- Ngụy Đông Cường tới cùng là đắc tội với ai vậy, bị điều đến công ty hậu cần cũng không có cương vị tốt, nếu tiếp tục, chẳng phải ngay cả biên chế cũng không có?
Vợ Tần Cương cảm thấy Ngụy Đông Cường rất đáng thương.
- Ai biết hắn đắc tội với ai?
Tần Cương nhún nhún vai, hắn sẽ không quên nhà của hắn được phân có phân nửa là tranh từ trong miệng Ngụy Đông Cường.
Tần Cương nắm tay vợ nói:
- Lòng thông cảm cũng đừng dùng tùy tiện, khi người ta đi vào ngõ cụt, người khác cũng không có nghĩa vụ cứu hắn. Mà cứu hắn rồi, còn phải lo lắng sẽ bị cắn lại một phát.
Đi ra khỏi chung cư giáo viên Thanh Niên, Ngụy Đông Cường phát hận muốn ném cai túi trong tay xuống đất, Lâm Băng vội vàng đỡ lấy.
- Mỗi ngày ăn không ngồi chờ, lúc nào cũng phải khúm núm cầu người khác.
Ngụy Đông Cường phát hận nói:
- Cầu được còn đỡ, bị người ta đuổi ra khỏi nhà, mặt mũi cũng mất hết.
Lâm Băng không nói gì, chỉ cầm cái túi trong tay, muốn kéo cánh tay của Ngụy Đông Cường lại bị hắn tức giận giãy khỏi. Cô chỉ im lặng đi theo sau hắn đi đến KTX trường học. Cho dù đi về KTX, Ngụy Đông Cường vẫn lưu luyến quay đầu lại nhìn một cái, vốn trong tòa nhà này có một chút gì nhỏ nhoi của hắn.
- Lâm Băng hình như rất vô tội...
Đỗ Phi từ trong bóng tối đi ra, nhìn bóng lưng của Ngụy Đông Cường cùng Lâm Băng biến mất trong bóng đêm, nói với Trương Khác vẫn còn núp trong bóng tối.
- Thế giới này rất khó nói ai càng đáng tội hơn ai, cũng rất khó nói ai càng vô tội hơn ai, tao với mày cũng không phải là thiên sứ, cũng không phải ma quỷ, có cần phải có trách nhiệm về số phận của người khác sao?
Trương Khác từ trong bóng tối đi ra, nhìn Đỗ Phi, Mông Nhạc, Địch Đan Thanh.
Địch Đan Thanh cười nói:
- Nếu nói lời tương ứng, có phải trên thế giới này rất khó nói ai càng cao thượng hơn ai, cũng rất khó nói ai càng đê tiện hơn ai không?
Trương Khác chỉ vào Địch Đan Thanh lắc đầu cười.
Nhìn bóng lưng Ngụy Đông Cường và Lâm Băng biến mất trong bóng đêm, Địch Đan Thanh khẽ than một tiếng, Trương Khác không phải là loại nhân vật kiêu hùng "thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết", thậm chí có thể dễ dàng tha thứ cho thái độ đối địch của người khác, nhưng phải đối phương làm việc không đuối lý mới được, bằng không thì Trương Khác sẽ không keo kiệt giẫm lên một đạp.
- Ngụy Đông Cường không cần đi lo nữa, cô Thôi cũng đủ khiến người đau đầu rồi.
Đỗ Phi nói:
- Cứ trở lại đề tài Sáng Vực Đông Hải đi, tao nghĩ nếu cơ cấu đào tạo Sáng Vực Đông Hải muốn mượn tên tuổi của ĐH Đông Hải, vậy nhất định phải mượn cho tốt, phương thức tốt nhất cũng chính là tại trong hợp tác thể hiện ra lợi ích của ĐH Đông Hải, nhượng lại 30% thậm chí càng nhiều cổ phần cũng có thể nói chuyện.
Nói đến đây, Đỗ Phi nghiêng đầu hỏi Trương Khác:
- Trong Sáng Vực Đông Hải sẽ thể hiện ra quyền lợi của ĐH Đông Hải, ĐH Đông Hải tự nhiên cũng sẽ tìm mọi cách đưa người vào trong. Hiện tại tao chỉ sợ trường phái ra người không hợp ý, chúng ta đều rõ ràng những người đó đi ra từ trong cơ quan hành chính đa số có đức tính gì, bản lĩnh nội háo, tranh quyền đoạt lợi, người nào cũng không thua kém nhau, năng lực làm việc lại không có. Tao và Mông Nhạc thảo luận tới thảo luận lui, hiện nay chỉ có lão Tần tương đối hợp ý của chúng ta, ở chung với mọi người cũng tốt, sẽ không tồn tại vấn đề hòa hợp gì. Vấn đề then chốt trước tiên là làm sao có thể mời được lão Tần? Lão Tần là thầy trong viện, ở trong trường học không có số má gì, bằng cái gì chuyện tốt có thể đến phiên lão Tần. Mày đã có thể viện trợ bọn tao 10 triệu tài chính lo việc đào tạo vậy lần này tài chính treo trên danh nghĩa của lão Tần được không?
