Trương Khác nhìn về phía Cát Ấm Quân, lúc này có hai chiếc BMW đi tới, có hai trung niên mặc véc đứng bên cạnh hắn, bọn chúng đang khẩn cấp thương lượng gì đó, Cát Ấm Quân thi thoảng còn cúi đầu hỏi người trong xe, Trương Khác có nhắm mắt cũng biết bên trong xe là ai, không ngờ Cát Minh Tín lúc này chỉ lo bị giới truyền thông biết được, trốn trong xe không hề tới có một câu hỏi thăm hay xin lỗi gì.
Nếu mong những kẻ này biết tôn trọng mạng sống người khác, chẳng thà mong lợn nái biết leo cây.
Cảnh sát xem xét hiện trường sự cố, xem xong mới gọi chủ xe và người đương sự tới tìm hiểu tình hình cụ thể.
Trương Khác và Phó Tuấn đi tới trình bày điều họ nhìn thấy, nguyên nhân trực tiếp gây ra tai nạn là do Cát Ấm Quân lái xe quá tốc độ lại biểu diễn động tác nguy hiểm ở chỗ rẽ nên mới gây ra thảm kịch.
- Ông Trương cũng là người có thân phận địa vị, tuy ông và Cát gia có nhiều thù oán, nhưng ở trường hợp này không thể ăn nói tùy tiện.
Tên trung niên bên cạnh Cát Ấm Quân không đợi Trương Khác nói hết đã nhảy ra chỉ trích, rồi bảo với cảnh sát:
- Tôi là luật sư của ông Cát Ấm Quân, tôi đã trao đổi với người đương sự, hiểu được chi tiết tai nạn. Nguyên nhân là người đương sự ở chỗ rẽ gặp tình huống khẩn cấp, vì né tránh mà không để ý bên cạnh có người đi, chỗ rẽ này có vết phanh, đó là chứng cứ, mời các vị kiểm tra.
Lái xe nguy hiểm và khẩn cấp né tránh tạo thành tai nạn là hai khai niệm hoàn toàn khác nhau, Trương Khác không ngờ Cát Ấm Quân chỉ tìm cách đẩy tội, phẫn hận lấp kín trong lòng, lạnh lùng nhìn hắn, Cát Ấm Quân chột dạ quay đầu đi.
Trương Khác nhìn luật sư Cát gia:
- Ông biết thân phận của tôi, vậy xin mời cứ tiếp tục bán lương tâm chùi đít cho Cát gia, có tội phải phạt, không phải các người muốn chạy là chạy thoát...
Lạnh lùng ném lại một câu, rồi tới chỗ cảnh sát ký tên lên lời khai.
- Xin nhắc ông Trương một câu, có những lời không nên nói bừa, bằng vào câu này, tôi có thể kiện ông tội hăm dọa...
Tên luật sư phản kích:
Trương Khác siết chặt nắm đấm, khớp ngón tay kêu răng rắc, mặt càng trở nên bình tĩnh, nhìn về phía chiếc xe Cát Minh Tín ngồi.
- Chúng tôi muốn hỏi người đương sự...
Cảnh sát tựa hồ cũng bực mình với tác phong của kẻ lắm tiền, ngăn tên luật sư lại:
- Tôi không ghe ra lời của ông đây có ý hăm dọa gì, chỉ hi vọng mọi người đừng che giấu chân tướng tai nạn, chủ xe hãy tự trả lời câu hỏi của chúng tôi.
- Thân chủ của tôi có quyền giữ im lặng, không có tôi đi cùng, ông Cát Ấm Quân sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của các vị. Hiện giờ thân chủ của tôi vừa trải qua nguy hiểm, tâm trạng bất ổn, không thể phối hợp với các vị điều tra, tôi thỉnh cầu cho thân chủ của tôi về nhà đợi lệnh gọi của cảnh sát.
Tên luật sư quay sang Cát Ấm Quân:
- Không cần phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cảnh sát, cho dù nói chuyện, cũng cần có tôi ở bên cạnh.
Pháp luật Hong Kong rất chặt chẽ, song đa phần là đặc quyền để bảo hộ kẻ có tiền, chỉ cần có đủ tiền, sẽ có một đống luật sư nhảy ra rửa sạch tội danh cho ngươi.
- Lời vừa rồi của tôi không phải là hăm dọa đâu.
Trương Khác đem bản ghi lời khai trả cho phía cảnh sát:
- Chúng tôi sẵn sàng phối hợp với các vị điều tra bất kỳ lúc nào, có chuyện cứ liên hệ với chúng tôi.
Rồi cùng đi về phía vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa, chị em Tôn Tĩnh Hương đã theo xe cấp cứu tới bệnh viện rồi.
- Khả năng có chứng cứ làm Cát Ấm Quân thoát được trừng phạt...
Trương Khác cũng có chút bi quan, nhất là dấu vết phanh xe vốn là do hắn biểu diễn trò nguy hiểm nhưng lại cực kỳ có lợi cho hắn, lời khai thứ y nhìn thấy về chứng cứ pháp luật có rất ít tác dụng.
Nhìn cảnh sát thử độ cồn của Cát Ấm Quân, biết trừ khi có chứng cứ rõ ràng là hắn lái xe nguy hiểm, nếu không không thể lập tức tạm giam hắn.
Tôn Thượng Nghĩa không cam tâm nghiến chặt răng, im lặng một lúc mới nói:
- Tới bệnh viện trước đã.
