Địch Đan Thanh ý thức được vì sao Tạ Vãn Tình nhéo Trương Khác, quá nửa là hiểu nhầm dấu vết sót lại đêm qua mình thân thiết với Trương Khác để lại, mặc đỏ dừ, cố làm vẻ không biết gì, nắm tay Tạ Vãn Tình nói:
- Tôi cũng không muốn mặc chiếc áo trễ cổ thế này, hôm qua uống cà phê, không cẩn thận để cà phê nóng nổ lên người, nên mua tạm để mặc.
Nhìn kỹ thì đúng là giống vết bỏng hơn là vết hôn, Địch Đan Thanh làm việc bên cạnh Trương Khác cũng không thể mặc y phục gợi cảm như thế, trừ Trương Khác ra còn quyến rũ được ai.
Tạ Vãn Tình che miệng cười, đưa tay ra xoa hông Trương Khác bị cô nhéo:
- Xin lỗi nhé, hiểu lầm em rồi.
Không hề ngại để Địch Đan Thanh nhìn thấy mình thân mật với Trương Khác, cảm giác này thật là tuyệt, trước kia dù ở trước mặt Hứa Tư cũng phải chú ý rất nhiều.
- Hiểu lầm em cái gì?
Trương Khác chẳng hiểu ra làm sao?
- Cái này em không cần quan tâm.
Tạ Vãn Tình lại cười, cảm thấy tâm tư Địch Đan Thanh thật khéo léo, hiếm có nhất là từ vũng bùn đi ra lại không dính bùn, liền nói chuyện trường học ra, để cô góp ý:
- Tiểu Khác bây giờ giỏi rồi, chuyện nhỏ này tôi không dám phiền cậu ấy quan tâm nữa.
- Tùy chị nói sao cũng được, em đều không phản kháng...
Trương Khác nhún vai hỏi:
- Buổi trưa chúng ta ăn cơm ở đâu đây, hôm nay chỉ có an bài gì không, hay là tới ngõ Học Phủ ăn?
- Nếu em tự đi về, chị giữ Đan Thanh lại, chuyện trường học chẳng cần gấp, hai cô gái có thể dạo phố, làm đẹp, có nhiều việc để làm lắm.
Tạ Vãn Tình nghĩ một lúc nói:
- Vậy tới chung cư Thanh Sơn đi, chúng ta có thể tự làm cơm ăn.
Trương Khác rẽ về hướng chung cư Thanh Sơn, nói:
- Ở Bắc Kinh được ăn thức ăn do dì Chu làm, đúng là muốn ăn gì tự làm vẫn hơn.
Chung cư Thanh Sơn là nơi hẹn hò bí mật của Trương Khác và Tạ Vãn Tình, trừ chỗ này ra, ở Kiến Nghiệp cô cũng không có nơi ở nào khác, nếu tới Kiến Nghiệp mà không có Trương Khác, quá nửa cô sẽ ở khách sạn, chứ không ở đó một mình.
Tạ Vãn Tình đề nghị tới chung cư Thanh Sơn, xem ra cô không đề phòng Địch Đan Thanh chút nào, tình cảm và tính toán giữa nữ nhân với nhau là điều Trương Khác chưa bao giờ hiểu nổi.
Giữa đường dừng ở siêu thị mua thức ăn, Địch Đan Thanh mặc dù phụ trách kinh doanh nhà khách nhiều năm, nhưng hoàn toàn không có liên quan chút nào tới khả năng nấu ăn của cô.
Tạ Vãn Tình là cô gái mà không có nhà hàng hay giúp việc là rất có thể mì ăn liền chẳng biết nấu, rất có khả năng chết đói bên cạnh đống thức ăn.
Thế là trọng trách nấu nướng đổ hết lên đầu Trương Khác, còn không biết hai cô gái thành thục gợi cảm nấp trong phòng líu ra líu ríu cái gì.
Buổi chiều Trương Khác không thể ở đây, Cát Kiến Đức phát biểu mang tính thiên vị Kim Son rõ rệt, đám Lý Viễn Hồ, La Quân nghe xong trong lòng nhất định khó chịu.
Mặc dù tập đoàn Hoa Hạ hiện giờ chưa thể gây ảnh hưởng với Cẩm Hồ, dù sao bọn họ chỉnh hợp nội bộ rất tốn công sức, nhưng Cát Kiến Đức đã đưa ra tuyên bố rồi, phải có lời đáp trả, nếu Cẩm Hồ im ắng quá, người ta tưởng Cẩm Hồ sợ.
Ăn cơm xong việc dọn dẹp bát đũa giao cho hai cô gái, Trương Khác đi trước.