- Tụi mày đã quyết định rồi?
Trương Khác thẳng thắn đáp ứng:
- Nói chung 10 triệu này chỉ hỗ trợ tụi mày lo việc đào tạo, đừng tham ô đến chỗ khác là được.
- Đưa lão Tần thượng vị cũng là giúp mày. Tao nghĩ Ngụy Đông Cường thấy lão Tần thăng chức, tư vị trong lòng nhất định là trăm mối, càng không thoải mái gì? - Đỗ Phi lặng lẽ cười nói.
- Một việc rất tốt bị mày nói như thế, sao có cảm giác như có dụng ý xấu vậy?
Trương Khác nở nụ cười, lại nói với Địch Đan Thanh:
- Chị Địch, có một số việc chị phải phối hợp với bọn Đỗ Phi đi làm, người bên Vườn Sồi chị cũng quen thuộc rồi.
Trước mắt nhất định phải đạt được sự ủng hộ của phía trường Đông Hải, mượn lực lượng giáo viên của Đông Hải mới có thể làm tốt cơ cấu đào tạo chỉnh thể "Sản-học-nghiên" của Trương Khác. Bằng không thì cho dù quan hệ cá nhân giữa Trương Khác cùng Đỗ Phi có tốt, cũng không thể lấy danh nghĩa của công ty trực tiếp viện trợ Sáng Vực Đông Hải 10 triệu tài chính.
Ngày hôm sau Đỗ Phi mới tìm Tần Cương nói chuyện hy vọng hắn có thể đại biểu ĐH Đông Hải tham dự vào trong kế hoạch của Sáng Vực Đông Hải, cũng tại tương lai chính thức đảm đương quản lý chức vụ.
Dù sao Đỗ Phi cùng Mông Nhạc còn muốn giữ bản phận của sinh viên, không có thời gian dùng hết tinh lực vào trong việc quản lý hằng ngày của Sáng Vực Đông Hải. Chỉ một Linh Tiểu Yến cũng không phải ba đầu sáu mông, có thể gánh hết toàn bộ sự tình.
Đối với Tần Cương mà nói, trên danh nghĩa hắn vẫn đại biểu cho ĐH Đông Hải tham dự quản lý, sẽ không thoát ly khỏi biên chế của ĐH Đông Hải. Đảm nhiệm tầng quản lý của công ty, tự nhiên sai lệch quá nhiều với công tác quản lý sinh viên ở trong viện. Chuyện tốt như vậy, Tần Cương sẽ không cự tuyệt.
Chức vị quản lý của các xí nghiệp liên doanh hoặc xí nghiệp vốn riêng, từ trước đến nay đều là việc tốt tranh nhau đến bể đầu. Nhưng hắn chung quy không thể vào lúc Đỗ Phi, Mông Nhạc đàm phán với trường thì nhảy ra tự đề cử. Bọn Đỗ Phi, Mông Nhạc cũng không thể trực tiếp chỉ định nhân tuyển thay phía trường.
Tần Cương nói ra nghi hoặc của mình, Đỗ Phi cười nói với hắn:
- 10 triệu tài chính của Vườn Sồi xem như là khoản tài trợ thầy đứng ra kéo về được, khiêng lấy lá cờ này, trường học có lý do gì không cho thầy ra mặt?
Cuối năm ngoái sau khi điều chỉnh qua tiền lương, tiền lương mỗi tháng của Tần Cương cũng chỉ 462 đồng, những nhân viên cấp khoa như họ đến cuối năm còn có thể nhận được tiền trợ cấp cương vị 6000,8000, 10 ngàn không đều nhau. Ngoại trừ có thể thỉnh thoảng nhận được một số quà cáp của phụ huynh sinh viên tặng, đây trên cơ bản là toàn bộ thu nhập một năm.
Tần Cương nghe được Đỗ Phi báo ra con số này, hắn cảm thấy chóng mặt. Trầm ngâm chốc lát Tần Cương mới nói:
- Việc 10 triệu tài chính đêm hôm qua mới nghe các cậu đề xuất, bất kể lấy danh nghĩa nào để nhận được, bên Vườn Sồi sẽ không có ý kiến chứ?
