Trương Khác còn đang ở lại Bắc Kinh một ngày, mãi đến ngày 13 tháng 2, ngày cuối cùng đăng ký học kỳ mới của đại học Đông Hải mới cùng Địch Đan Thanh rời khỏi Bắc Kinh, vội vàng chạy về Kiến Nghiệp.
Chạy về Kiến Nghiệp, Trương Khác không nán lại các chỗ khác, mà trước hết chạy về Học viện Thương mại Quốc tế tiến hành hành đăng kí thủ tục. Học kỳ này không cần nộp học phí gì hết, đến văn phòng khóa nói một tiếng coi như là báo danh đăng kí rồi.
Đẩy cửa vào văn phòng, ngoại trừ các sinh viên cuối cùng đến báo danh, chỉ có Tịch Nhược Lâm cùng hai trợ lý chủ nhiệm khác, không thấy bóng Ngụy Đông Cường đâu. Trương Khác vẫy vẫy tay với Tịch Nhược Lâm, để cho cô thấy được mình đã đến trường học, sau đó đi ra ngoài.
- Này.
Tịch Nhược Lâm gọi Trương Khác, bảo y ở cửa đợi mình một chút.
Tịch Nhược Lâm giao cuốn sổ báo danh cho Vạn Khiếu, một trợ lý chủ nhiệm khác ở đối diện, rồi đi tới chỗ Trương Khác, cùng Trương Khác vừa xuống cầu thang vừa nói:
- Cậu có biết không, từ học kỳ này Ngụy Đông Cường sẽ không còn đảm nhiệm chủ nhiệm khóa 97 của Học viện Thương mại Quốc tế nữa rồi...
Đối với việc này, Trương Khác chỉ thổn thức một tiếng chứ không có lời gì muốn nói, y nghiêng đầu nhìn Tịch Nhược Lâm:
- Phải không, tôi nghe cô nói là hắn rời khỏi ĐH Đông Hải rồi mà?
- Anh ta không đi, bị điều đến công ty hậu cần làm cán sự rồi, còn tưởng rằng cậu biết chứ.
Nghe Tịch Nhược Lâm nói Ngụy Đông Cường bị điều đến công ty hậu cần rồi, Trương Khác cười cười, trong lòng nghĩ, cái này cuối cùng cũng mắt không thấy thì thanh tịnh rồi. Trương Khác lại hỏi Tịch Nhược Lâm:
- Vậy trong viện phái ai làm chủ nhiệm lớp của chúng ta?
- Gọi cậu lại là bởi vì chủ nhiệm Thôi mới tới phân phó, nói là thấy cậu thì dẫn cậu đến KTX cô ấy...
- Đến lúc này rồi.
Trương Khác gõ đồng hồ trên cổ tay:
- Tôi cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc đã hẹn cùng nhau ăn cơm, cô theo tôi ăn cơm trước đi, chủ nhiệm lớp thì lúc nào chả thấy!
Trương Khác chỉ nghĩ tường an vô sự tại trường học, thoải mái trải qua 4 năm thì vạn sự đại cát rồi, y không thích ngày đầu tiên về Kiến Nghiệp còn bị chủ nhiệm lớp mới tới răn dạy.
Đi xuống lầu thấy viện trưởng Học viện Thương mại Quốc tế Thôi Quốc Hằng đứng ở cửa KTX, đang nói chuyện với một cô gái mặc áo gió màu vàng. Trương Khác cũng không chào hỏi với Thôi Quốc Hằng, muốn đi chen qua hai người họ. Tịch Nhược Lâm thấy Thôi Quốc Hằng thì rất thành thật chào hỏi:
- Viện trưởng Thôi...
Lúc này Thôi Quốc Hằng mới thấy Trương Khác cùng Tịch Nhược Lâm, hắn gọi Trương Khác lại:
- Trương Khác, tôi đang tìm em có việc, đây là cô Thôi, chủ nhiệm lớp mới khóa 97 của các em.
Trương Khác vừa muốn liếc mắt nhìn cô gái đang nói chuyện với Thôi Quốc Hằng, nghe được Thôi Quốc Hằng gọi y lại, trong lòng cả kinh, quay đầu thấy được chủ nhiệm lớp mới, mắt y cũng choáng váng...
- Cô Thôi, lại đây...đây là một trong những sinh viên đặc biệt của khóa 97 mà tôi vừa mới nói với cô. Để tôi giới thiệu cho mọi người.
Thôi Quốc Hằng có phần tha thiết kéo vai Trương Khác giúp y giới thiệu:
- Không cần đâu viện trưởng Thôi, tôi cùng Trương Khác cũng không lần đầu tiên gặp mặt...
Thôi Úc Mạn cười khanh khách nói, tuy nói khóe miệng cười, nhưng ánh mắt lại bất thiện.
Trương Khác thật sự trợn tròn mắt, vai bị nghiêng đi mà cũng quên xoay lại, y chỉ vào Thôi Úc Mạn, lắp bắp nói:
- Cô...cô...sao có thể là cô?
- Sao lại không phải là tôi?
Thôi Úc Mạn tay chống thắt lưng, ánh mắt sáng sủa mà sắc bén nhìn Trương Khác.