Mở rộng tấm lòng với nhau, càng ở cạnh nhau lâu càng thấy đối phương có điểm giống mình, mặc dù xuất thân hoàn toàn khác biệt.
Tạ Vãn Tình xuất thân phú quý, lại gả vào nhà quan quyền, cả đời sống nhàn nhã cao sang, cuộc sống quý phu nhân trông có vẻ hết sức rực rỡ hoa lệ.
Địch Đan Thanh xuất thân nghèo khó, cuộc đời gập ghềnh thê thảm, lúc nào cũng phải vận dụng mưu mô tới ngày này mới có thể thở nhẹ một hơi.
Nhưng cuộc đời khác nhau, không quyết định hai cô gái không thể có điểm chung, ở trong phòng thử đồ, Tạ Vãn Tình nhìn thấy cơ thể Địch Đan Thanh có rất nhiều điểm giống mình, cặp mông nở nang đầy đặn cứ như đúc ra từ một khuôn, ngay cả eo, đùi cũng y hệt, Tạ Vãn Tình nâng ngực mình lên:
- Trừ chỗ này nhỏ hơn ra thì những chỗ khác hình như không có gì khác.
- Cậu ấy chê ngực chị nhỏ sao? Đồ tham lam.
Địch Đan Thanh sờ ngực Tạ Vãn Tình:
- Tôi cảm thấy ngực mình là gánh nặng kìa, chẳng biết có chỗ nào phẫu thuật nhỏ lại được không?
Lòng thầm nghĩ chẳng trách Trương Khác có thể đoán số đo mình chuẩn xác như thế, thì ra trong lòng y sớm đem so cơ thể của mình với Vãn Tình rồi, nhớ tới hôm ở căn nhà trên đảo bị Trương Khác nhìn thấy hết, người cảm thấy nong nóng.
Buổi tối Trương Khác còn ăn cơm với La Quân không thoát thân được, đành gọi điện báo Tạ Vãn Tình.
Ăn tối xong, Tạ Vãn Tình giữ Địch Đan Thanh ở lại, Địch Đan Thanh do dự:
- Tôi ở lại không gây cản trở sao?
- Cản trở cái gì? Tối không cho cậu ấy tới là được.
- Hai người cũng đâu được gặp nhau thường xuyên.
Địch Đan Thanh thời gian qua luôn ở bên cạnh Trương Khác nên biết hai người họ gần đây chỉ gặp nhau một lần ở Bắc Kinh, còn tưởng hai bọn họ trong lúc gian tình nóng bóng ai cản trở còn bị giết người bịt miệng chứ.
Tạ Vãn Tình hỏi nhỏ:
- Cô bao năm rồi không có nam nhân khác?
- Sao phải cần nam nhân?
Địch Đan Thanh mặt đỏ lên, nhưng không cảm thấy nói chuyện này với Tạ Vãn Tình có gì không ổn.
- Như vậy thì không được rồi.
Tạ Vãn Tình ghé vào tai Địch Đan Thanh thì thầm..
Đột nhiên có điện thoại của Lý Minh Du từ Hải Châu gọi tới, ba tiểu nha đầu buổi chiều ra ngoài ăn đồ không sạch sẽ bị tiêu chảy.
Mặc dù đã mời bác sĩ, nhưng triệu chứng tiêu chảy chưa hoàn toàn dứt, Tạ Vãn Tình không yên tâm, mấy năm qua mặc dù cô có được sự an ủi lớn từ Trương Khác, nhưng quá nửa tâm tư vẫn đặt trên người Chỉ Đồng, lập tức bảo Trương Đình tới đón mình về.
Tạ Vãn Tình đi, Địch Đan Thanh cũng định về, Tạ Vãn Tình nói:
- Cô cứ ở lại đi, chỗ này ít xe lắm, hôm nay mua một đống đồ như thế, làm sao mà một mình mang về được.
Tạ Vãn Tình gọi cho Trương Khác hai lần đều máy bận, thầm nghĩ cho dù ban đêm Trương Khác về đây thấy Địch Đan Thanh cũng chẳng thế xảy ra chuyện gì, còn bị Địch Đan Thanh trêu cho, tâm tư đặt hết lên con gái, không để ý tới Trương Khác nữa.
Trương Khác ăn cơm tối xong, còn cùng đám La Quân, Vương Duy Quân, Diêu Văn Thịnh tới quán cà phê nói chuyện rất lâu.
Mặc dù thi thoảng lại có mấy tên hề nhảy ra làm trò, lợi dụng quan hệ cạnh tranh giữa Kiến Nghiệp và Kim Sơn, nhưng Trương Khác càng mong hai bên bỏ qua thành kiến, tăng cường giao lưu, cùng nhau phát triển.