- Chắc sẽ không.
Đỗ Phi vừa cười vừa nói:
- Cũng là một việc, tận khả năng đạt được càng nhiều mục tiêu, cũng là phong cách của Vườn Sồi. Tinh lực của em và Mông Nhạc có hạn, năng lực cũng có hạn, giao tiếp với trường, khó tránh không được người coi trọng, cho nên mới nghĩ kéo thầy nhập bọn, trừ phi thầy cảm thấy tụi em là một nhóm trẻ ranh đang chơi trò người lớn không đáng tham dự, vậy thì sẽ nói khác...
Tần Cương nở nụ cười, nghĩ thầm mình nào có tư cách chê người ta? Tuy nói hắn tham dự là đại biểu phía trường, thế nhưng cơ hội này hoàn toàn là bọn Đỗ Phi cho hắn, đổi lại người khác còn có thể cố kỵ danh phận sư sinh, Tần Cương sẽ không có quá nhiều tâm lý cản trở, thường ngày đi cùng với nhóm Mông Nhạc, Đỗ Phi, cũng không có tự giác thân là thầy hướng dẫn.
Tần Cương lập tức đáp ứng, còn nói thêm:
- Theo lý chuyện này chỉ thương lượng với phía trường thì được, tôi nghĩ nên trước tiên liên hệ một chút với viện trưởng Thôi mới tốt.
Tần Cương đạp xe tới phòng làm việc của viện trưởng, vừa lúc gặp được Thôi Quốc Hằng ở trong phòng.
Nghe được Tần Cương nói Vườn Sồi sẽ hỗ trợ cho Cty Sáng Vực của Đỗ Phi, Mông Nhạc 10 triệu tổ chức cơ cấu đào tạo, Thôi Quốc Hằng hít một hơi dài:
- Cẩm Hồ quả thật là tài đại khí thô.
Cẩm Hồ tài đại khí thô là một chuyện, không quản công ty của ai tài đại khí thô cỡ nào, còn không rộng rãi đến mức rải tài tùy ý, không nghiêm túc với 10 triệu tài chính. Quan hệ giữa nhóm Đỗ Phi cùng Cẩm Hồ quả thật rất mật thiết. Thôi Quốc Hằng nhớ tới bạn học cũ Lục Văn Phu khiến hắn lớn mật suy đoán thân phận của Trương Khác.
Lục Văn Phu thân là thư ký trưởng Chính phủ tỉnh, tự nhiên biết rất nhiều bí mật người ngoài không biết, hắn cũng không cần phải cố lộng huyền hư, xem ra vòng then chốt nhất vẫn là rơi vào đầu sinh viên tên Trương Khác này.
Nhớ tới buổi sáng đến phòng làm việc còn thấy bộ dáng của Trương Khác cầm sách vào thư viện, quả thật không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt -- thực sự là khiến người đau đầu.
- Nhóm Đỗ Phi hy vọng tôi có thể đứng ra lên kế hoạch việc này, tôi cuối cùng cảm thấy mình phụ trách việc này có chút không quá thích hợp, cho nên tìm viện trưởng Thôi xin chỉ thị một chút. - Tần Cương nói.
- Đây là chuyện tốt.
Thôi Quốc Hằng cũng không quản trong lời này của Tần Cương có mấy phần chân thành, có thể qua đây nói một tiếng, nói rõ trong mắt hắn vẫn còn có Thôi Quốc Hằng. Thôi Quốc Hằng cũng cao hứng thành nhân chi mỹ, nói:
- Anh phải có dũng khí đảm đương việc này, công tác tại Đoàn ủy viện cùng với trên lớp có thể giao lại cho người khác, trong viện khẳng định phải ủng hộ anh... Có thể trực tiếp đến phòng làm việc hiệu trưởng hỏi việc này.
Hiệu trưởng Lý Hồng Minh là một người tương đối nhiệt tình với đầu tư, mấy năm nay từ trong tài khoản của trường chuyển mấy trăm triệu tài chính ra ngoài đầu tư công ty.
Những khoản đầu tư này tới cùng hiệu quả bao nhiêu, lại có bao nhiêu tài sản chuyển vào trong tài khoản của cá nhân thì không thể biết.
Cao tầng công ty hoặc là trực tiếp do lãnh đạo trường tự mình kiêm chức, hoặc là tâm phúc thân thích của lãnh đạo trường. Mỗi người đều tai to mặt lớn.
Không quản nói như thế nào, như Sáng Vực chỉ mượn danh nghĩa của ĐH Đông Hải để phía trường cầm cổ phần danh nghĩa hợp tác, hơn nữa quy mô đầu tư trên chục triệu, nó sẽ rất hợp ý của hiệu trưởng Lý Hồng Minh.