Thấy được Thôi Úc Mạn như vậy, Trương Khác rất tự nhiên nghĩ tới tình hình Thôi Úc Mạn nằm vắt eo trên người Triệu Ti Minh trên chiếc Mitsubishi, trong khoảng thời gian này tin tức xấu không ngừng, Thôi Úc Mạn biến hóa nhanh chóng trở thành chủ nhiệm lớp của y, đây tuyệt đối là một tin tức thứ nhất xấu nhất.
- Sao hả, hai người quen nhau à?
Thôi Quốc Hằng nghi hoặc hỏi, Tịch Nhược Lâm cũng khá kinh ngạc, nhìn vẻ mặt Trương Khác có phần nao núng, cho thấy là đã gặp phải oan gia.
- À, trước khi tôi thi đỗ nghiên cứu sinh ĐH Đông Hải, từng trải qua công tác ngắn hạn, có làm giáo sư cao trung tại Nhất Trung Hải Châu, mặc dù chỉ làm chủ nhiệp lớp của Trương Khác vài ngày, thậm chí chưa từng dạy cậu ấy tiết nào, chỉ ở trên đường gặp mặt qua một lần, nhưng đối với danh hiệu tứ đại ác thiếu Hải Châu vẫn như sấm bên tai...
Thôi Úc Mạn cắn môi, sắc mặt như cười như không làm cho Trương Khác nhìn mà lạnh lòng, lại nghe thấy Thôi Úc Mạn còn nói:
- Tứ đại ác thiếu Hải Châu lấy Trương Khác dẫn đầu, Đỗ Phi cũng là một thành viên trong đó. Viện trưởng Thôi không biết chứ, tứ đại ác thiếu Hải Châu đại danh đỉnh đỉnh đấy, từng bởi vì bọn họ, giáo sư, sinh viên của Nhất Trung Hải Châu bãi khóa tập thể...
- Ôi!
Tịch Nhược Lâm mở to miệng, bộ dạng khó tin nhìn Trương Khác. Nghe giọng điệu Thôi Úc Mạn nói, cho dù Trương Khác lập tức bị kéo đi nhân đạo hủy diệt cũng không quá đáng. Cô quen với Trương Khác nửa năm rồi, chưa thấy y xấu xa như thế mà? gây chuyện thì lại không ít.
Lúc này Trương Khác cũng không biết đi tìm ai giải oan. Tập thể giáo sư, sinh viên của Nhất Trung Hải Châu năm 95 bãi khóa đó là Triệu Ti Minh, Vạn Thiên Tài muốn làm Thôi Úc Mạn bị bắt. Nhưng bình thường thị dân nghe nhầm đồn bậy, tứ đại ác thiếu Nhất Trung đã sớm thanh danh tại ngoại. Mà khi đó danh tiếng của Trương Khác là vang nhất, nên bị rất nhiều lời nguyền rủa.
Thôi Quốc Hằng còn cười nói:
- Không khoa trương như vậy chứ, thanh niên dồi dào tinh lực, hay muốn làm chút việc thôi. Chúng ta phải dẫn dắt họ cho đúng hướng.
Nhìn vẻ mặt của hắn, hơn phân nửa là hơi tin lời Thôi Úc Mạn nói.
Mùa thu năm 95, Lý Chi Phương trở về Nhất Trung tiếp tục đảm nhiệm chủ nhiệm lớp của bọn Trương Khác, Đỗ Phi, Đường Thanh, Thôi Úc Mạn điều đến sơ trung dạy học. Sau đó, Trương Khác không quan tâm đến việc đi ở của Thôi Úc Mạn nữa. Không nghĩ tới cô thi đỗ nghiên cứu sinh của ĐH Đông Hải, lúc này lại nhảy ra đảm nhiệm chủ nhiệm lớp của y.
Thực sự là nhà dột lại suốt đêm gặp mưa. Còn tưởng rằng Ngụy Đông Cường bị đá đi thì sẽ thiên hạ thái bình, bắt đầu được thanh tịnh, không ngờ ông trời lại an bài một người càng ác hơn đợi y.
Bị Thôi Úc Mạn nhìn với ánh mắt như nhìn quân địch, trong lòng Trương Khác lộp bộp:
- Nếu chủ nhiệm Thôi không có chuyện gì khác thì tôi còn có việc đi ra ngoài một chút.
Trương Khác muốn vội vàng thoát khỏi đây để ổn định tâm mới là phải đạo.
Thôi Úc Mạn lại nói:
- Cậu muốn đi tìm Đỗ Phi đúng không, vừa lúc tôi cũng muốn gặp cậu ấy. Tôi muốn hỏi xem có phải đi đăng kí báo danh, cậu ấy cũng tìm người thay thế hay không? Chúng ta đi cùng đi.
Cô lại nói với Thôi Quốc Hằng:
- Viện trưởng Thôi, tôi xin phép.
Thằng chó Đỗ Phi này, cho dù hắn chưa cùng gặp mặt Thôi Úc Mạn, cũng biết việc Thôi Úc Mạn đảm nhiệm chủ nhiệm lớp của họ, thế mà trước đó không nhắc nhở một tiếng, chính là muốn nhìn mình bị cười nhạo. Trong lòng Trương Khác nghĩ như vậy.