Hai thành phố trọng yếu mà cứ đối đầu mãi, chắc chắn không có lợi cho sự phồn vinh của lưu vực Tiểu Giang, cũng chẳng có lợi gì cho Kiến Nghiệp, Trương Khác hết sức nghiêm túc đề xuất chuyện này với La Quân.
Từ quán cà phê đi ra, Trương Khác muốn về tìm Tạ Vãn Tình ngay, nhưng nhà Vương Duy Quân cũng qua chung cư Thanh Niên, nên phải vờ cùng đường đi cùng, nói chuyện với ông ta cũng thoải mái hơn:
- Tôi thấy cạnh tranh với Kim Sơn, thì chỉ cạnh tranh với Chu Cẩn Du là được, nếu có cơ hội làm bẽ mặt bà ta tôi sẽ không nương tay, còn nên tăng cường giao lưu hỗ trợ lẫn nhau, liên hệ với thị trưởng Triệu Hữu Luân nhiều hơn.
- Đây là chiêu đả kích một người, lôi kéo một người..
Vương Duy Quân lắc đầu cười, Trương Khác tuy biết chú trọng đại cục, nhưng với kẻ thù cũng không hề nương tay, ủng hộ công tác của Triệu Hữu Luân chính là đả kích Chu Cẩn Du rồi.
Vứt Vương Du Quân xuống xe, Trương Khác càng nhớ nhung cơ thể thơm ngát của Tạ Vãn Tình, phóng xe như bay tới chung cư Thanh Sơn.
Trăng sáng sao thưa, bầu trời còn mấy đám mây mờ lững lờ trôi, bóng đêm tội lỗi bao phủ cả tòa thành thị.
Khuya thế này rồi, Tiểu Tình Tình chắc đã ngủ? Trương Khác có chìa khóa, không cần đánh thức cô dậy mở cửa.
Địch Đan Thanh ở trong căn nhà rộng, cứ như ở giữa cánh đồng trống trải, cô không thích cảm giác này, ở Tân Vu, cô cũng thích ở loại nhà chật chội, hưởng thụ cô độc nhưng rất sợ tịch mịch.
Sau khi biết tin Tạ Vãn Tình đã về tới Hải Châu gặp được ba tiểu nha đầu, Địch Đan Thanh chui vào chăn tắt đen đi ngủ, hiện đã hơn 12 giờ rồi, mắt díp lại, nhắm mắt vào là ngủ ngay.
Địch Đan Thanh không nghe thấy tiếng Trương Khác mở cửa, nhưng khi y mò mẫm lên lầu đụng phải bàn trà làm cô tỉnh lại, cô căn bản không nghĩ Tạ Vãn Tình có thể không liên lạc với Trương Khác, vậy trừ khi Trương Khác cố ý tới có mưu đồ với mình, nếu không tuyệt đối không mò mẫm bóng tối như vậy, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ: Có trộm vào nhà rồi.
Một cô gái yếu đuối đối phó với trộm, tốt nhất vờ ngủ đợi trộm lấy đồ xong rồi đi, có điều tránh tên trộm nảy ý dâm dục, phải chùm chăn che kín đầu vờ ngủ.
Địch Đan Thanh tìm một con dao nhỏ, nắm chặt trong tay, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Trương Khác va phải bàn mà không thấy trong phòng có động tĩnh gì, còn nghĩ Tạ Vãn Tình ngủ quá say, rón rén mở cửa phòng ra, đợi mắt quen với ánh sáng yếu ớt trong phòng, chỉ thấy đường cong cơ thể mạn diệu mê đắm hiện ra dưới lớp chăn.
Tiểu Tình Tình chùm chăn ngủ sao? Trương Khác lắc đầu cười, nhìn cô gái trong lòng ngủ như cô bé con, trong lòng hết sức ngọt ngào.
Nữ nhân đôi khi lộ ra chút nữ tính yếu đuổi thế thôi là có thể khơi lên tình dục nóng cháy của nam nhan, dưới ánh trăng ám muội, có thể mường tượng ra tấm thân chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, có khi chẳng mặc gì cả đợi mình.
Bóng tối tựa hồ làm người ta sinh ra rất nhiều cảm xúc kỳ quái, trong lòng Trương Khác có chút khẩn trương, có chút phấn khích, có chút cảm giác vụng trộm hết sức lặng lẽ cở áo khoác ra, ngồi xuống cuối giường, thò tay vào trong chăn nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn, nhẹ nhàng mơn trớn lên trên, định thừa lúc Tiểu Tình Tình còn chưa tỉnh chơi đùa đôi chân mê người này, mặc váy ngủ thật là tiện, không biết bên trong có quần lót không, nghĩ như thế xương cốt mềm đi ba phần.
