Nhóm Trương Khác, Lý Hinh Dư đứng dưới mái hiên che nắng trước trung tâm đợi lái xe từ bãi đỗ ra, nhìn thấy đám Cát Ấm Quân, trừ họ Điền, họ Mã và tên thanh niên có thêm ba người nữa.
Trương Khác cằm hơi hếch lên, trầm tư nhìn bầu trời xanh lam tinh khiết, Lý Hinh Dư, Lâm Lệ Văn nhìn đám người đó, còn Tiêu Nhạn Ninh xấu hổ cúi đầu không nói tiếng nào.
Cát Ấm Quân nhìn thấy đám Trương Khác mặt trở nên âm trầm, nhưng vẫn không kìm được liếc qua Lý Hinh Dư mấy cái, những năm qua mỹ nữ hắn chinh phục cũng đa phần có dung nhan mỹ lệ, nhưng cả cô gái xuất sắc nhất đem so với cô gái bên cạnh Trương Khác này vẫn thiêu thiếu gì đó.
Hắn cắn căng cố ngẩng cao đầu đi qua bên Trương Khác, họ Điền, họ Mã cúi gằm mặt xuống, biết thân phận của Trương Khác cho dù hận có bầm gan tím ruột bọn chúng cũng không dám tranh chấp gì, nếu chuyện bọn chúng ở Nhật Bản kiếm gái bị lộ tới trong nước, chúng sẽ nếm đủ, đành cúi đầu trước, sau này đòi nợ cũng không muộn.
Họ Điền là Điền Kiện chủ nhiệm ủy ban thương mại tỉnh Giang Nam, họ Mã là Mã Canh Đức phó sở trưởng sở KHKT, thành viên chủ yếu của tiểu tổ lãnh đạo hạng mục kiến thiết cơ sở chế tạo điện tử Kim Sơn, lãnh đạo tiểu tổ này là Chu Cẩn Du.
Lần này lấy cớ tham quan khảo sát hội chợ triển lãm là do họ Điền họ Mã cầm đầu, đám còn lại là quan viên tâm phúc, nếu không đã chẳng được đi theo.
Đám Cát Ấm Quân sau khi lên xe, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn Trương Khác, không vội bảo tái xế lái xe.
Điền Kiện ngọt nhạt nói một câu:
- Cẩm Hồ tay dài thật, Tân Quang tới tận Giang Nam trồng rừng rồi.
- Cẩm Hồ muốn vươn tay tới Giang Nam chẳng phải là thò cổ cho chủ nhiệm Điền chém sao? Để bọn chúng thấy thủ đoạn ngửa tay làm mây úp tay làm mưa của chủ nhiệm Điền.
Mã Canh Đức tuy không trực tiếp bị bẽ mặt nhưng cũng rất uất ức:
- Hơn nữa nếu như Cẩm Hồ đã muốn vươn tay tới Giang Nam, thằng nhãi đó phải biết chủ nhiệm Điền chứ?
- Anh chỉ biết khách bác xúi bẩy.
Trong cái xe này không có người ngoài, tới Nhật Bản bọn chúng đều lộ bản chất, biết nhau quá rõ, Điền Kiền nói chuyện cùng tùy ý:
- Chuyện ngáng chân người khác, thủ đoạn của anh có kém ai đâu.
- Tôi có muốn ngáng cũng phải ngáng được mới dám chứ.
Mã Canh Đức cười hăng hắc:
- Tôi nói thế chỉ an ủi anh thôi, ai biết anh thấy giai nhân lại hấp tấp như thế, chẳng thèm nhìn người đứng bên cạnh là ai.
- Nếu chẳng phải Cát thiếu gia nhắc, ai mà nhận ra được cái mặt đó.
Điền Kiện, Mã Canh Đức đều coi Cát Ấm Quân là đại thiếu gia Hong Kong, có tài sản hàng tỷ, tùy tiện ném một phần là mặt đất thủng cả mảng, giờ lại là nhà đầu tư rót tiền vào cơ sở chế tạo điện tử ở Kim Sơn, không dám lên mặt quan viên.
Điền Kiện thấy hắn mắt nhìn chằm chằm phía bên kia, ánh mắt có tham lam, có oán hận, định nói với hắn vài câu phát tiết thì thấy một Lexus đi tới, ba thanh niên Nhật Bản ăn mặc sang trọng đi xuống, ghé tai thì thầm vài câu rồi đi về phía đám Trương Khác.
- Cẩm Hồ ở Nhật Bản cũng được ưa chuộng quá nhỉ.
Điền Kiện nghĩ ba thanh niên đến đây là vì Trương Khác, cảm khái một câu, thầm nghĩ nếu thế xung đột ở đây chỉ có thua thiệt, điện tử Gia Tín không có căn cơ gì ở Nhật Bản.
- Cẩm Hồ có nghiệp vụ ở Nhật Bản, bọn chúng có sản phẩm điện tử đang tính tiến vào thị trường Nhật...
Cát Ấm Quân tiếp lời:
- Bằng vào bọn chúng à?
Mã Canh Đức cười khinh miệt:
- Chẳng phải tôi nói mạnh miệng, bằng vào vị trí của tôi cũng nhìn thấu, trong vòng 20 năm, Trung Quốc mà có sản phẩm điện tử vào được thị trường Nhật Bản thì là kỳ tích rồi. Cái trò bọn chúng làm ở Đông Hải không ăn thua ở đây đâu, tưởng rằng có được thứ kỹ thuật hạng bét là ghê sao? Nằm mơ đi, vài năm nữa bọn chúng sẽ hiểu, chuyện Chính Thái và Gia Tín đang làm ở Giang Nam mới là chuẩn xác.