Lúc này trời đã tối dần, xe vừa mới khởi động thì nhận được điện thoại của Tôn Tĩnh Hương, dì Châu tim đã ngừng đập trên đường tới bệnh viện, hiện cô đang trông nom em gái.
Trương Khác và Tôn Thượng Nghĩa vẫn tới bệnh viện, cáo biệt người chết cũng là sự tôn trọng với sinh mạng.
Ở bệnh viện, người nhà dì Châu đều hay tin tới đó, chồng dì Châu đã mất, bà chỉ có một con gái, một con trai, phía cảnh sát cũng có một người ở đó, vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa tới an ủi người nhà dì Châu.
Trương Khác và Đường Thanh đi tìm chị em Tôn Tĩnh Hương. Tôn Tĩnh Mông vùi mặt vào lòng chị khóc nghẹn ngào, vai run lên từng chập, nghe thấy tiếng Trương Khác liền ngẩng đầu lên, cô đã khóc tới mắt xưng húp, hết sức đáng thương, hận thù nói:
- Lần này anh phải giúp tôi, không được để Cát gia lấy tiền giải quyết việc này.
Trương Khác nghiêm túc gật đầu:
- Cho dù là người hoàn toàn không liên quan tôi cũng sẽ không khoanh tay ngồi nhìn.
Chuyện bất bình trong thiên hạ biết bao nhiêu mà kể, Trương Khác không lo được, cũng chẳng có khả năng mà lo, nhưng nếu đã gặp phải thì không thể bỏ qua.
Trương Khác để Đường Thanh an ủi Tôn Tĩnh Mông, y và Phó Tuấn đi xem di thể, Tôn Tĩnh Mông mặt nặng nề đứng đó, Cát Minh Ngọc lấy khăn tay lau nước mắt rồi ra ngoài tìm con gái.
- Tên đi cùng Cát Ấm Quân là ai?
Trương Khác kéo Tôn Thượng Nghĩa ra góc hành lang nói chuyện, tình hình này chỉ có lời khai tên thanh niên ngồi cùng xe Cát Ấm Quân là quan trọng nhất, nhưng muốn hắn đưa ra lời khai gây bất lợi cho Cát Ấm Quân là rất khó.
- Trần Kỳ con trai của Trần Lực Dương.
Trần gia Hong Kong là bạn làm ăn lâu năm của Cát gia, từng nắm cổ phần trong tất cả xí nghiệp dưới cở của Gia Tín, Cát Minh Tín vì áp chế sự phản kháng của các thành viên khác trong gia tộc, tăng cường khống chế tập đoán, đã thúc đẩy Trần gia thành đại cổ đông thứ hai.
Trần Lực Dương là gia chủ đời đầu của Trần gia, cũng là thành viên BQT tập đoàn Gia Tín, trừ nắm cổ phần ở Gia Tín ra còn có gia nghiệp khổng lồ nữa.
Nghe vậy Trương Khác có thể đoán ra Trần Kỳ và Cát Ấm Quân có thể là hai tên đầu trâu mặt ngựa từ nhỏ lớn lên chơi bời với nhau, Trần Kỳ bị ăn đòn ở hiện trường, muốn hắn đứng ra làm chứng gần như là không thể rồi.
Tôn Thượng Nghĩa cũng không hi vọng, Trương Khác lấy di động ra, do dự, nếu gọi điện nhờ Diệp Trăn Dân can dự vào việc này không thích hợp lắm, lại thôi, không muốn đem rắc rối chuyển sang đầu người khác.
Lúc này bên ngoài có tiếng ồn ào, Trương Khác và Tôn Thượng Nghĩa vội chạy ra xem, tên luật sư kia đang nói với con trai, con gái của dì Châu:
- Tôi đại biểu cho ông Cát Ấm Quân tới xin lỗi, trên đường mới biết tin tức chị Châu đã qua đời, chúng tôi hết sức nuối tiếc. Tin rằng các vị đã nghe cảnh sát nói qua quá trình xảy ra sự cố, dù là trường hợp khẩn cấp né tránh gây ra, nhưng đối với hậu sự chị Châu, ông Cát Ấm Quân sẵn sàng gánh vác tất cả trách nhiệm, như thế lương tâm mới dễ chịu hơn, chúng ta tìm chỗ trao đổi việc này nhé.
- Lương tâm của nó bị chó ăn rồi, muốn hòa giải à, nằm mơ!
Tôn Tĩnh Mông chỉ mặt tên luật sư:
- Ông cút đi, không cần giở trò nước mắt cá sấu ở đây.
- Tôn tiểu thư, chị Châu qua đời là điều không ai muốn cả, mọi người nên bình tâm giải quyết sự việc, để cuộc sống quay về quỹ đạo bình thường, đừng quấy nhiễu chị Châu ra đi. Tôi cũng gặp chị Châu vài lần, tôi nghĩ làm như thế không phù hợp với ý nguyện của chị ấy đâu.
Tên luật sư nói tới đó thì trở giọng:
- Ngoài ra tôi muốn hỏi Tôn tiểu thư đại biểu cho lập trường gì mà lên tiếng? Ở hiện trường, Tôn tiểu thư đạp chân ông Cát Ấm Quân bị thương nhiều chỗ, mặt bị kèo xước xát, chuyện gì cũng muốn so đo, chẳng lẽ muốn thân chủ tôi tới cục cảnh sát làm giám định thương tích kiện cô?