Nghĩ như vậy, Thôi Quốc Hằng cũng có chút hâm mộ Tần Cương, nếu có thể để hắn bảo lưu chức vụ viện trưởng, lại đi kiêm chức quản lý một cơ cấu có quy mô tài sản trên chục triệu, hắn cũng rất vui lòng.
Thôi Quốc Hằng lại hỏi:
- Thừa dịp nghỉ đông, lớp đào tạo mạng máy tính mà nhóm Đỗ Phi, Mông Nhạc chuẩn bị có hiệu quả không?
- Cũng được, tại Kiến Nghiệp mở lớp đào tạo mạng máy tính, Sáng Vực vẫn là đầu tiên, ngoại trừ lớp hai kỳ như dự định, còn tăng thêm lớp ban đêm, ngoại trừ các sinh viên vào kỳ nghỉ mới có thời gian, rất nhiều học viên có nhu cầu đều là viên chức công ty đang tham gia công tác muốn cố gắng đề cao bản thân. Lúc này mới bắt đầu nảy ra ý nghĩ của cơ cấu đào tạo mạng máy tính chuyên môn.
- Vậy thêm ba bốn tháng nữa, là có thể thu hồi vốn của tiệm Internet rồi? - Thôi Quốc Hằng hỏi.
- Nguyên kế hoạch sáu tháng thu hồi vốn, nhưng Kiến Nghiệp có nhiều nhà đầu tư cá nhân thấy được hình thức kinh doanh của tiệm Internet Sáng Vực thành công, liền có ý định trở thành đại lí của tiệm Internet Sáng Vực, hiện nay điều kiện hợp tác thỏa đáng thì có bốn nhà, Sáng Vực chỉ tiêu thụ hệ thống quản lý tổng hợp tiệm Internet, 100.000 một bộ, hơn nữa thu gần triệu tiền phí giấy phép trở thành đại lý. Có lẽ qua tháng nữa là có thể thu hồi vốn của giai đoạn trước. Đỗ Phi và Mông Nhạc đều có ý nghĩ thương nghiệp đặc biệt nhạy cảm. Nếu ép buộc họ thành thật ngồi trong ghế nhà trường, thật đúng là oan ức cho tụi nó. Viện trưởng Thôi bình thường nói bồi dưỡng nhân tài phải dạy theo năng khiếu, hiện tại tôi có thể cảm nhận được ý của những lời này, đối với những sinh viên như Đỗ Phi, Mông Nhạc, mở rộng một chút sẽ rất có lợi cho họ thành tài...
- Thiếu niên có thiên tài cũng không phải quá ghê ghớm, mấy năm trước ĐH Đông Hải xuất hiện một Tạ Kiếm Nam, phong quang vô hạn, giờ cũng nên có nhân vật mới xuất hiện rồi.
Thôi Quốc Hằng biết Tần Cương là nói tốt giúp cho bọn Đỗ Phi, Mông Nhạc, nếu như cứng nhắc dựa theo nội quy trường học để đối đãi với những sinh viên này, những sinh viên này cũng không phải sinh viên tốt hợp cách, nếu như từ mục đích cuối cùng đào tạo nhân tài để đi đối đãi với họ, họ cần phải là gương điển hình của sinh viên đương đại.
Là nhà giáo dục, không nên nhất là đối với sinh viên bảo thủ không chịu thay đổi, cướp đi tính sáng tạo của họ, đáng tiếc tại quốc nội nói dễ làm khó, Thôi Quốc Hằng cũng chỉ có thể "dung túng" những sinh viên này. Tuy nhiên ngoài Đỗ Phi, Mông Nhạc, Trương Khác càng có thể khiến hắn hứng thú hơn.
Thôi Quốc Hằng lại hỏi Tần Cương:
- Biểu hiện của sinh viên Trương Khác này hình như hơi yên lặng?
- Đúng vậy, hình như cậu ấy có hơi xem thường đối với việc của Sáng Vực. Việc của Sáng Vực cậu ấy cũng không tham dự vào quá nhiều, nhưng mà, nhóm Đỗ Phi, Mông Nhạc vẫn rất tôn trọng ý kiến ý kiến của cậu ấy. - Tần Cương nói.
Khi Tần Cương nói đến từ xem thường, trong đầu Thôi Quốc Hằng lại hiện ra một ý nghĩ: nếu như ngay cả đầu tư hơn 10 triệu của Sáng Vực cũng xem thường, vậy lòng dạ của y lớn thế nào? Lúc này hình như hắn không cần phải hoài nghi năng lực của đám tiểu tử này nữa rồi.