Lời của Mã Canh Đức còn chưa kịp được hưởng ứng thì Cát Ấm Quân nhìn thấy ba người Nhật kia đã tới trước cô gái tuyệt diễm bên cạnh Trương Khác cúi mình chào cực kỳ cung kính.
- Cô gái đó là ai?
Điện Kiện vừa rồi nhìn thấy khuôn mặt thiên kiều bá mị đó còn tràn ra dục vọng vô hạn, lúc này tỏ ra ngạc nhiên:
- Không nhận ra..
Cát Ấm Quân lắc đầu, nhìn có vẻ thân phận không thấp, nói không chừng là thiên kim một tài phiệt nào đó ở Nhật Bản, may mà không làm chuyện gì quá đáng, nếu không sẽ rất khó giải quyết.
Cô gái này sao lại xuất hiện ở khu nghỉ ngơi nhân viên, còn quen hai cô gái quán bar? Nghe nói một số thiếu nữ Nhật Bản dù trong nhà rất nhiều tiền, nhưng vì cảm thụ sinh hoạt xã hội cũng ra ngoài làm việc thấp kém, Cát Ẩm Quân vỗ đầu, nghĩ không ra nổi.
Gia tộc Lý Hi Kiện trừ người nhậm chức trong tập đoàn, các thành viên còn lại sống kín đáo, ít lộ diện trước giới truyền thông, Cát Ấm Quân cho dù có qua lại với Lý Tại Thù nhưng không nhận ra Lý Hinh Dư, nếu không hắn sẽ càng ngạc nhiên.
Trước đó hắn được nghe Tạ Kiếm Nam kể giữa Trương Khác và Lý Tại Thù thậm chí xung đột tới mức tổng lãnh sự Hàn Quốc phải ra mặt mới giải quyết được, ở trong nước rất nhiều chính sách của Cẩm Hồ lại đối đầu với Samsung.
Trong suy nghĩ của Cát Ấm Quân thì thành viên gia tộc Lý Hi Kiện thấy Trương Khác phải nghiến răng nghiến lợi mới phải, sao có thể thân mật khăng khít thế kia.
Thấy cô gái kia giới thiệu ba người Nhật Bản, Trương Khác vẫn tỏ thái độ nhàn nhã, Cát Ấm Quân nhíu chặt mày, đột nhiên thấy Trương Khác ném sang bên này một ánh mắt khinh miệt, dù biết y không nhìn được trong xe, Cát Ấm Quân vẫn theo tiềm thức né tránh.
Dù có khinh bỉ đám họ Điền họ Mã kia thế nào Trương Khác cũng không để giới truyền thông có mưu đồ của Nhật Bản thừa cơ tung hê tin tức bất lợi về nội địa, nếu không bọn chúng làm sao thoát thân dễ dàng thế được, thấy bọn chúng vào xe chưa đi, biết đang nấp trong đó quan sát bên này.
Trương Khác không sợ người ta hận, chỉ cần làm bọn chúng sợ mình là được.
Một trong ba thanh niên từ trong xe đi ra biết Lý Hinh Dư, liền đi tới cúi mình chào:
- Tiểu thư Hinh Dư, thật vinh hạnh quá, không ngờ tình cờ gặp cô ở đây.
Rồi khẽ gật đầu với Trương Khác, Phó Tuấn:
- Trì Tá Tú Tàng chào các vị.
Trên mặt Lý Hinh Dư chẳng có vui mừng nào, chỉ đáp lại theo lễ tiết, thấy Trì Tá Tú Tàng chào Trương Khác, đành miễn cưỡng giới thiệu:
- Bọn họ là người bạn chúng tôi quen ở Trung Quốc.
Trương Khác thầm đoán tên thanh niên đẹp trai lạnh lùng này là người của gia tộc Trì Tá, một trong ba gia tộc đứng sau lưng Mitsui?
Trí Tá Tú Tàng hiển nhiên không thèm biết tên người khác, có lẽ vì Lý Hinh Dư nói là bạn ở Trung Quốc, chưa đợi cô giới thiệu tên, hắn đã quay mặt đi:
- Tiểu thư Hinh Dư vừa mới tới hay là chuẩn bị đi? Nếu chuẩn bị đi có thể đợi tôi chốc lát không?
Trương Khác cười nhạt, sự vênh váo che dấu dưới bề ngoài khiêm nhường của người Nhật không phải y mới nhận ra, Trí Tá Tú Tàng ân cần với Lý Hinh Dư, y thì quan sát hai tên còn lại, một có lẽ là vệ sĩ, tên còn lại có vẻ là nhân viên cao cấp, tuổi chừng 30.
Thanh niên kia nhìn thấy thẻ trước ngực Trương Khác thì chủ động hỏi:
- Ngài có phải là người của tập đoàn Ái Đạt, kẻ hèn này là Sâm Sơn Dã, làm việc ở Toshiba.
Rồi hết sức trang trọng đưa danh thiếp cho Trương Khác và Phó Tuấn.
Thẻ trước ngực Trương Khác không ghi tên công ty, nhưng cả triển lãm chỉ có một doanh nghiệp tới từ Trung Quốc, nên nghe Lý Hinh Dư giới thiệu, Sâm Sơn Dã đoán ra.
Trương Khác nhận lấy danh thiếp không ngờ là trợ lý trưởng phòng sự nghiệp sản phẩm của Toshiba.