Chuyện này bất ngờ quá, tôi không chuẩn bị.. Không biết nói gì.
- Chuyện liên quan tới hai vụ án lớn, một số tư liệu không thể cung cấp trước, mong viện trưởng Thôi lượng thứ.
Thôi Văn Nghị nói:
- Có điều các phương diện đều chuẩn bị gấp gáp, lần này mọi người tụ họp lại cũng là để tiếp thu ý kiến của nhau, xin được nghe viện trưởng Thôi nói khả năng phục chế mô hình này.
Khi Thôi Quốc Hằng khép nép ngồi xuống, nghe thấy Lý Viễn Hồ hỏi nhỏ Diệp Kiến Bân: "Buổi chiều Trương Khác có tới không?" Tim hắn giật thót một cái, hay là mình nghe nhầm? Lại nghe Diệp Kiến Bân nói:" Thằng nhóc đó chắc buổi chiều không rảnh..." Nuốt nước bọt đánh ực một cái không thể hỏi xen vào, tranh thủ thời gian suy nghĩ suy nghĩ nan đề Thôi Văn Nghị ném cho:
- Thương xã tổng hợp tuy nói là mô hình lấy xí nghiệp mậu dịch làm chủ thể, nhưng công năng cực kỳ lớn, bao gồm mậu dịch đại diện, tham dự sản xuất, phục vụ huy động vốn, cố vấn tin tức...
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Suốt cả buổi chiều nghiên cứu thảo luận Thôi Quốc Hằng đều nghĩ tới những lời thì thầm giữa Lý Viễn Hồ và Diệp Kiến Bân, khi xe đi qua ngõ Học Phủ, liền bảo lái xe dừng lại, hắn đi bộ vào ngõ, đi qua tấm biến nhấp nhánh đèn nê ong xanh đỏ của Sáng Vực, Đỗ Phi lấy vốn sáng nghiệp từ Vườn Sồi dễ hiểu một chút, còn kẻ đeo danh ở Sáng Hiệu, suốt ngày không thấy bóng dáng đâu thì như một câu đố.
- Viện trưởng Thôi...
Thôi Quốc Hằng quay đầu lại nhìn, Thôi Úc Mạn cùng Trương Khác, Đỗ Phi đứng ở cách đó không xa chào hắn, có vẻ từ vừa chung cư Thanh Niên ra, bên cạnh còn có một thanh niên trên 30 râu ria xồm xoàm, trông hơi giống Thôi Văn Nghị, chắc là Thôi Úc Hẳng rồi, tên chỉ khác mình một chữ.
- Viện trưởng Thôi về nhà à?
Thôi Úc Mạn giời thiệu:
- Đây là anh trai tôi, mới tới Kiến Nghiệp hôm qua.
Thôi Úc Hằng ở Bắc Kinh vừa tĩnh dưỡng vừa làm việc, lần này trừ theo cha tới Kiến Nghiệp đưa tin về sản nghiệp đất hiếm, còn muốn gặp mặt Trương Khác.
- Xin chào, tôi là Thôi Úc Hằng, chỉ khác tên viện trưởng Thôi có một chữ, Tiểu Mạn nói với tôi mấy lần rồi, mãi không có cơ hội gặp anh, vừa rồi còn cùng học sinh của anh thảo luận về bài viết của anh.
Thôi Úc Hằng đưa tay ra, cười nói:
- Không biết viện trưởng Thôi có cho tôi cơ hội thỉnh giáo không?
Thôi Quốc Hằng liếc nhìn Trương Khác, đoán là hắn muốn nói với mô hình thương xã tổng hợp rồi:
- Rúc trong một cái góc viết bài, kiến thức hạn hẹp, có gì đâu để thỉnh giáo hay không...
Lại chỉ Trương Khác và Đỗ Phi nói:
- Học viện thương mại Đông Đại chỉ hai học sinh này là không đơn giản nhất, phóng viên Thôi lại đi nhiều biết rộng, tôi đang muốn nhờ mọi người chỉ cho thiếu sót trong bài viết...
Trương Khác quan sát Thôi Quốc Hằng mấy giây liền, nghe lời hắn có ý ám chỉ, đi tới nói:
- Chúng tôi đang định gặp cha của anh Thôi, viện trưởng có muốn cùng tôi quay trở lại một chuyến không?
