- Còn làm gì? tao ở trong mắt cổ còn là đứa trẻ đáng để cứu vớt. Mày thì thảm rồi, cũng có thể là viện trưởng Thôi phân phó cổ ít quản việc của mày, vậy không phải trong mắt cổ mày là đứa triệt để hết thuốc chữa rồi sao?
Đỗ Phi đắc ý cười ngồi vào bên cạnh Trương Khác:
- Tao cùng Mông Nhạc đều là sinh viên sáng nghiệp ưu tú do Đoàn ủy trường, Học viện Thương mại Quốc tế đắp nặn ra hình tượng tốt đẹp, do Thôi Quốc Hằng đích thân trước mặt phân phó, tinh thần trọng nghĩa của cổ có tràn lan, còn có thể trứng chọi đá được sao?
Thôi Quốc Hằng tuyệt không muốn tái xuất hiện sự kiện thư ký trưởng Chính phủ tỉnh đích thân gọi điện thoại cầu tình nữa, tường an vô sự mới là thượng sách. Ngụy Đông Cường bị đá đi, Thôi Quốc Hằng dùng Thôi Úc Mạn đảm nhiệm chủ nhiệm lớp khóa 97, trước đó đương nhiên sẽ có liên hệ. Thôi Úc Mạn ít nhiều có chút không cam lòng, mới tìm Đỗ Phi nói những lời này, có lẽ là ôm hy vọng có thể cứu được người này thì hay người ấy.
Trương Khác nở nụ cười, nghiêng đầu nói với Đỗ Phi:
- Chúng ta trốn ở chỗ này cười nhạo cô ấy, hình như có vẻ không đạo đức thì phải, không biết qua 10 năm nữa, cô Thôi của chúng ta còn có thể bảo trì đơn thuần cùng nhiệt huyết như vậy hay không nữa?
Địch Đan Thanh mím môi cười, nhìn bộ dạng mặt dày mày dạn của Trương Khác. Y hình như đối với tân nhiệm chủ nhiệm lớp ấn tượng không xấu, cũng không ngại người ta sau đó cố ý làm khó y, ghé đến bên tai y nói:
- Cậu không phải là muốn đùa giỡn người ta đấy chứ?
- Tôi có bỉ ổi như thế sao?
Trương Khác nhìn Địch Đan Thanh, lại cười nói với Đỗ Phi:
- Thực sự rất ngoài ý muốn, thấy được cô Thôi, tao cũng hơi choáng, sao mày không nhắc nhở tao một tiếng.
- Nói cho mày không phải là hết chuyện chơi rồi sao?
Đỗ Phi cười nói, lại hỏi Tịch Nhược Lâm:
- Tịch sư tỷ, khi Trương Khác thấy chủ nhiệm Thôi thì có vẻ mặt gì?
- Giống như là làm chuyện xấu bị người ta bắt được.
Tịch Nhược Lâm còn nói thêm:
- Khi chủ nhiệm Thôi vừa mới tới còn tìm ba trợ lý chủ nhiệm bọn tôi lý giải tình huống của cậu đấy. Cậu có biết những việc mà mình làm không, dù tôi có muốn nói giúp cũng cảm thấy bất lực. Tôi cuối cùng không thể vẻ mặt thành khẩn nắm lấy tay chủ nhiệm Thôi mà nói rằng: Trương Khác thật ra là người tốt...
Mọi người lại nở nụ cười. Thường ngày cũng chưa thấy qua nhân vật làm cho Trương Khác đau đầu xuất hiện, cho dù gian lận khi thi bị Ngụy Đông Cường tại chỗ bắt được, Trương Khác cũng xử lý không sợ hãi, chẳng quan tâm. Nhưng lúc này lại xuất hiện một nhân vật làm cho Trương Khác cảm thấy đau đầu, mọi người khó tránh khỏi bắt đầu hưng phấn.
Thời Học Bân vươn ngón tay liền muốn đếm những "chuyện xấu" mà nửa năm qua Trương Khác làm tại Đông Hải. Trương Khác cầm lấy ly trà trên bàn làm bộ muốn hắt vào hắn:
- Tụi mày cũng không tốt lành gì đâu.
- Thập niên nhất giác Dương Châu mộng, doanh đắc thanh lâu bạc hãnh danh. Đây đâu phải người nào cũng có thể làm được?
(Mười năm sực tỉnh Dương Châu mộng, luống hận lầu xanh phụ bạc hoài)
Thời Học Bân chế nhạo vừa cười vừa nói:
- Bị một mỹ nữ chủ nhiệm nhìn chằm chằm, cũng không phải chuyện xấu gì. Bọn tao muốn hưởng thụ đãi ngộ như vậy cũng không có cửa đâu.
- À, nói như vậy, tao cũng nhớ tới dáng dấp khi vừa mới thấy Tịch sư tỷ rồi.
Đỗ Phi cười nhạo tới Tịch Nhược Lâm:
- Bộ dạng nghiêm trang của Tịch sư tỷ, như muốn ăn sống nuốt tươi tao cùng Trương Khác mới cam tâm.