Chân bị sờ mps, tim Địch Đan Thanh thắt lại, không ngờ tên trộm này lại là tên dâm tặc, tay cô nắm chặt con dao, cố gắng để cơ thể buông lỏng, đối với loại này, cô biết phụ nữ yếu đuối chỉ có một cơ hội ra tay, nếu thất bại sẽ gặp phải sự báo thù điên cuồng, cho nên cố gắng nhẫn nhịn.
Trương Khác có biết nhiều nữ nhân đến đâu cũng không thể chỉ từ bắp chân trơn mịn có thể nhận ra được Địch Đan Thanh hay Tạ Vãn Tình, hơn nữa y chỉ nhìn thấy cơ thể trần truồng của Địch Đan Thanh, chưa đưa tay chạm vào.
Trong bóng đêm mông lùng huyền ảo, vuốt ve cơ thể nữ nhân yêu thương đúng là hưởng thụ tuyệt vời, Trương Khác không kìm chế được áp mặt vào chân cô hôn nhè nhẹ.
Địch Đan Thanh thì sởn hết gai ốc, nào có ngờ tên dâm tặc này là thứ biến thái có sở thích khác người, cảm giác cái lưỡi kia khẽ liếm láp quanh bắp chân,
Tất nhiên cô là người trải đời rồi, dư sức hiểu kết cục cuối cùng là gì, không nam nhân nào có thể hài lòng với việc xoa vuốt đó, cô biết loại dục vọng này chỉ có tiến sâu vào cơ thể nữ nhân mới có thể giải phóng được, mặc dù trong lòng cảm thấy ghê tởm, nhưng cơ thể lại chỉ có cảm giác ngưa ngứa là lạ, Địch Đan Thanh hoài nghi mình không không chế nổi phải đâm nhát dao kia sớm hơn.
Chỉ là tên khốn đó chui vào chăn rồi không leo lên cơ thể mình, mà cứ ở cuối giường say sưa với sở thích đáng tởm của y, Địch Đan Thanh càng lúc càng lo, sợ để tên khốn phát hiện mình chưa ngủ, bật dậy đâm y thì khả năng trúng không cao lắm, như vậy thì mình nguy hiểm mất.
Lúc này đành cắn răng chịu đựng tên dâm tặc kia, còn phải co chân lại dụ tên dâm tặc đó tiến tới gần hơn.
Phải thừa nhận rằng tên dâm tặc này rất ôn nhu, nếu chẳng phải là hạng lẻn vào nhà giở trò đồi bại, thì là kẻ rất biết làm nữ nhân khoái hoạt.
Địch Đan Thanh phải cực lực tìm cái gì đó phân tán sực chú ý bản thân, không để cảm giác khác lạ kia chiếm cứ cơ thể, làm bản thân trở nên mất kiểm soát.
Á, tên khốn đó đầu vẫn vùi ở bắp chân, nhưng tay thì bắt đầu lướt nhẹ từ mắt cá chân nhẵn nhụi, bắp chân thon thả, dần tới mép đùi rồi, đó là một ngón tay nhỏ dài, cực kỳ điêu luyện, tim Địch Đan Thanh sắp vọt da khỏi lồng ngực rồi, tuyệt đối không thể để hắn sờ tới đó được, đang định nhảy lên đâm liều một dao, thì ngón tay kia dừng lại ở chỗ cách nơi riêng tư chừng ba tấc, cảm giác tên khốn đó dùng ngón tay mơn trớn da thịt non mềm xung quanh.
Địch Đan Thanh là nữ nhân bình thường, mặc dù tim vọt tới tận cổ, tay cầm dao đẫm mồ hôi, nhưng cơ thể không chịu sự khống chế của đầu óc phản bổi lại cô, có dòng điện nho nhỏ tê tê chạy qua chỗ riêng tư, kích thích nơi đó dần dần có chút ướt át.
Vừa thẹn vừa tức, không ngờ có một tên nam nhân ghê tớm chơi đùa cơ thể mình, vậy mà cơ thể mình lại còn phấn khích, cố sắc mím chặt môi dưới, cô hi vọng tất cả chỉ là cơn ác mộng.
Địch Đan Thanh cắn lưỡi, lấy hết sức tập trung để bình tĩnh lại, đánh giá vị trí của tên dâm tặc, hình dung phản ứng và động tác của tên dâm tặc khi mình bật dậy, đảm bảo một dao này phải làm cho hắn mất sức phản kháng, sau đó là cầm chìa khóa khóa cửa phòng lại, đi báo cảnh sát...