Tất cả thực sự do cậu học sinh này ở đằng sau bày mưu tính kế? Chân tướng gần ngay trước mắt, Thôi Quốc Hằng lại đâm do dự, nhưng đương nhiên hắn không từ chối đi gặp Thôi Văn Nghị lần nữa.
Thôi Quốc Hằng biết sau bữa tiệc những nhân vật lớn kia đều không vội rời đi, nhưng đều bàn chuyện cơ mật, hắn không tham dự được, nên chủ động cáo từ, đám Diệp Kiến Bân không ngăn cản.
Thôi Úc Mạn và Đỗ Phi không đi cùng, chỉ có hắn và Thôi Quốc Hằng, Trương Khác.
Nhìn thấy chiếc Mercedes sang trọng từ ngoài ngõ lái tới, trong lòng Thôi Quốc Hằng không còn có gì kinh ngạc nữa, Trương Khác mời hắn lên trước, hắn cũng thản nhiên vào xe, lại tới khách sạn Kiến Nghiệp, tới phòng khách trên tầng thượng đợi chốc lát, nhìn thấy Lục Văn Phu đi ra.
Lục Văn Phu nhìn thấy Thôi Quốc Hằng ngồi đó, mỉm cười hỏi:
- Thế nào, có cần tôi giới thiệu nữa không?
Thôi Quốc Hằng có chậm chạp đến mấy thì lúc này cũng đoán ra bảy tám phần rồi, bên ngoài có đủ những lời đồn đại về Cẩm Hồ, chẳng qua lời đồn làm người ta thấy khó tin mà thôi, hắn lắc đầu cười gượng, đang định nói gì thì nhóm Diệp Trăn Dân, Lý Viễn Hồ đi ra.
Nguyên phó bộ trưởng bộ luyện kim, hội trưởng danh dự hiệp hội luyện kim Trần Vinh Côn đi tới, nhìn Trương Khác mấy giấy, mới cười vang:
- Ở Bắc Kinh tôi có gặp Học Bình một lần, nghe Học Bình nói chuyện Cẩm Hồ, hối hận cậu tới Bắc Kinh mấy lần mà không gặp lần nào.
Trương Khác cười khiêm nhường:
- Toàn là chuyện người khác làm, công lao lại chất lên người cháu, truyền kỳ giang hồ toàn thế mà ra cả, bác Trần muốn gặp, làm vãn bối cháu có chút sợ hãi...
Sau khi bộ luyện kim bị cắt bỏ, Trần Vinh Côn cũng tới giới hạn tuổi, lui về tuyến hai, đảm nhận chức vụ ủy viên chính hiệp, đồng thời lấy thân phận cố vấn tiếp tục phát huy sức ảnh hưởng ở lĩnh vực liên quan.
Đối với quan viên khác chủ quản Cẩm Hồ, Trương Khác có thể lấy lễ nghi xã giao giao tiếp, nhưng với Trần Vinh Côn lui về tuyến hai, không ngại hạ mình, hơn nữa trong lời nói của ông ta cũng ra sức kéo gần quan hệ với Từ Học Bình.
Trương Khác xuất hiện chủ yếu là để gặp mặt Thôi Văn Nghị, Trần Vinh Côn cũng chẳng thể nói nhiều chuyện trong thời gian ngắn ngủi sau bữa tiệc, ở lại một chút rồi cáo từ.
Thôi Văn Nghị không ở trong khách sạn Kiến Nghiệp, bộ tổng trang bị có nhà khách ở Kiến Nghiệp, ông ta kiên trì cùng các thành viên trong đoàn đều ở nhà khách.
Lên xe, Thôi Úc Hằng hỏi cha:
- Hay là chúng ta cùng đi đón Tiểu Mạn ạ?
- Thôi, mai gặp nha đầu đó cũng không muộn, người nhà tới đó ở, con bảo nhà khách nên thu tiền hay là không thu đây?
Thôi Văn Nghị lắc đầu:
- May mà đi công tác Tân Hoa Xã có trợ cấp.
Thôi Úc Hằng chỉ biết nói:
- Nếu không ba cũng định bắt con móc tiền túi ra ở khách sạn mất.
- Tình huống của con đặc thù, đừng có tranh luận với ba.
Thôi Văn Nghị nghiêm mặt nói:
- Buổi chiều con ăn cơm với Trương Khác, có cái nhìn gì về cậu ta?
Ở tầng cấp như ông ta dù cuộc gặp phi chính thức cũng phải cẩn thận quá nhiều điều, tiếp xúc cũng rất chừng mực.