Tịch Nhược Lâm đỏ mặt, chống eo đứng lên muốn cầm đồ ném Đỗ Phi:
- Sao tôi biết hai đứa các cậu lại gian tà như vậy. Hiện tại có mượn hai cái lá gan của hai cậu, tôi cụng không dám đi trêu chọc hai cậu nữa đâu.
Trương Khác bó tay lắc đầu. Hành vi của mình tại trường học, nếu giả thuyết không có bối cảnh cáo mượn oai hùm để chống lưng, thì không biết đã bị khai trừ học tịch bao nhiêu lần rồi.
Thái độ của Thôi Úc Mạn không đủ hữu hảo đó là nhất định. Cái này còn phải tính đến khi Thôi Úc Mạn tại Nhất Trung Hải Châu đã lưu lại ấn tượng xấu. Giống như Tịch Nhược Lâm đã nói, mình còn có thể chạy tới cầm lấy tay Thôi Úc Mạn khóc lóc kể lể: thật ra tôi là người tốt.
Ai cũng từng có năm tháng đơn thuần, nhiệt huyết mà xung động, thấy được Thôi Úc Mạn, Trương Khác có thể nhớ tới thời kì thanh xuân đơn thuần mà nhiệt huyết của mình. Đáng tiếc biến cố gia đình gặp phải, khiến y sớm phải khuất phục quy tắc ngầm của xã hội này, tuy nói khuất phục, nhưng luôn có chút không cam lòng.
Sau đó việc duy nhất y còn kiên trì làm là trên xe Bus nhường chỗ ngồi cho người ta, cho dù hành động như vậy cũng thường thường lọt vào ánh mắt khó hiểu cùng cười nhạo.
Có thể trở lại nhân sinh năm 94 tràn đầy tiếc nuối, thấy được người cá tính dứt khoát như Thôi Úc Mạn, Trương Khác luôn luôn vô duyên vô cớ có cảm xúc, chỉ sợ cá tính của cô sẽ sớm bị quy tắc ngầm của xã hội này bẻ gẫy, làm mờ đi, thật có một loại "sợ hãi" run như cầy sấy.
Mọi người nói nói cười cười, Địch Đan Thanh tỉ mỉ nhìn vẻ mặt Trương Khác, lại ghé đến lỗ tai y cười hỏi:
- Hình như bị hiểu lầm rồi, lại không thể chạy tới giải thích, thật sự không thể coi thành phiền toái mà đá văng đi!
- Chị hy vọng tôi làm như vậy? - Trương Khác cười hỏi Địch Đan Thanh.
Địch Đan Thanh hơi nhún vai, thản nhiên cười nói:
- Nam nhân không xấu, nữ nhân không thích, nếu không có thiếu nữ yếu đuối cho cậu khi dễ, thì sao thể hiện ra mặt xấu của cậu được?
Địch Đan Thanh đầy vẻ phong tình, Trương Khác nhìn mà cũng cảm thấy tâm lý có áp lực:
- Nếu nói phiền phức, tôi nên đá cho chị một đạp văng đi mới đúng.... Được, được, được, không nói cái này nữa, nói nữa thì thành tán tỉnh thật mất.
Địch Đan Thanh lúc này mới đỏ mặt, xoay mặt nhìn nơi khác, nói chuyện với bọn Đỗ Phi.
Mọi người vừa ăn vừa nói vừa cười, đợi khi cơm tối sắp kết thúc thì Trương Khác hỏi nhóm Đỗ Phi thu hoạch của kỳ nghỉ đông này.
Đỗ Phi nói:
- Trải qua thí nghiệm của kỳ nghỉ đông, bọn tao nghiêm túc phân tích qua nhu cầu của thị trường, tao thấy đào tạo mạng máy tính rất có tiền đồ, ánh mắt cũng không nên chỉ đặt ở đào tạo ứng dụng máy tính sơ cấp, nhu cầu cao đoan chân chính vẫn là đào tạo kỹ thuật nghề trung cao cấp. Tao nghĩ thành lập trường đào tạo mạng máy tính đặc biệt, mà không chỉ lợi dụng thời gian nghỉ đông và nghỉ hè, lợi dụng tài nguyên thặng dư của tiệm Internet vào kỳ nghỉ đi làm chuyện này...
Trương Khác cúi đầu, nghe Đỗ Phi tiếp tục nói.
- Kỹ thuật máy tính thay đổi từng ngày. Chương trình học đào tạo máy tính của các trường đại học trong nước vẫn còn đang sử dụng tài liệu của 5-6 năm trước, có trường học thậm chí còn sử dụng tài liệu của những năm 80, những sinh viên được đào tạo từ những trường này sao có thể thỏa mãn nhu cầu nhân tài của các xí nghiệp hiện đại? Đương nhiên, một bộ phận người sau khi vào xí nghiệp có thể dựa vào hệ thống huấn luyện trong xí nghiệp mà trưởng thành, càng nhiều xí nghiệp không có phần trách nhiệm này đối với công nhân, cũng không thể cung cấp đào tạo nghề hoàn thiện. Những công nhân này cảm giác được mình không đủ, muốn đề cao bản thân. Họ yêu cầu cái gì? Họ yêu cầu trường đào tạo mạng máy tính Sáng Vực Đông Hải của chúng ta!