Trương Khác hoàn toàn không ý thức được mình đang ở tình cảnh nguy hiểm tới tính mạng, say sưa hưởng thụ da thịt mịn màng của "Tiểu Tình Tình", có điều chui trong chăn lâu hơi ngộp thở, vén chăn lên thở lấy hơi.
Kế hoạch của Địch Đan Thanh phải tạm thời trì hoãn, cô có thể tưởng tượng ra đôi mắt đỏ ngầu tham lam đang nhìn đôi chân mình lộ ra dưới ánh trăng.
Chiếc chăn nhung mỏng giống như tuyết mùa đông phủ lên cơ thể mỹ diệu, nổi lên đường cong mê đắm nhất thế gian, cặp chân dài từ chỗ cách đầu gối mười centimet lộ ra ngoài chăn, chân ngọc hơi cong lại, phảng phất tỏa ra ánh sáng dìu dịu, trắng không tỳ vết.
Chỉ nhìn đôi chân này thôi mắt đã đình trệ tại đó, thấy "Tạ Vãn Tình" không có dấu hiệu gì tỉnh lại, càng cảm thấy chơi thế này rất có tình thú, tiếp tục ngồi xuống cuối giường, áp môi vào mé trong đùi hôn hít.
Địch Đan Thanh càng lúc càng tin đây là tên biến thái, nhưng lúc này chẳng đầu óc nào suy xét chuyện đó nữa, vì một cái lướt ướt át đang đang liếm quanh chỗ riêng tư của mình, đầu óc cô cảm thấy mơ hồ khoái cảm dần dần lấn át lý trí, cô cảm thấy người nóng lên, mềm đi nhất là có mấy rợi râu mép kích thích chỗ đó ngứa ngày vô cùng, dòng nước âm ấm chảy ra ngoài ngày một nhiều.
Lúc này Trương Khác lại cuốn chăn lên thêm một đoạn nữa, y muốn chơi đùa vị trí quan trọng nhất rồi, nhưng tay vẫn không hề dừng mơn trớn mép đùi, mép váy ngủ cũng bị cuốn lên theo chăn, lộ ra chiếc quần lót che chắn chốn riêng tư đã ướt lên, làm chiếc quần lót mỏng như trở nên trong suốt, mập mờ nhìn thấy hai mép thịt mỹ lệ, không kìm đượt "Oa" một tiếng.
Chính tiếng kêu này đã cứu Trương Khác một mạng, nhưng Địch Đan Thanh lại như bị một tia sét đánh trúng, đầu óc ngừng suy nghĩ tới mấy giây liền mới tỉnh ngộ ra, Trương Khác nhầm mình với Tạ Vãn Tình rồi, té ra giữa y và Tạ Vãn Tình âu yếm tình tứ với nhau theo kiểu này.
Nhưng hiểu lầm thì sao nào, trong mấy giây đầu óc cô trống rỗng, Trương Khác đã đưa một ngón tay lách qua quần lót tiến vào hang sâu âm áp đã lụt lội, chẳng lẽ vờ tỉnh lại sao?
Lúc nãy y hôn hít chân mình không tỉnh lại giờ mới tỉnh y sẽ nghĩ thế nào? Nhưng không tỉnh lại thì không kịp nữa, lý trí của cô sắp sụp đổ rồi, chỉ sợ Trương Khác chơi đùa thêm một lúc nữa, cô mới chính là người đẩy y xuống phát tiết mất.
Phải làm sao đây? Động đậy, hay vờ nói mơ vài câu.
Nhưng nếu y định sai thì sai luôn?
Tình hình càng lúc càng nguy hiểm, cô cảm nhận được cái lưới nóng hổi, hơi thở hầm hập phả vào giữa hai chân mình, nhưng... Nhưng thật dễ chịu, một đôi môi đang ôn nhu hôn lên chỗ riêng tư của cô, Tạ Vãn Tình thật hạnh phúc, không ngờ có tình nhân dịu dàng yêu thương như thế, khoái cảm cực kỳ cường liệt đánh tan mọi ý nghĩ khác của cô, Địch Đan Than nhắm chặt mặt hưởng thụ cảm giác lâng lâng đê mê.
Không ngăn cản là không kịp nữa, rồi, thực ra là đã không kịp nữa, ngón tay kia cho vào bên trong nghịch ngợm như máy đánh trứng, cảm giác tên rợn phát trừ từ xương sống, cơ thể toàn thân cứng lên, hay mềm đi nhỉ, Địch Đan Thanh không nhận biết được cái gì một cách rõ ràng nữa.