Quan Lộ Thương Đồ

Chương 762: Tan vỡ

Mô hình vận hành mới mẻ, cái gì cũng phải tự mầy mò, công việc gì cũng rối ung, khả năng chỉ vì sơ xuất một chi tiết nhỏ làm toàn bộ công việc đình trệ, nhưng có thể tiến tới là một thành công cực lớn, sẽ làm Đỗ Phi, Mông Nhạc, Lệnh Tiểu Yến có tiến bộ đột phá.

Chu Tiểu Quân buổi chiều làm việc bên Yến Quy Hồ, làm việc xong không về Tân Phổ mà chạy sang Sáng Vực, hiện giờ chuyện sinh hoạt đều là hắn hỗ trợ Lệnh Tiểu Yến, cùng cô sống một phòng ở chung cư Thanh Niên, cùng tòa nhà với Tạ Tử Gia.

Tới nơi mới biết Trương Khác đã rời khỏi Kiến Nghiệp, khi lái xe qua ngõ Chu Tiểu Quân đúng là nhìn thấy Ngụy Đông Cường, tuy không biết chuyện ban sáng, nhưng không muốn quan hệ với loại người đó, nên vờ như không thấy.

Nghe Lệnh Tiểu Yến kể chuyện Trương Khác gian lận bị bắt, Chu Tiểu Quân cười xong, kéo cô sang một bên nói:

- Ngụy Đông Cường là kẻ không biết điều, giả thanh cao cũng phải có giới hạn thôi, người như hắn định sẵn sẽ gặp cú ngã nhớ đời.

Di động trong túi Lệnh Tiểu Yến vang lên, cô xem rồi bảo Chu Tiểu Quân:

- Là Lâm Băng...

- Lúc này cô ấy tìm em làm gì?

Chu Tiểu Quân cau mày, bảo cô nhận điện rồi tính sau.

Lệnh Tiểu Yến nghe điện thoại xong, nói:

- Lâm Băng mới biết chuyện buổi sáng, cô ấy tìm Ngụy Đông Cường khắp nơi không thấy, gọi vào máy nhắn tin mấy lần không được. Nghe nói hôm nay trong viện họp, Ngụy Đông Cường bị phê bình gay gắt, khen thưởng, bình bầu, chia phòng trước đó bị mất hết. Lâm Băng sợ hắn nghĩ quẩn.

- Hắn mà nghĩ thông được đã không tới ngày hôm nay.

Chu Tiểu Quân khinh miệt nói:

- Vừa rồi anh nhìn thấy hắn ở ngõ, như chó rớt nước, không đáng thương hại chút nào.

- Nhưng phản ứng trong viện có phải hơi lạ không? Em thấy hơi quá kịch liệt.

Lệnh Tiểu Yến không ở thể chế, nhận thức không đủ, thấy dù buổi sáng Ngụy Đông Cường có hơi quá đáng, nhưng đâu cần nghiêm khắc như thế.

- Ha ha ha, nói cho em biết không hề lạ, không hề kịch liệt.

Chu Tiểu Quân bật cười:

- Thôi Quốc Hằng là ai, em cho rằng hắn ta suốt ngày tươi cười là không có sức sát thương nào sao? Hắn ta có thể khiến Lục Thiên Hựu bị xử phạt cùng, tức là đã trao đổi với Lục Văn Phu trước. Chút chuyện như con kiến đó mà bị lôi tới tận tầng cấp tỉnh, trong lòng hắn an tâm nổi không? Anh đã từng kể cho em chuyện một người bị chó cắn, chó toàn thành bị giết. Tình hình hiện tại của Ngụy Đông Cường mới là phản ứng bình thường của các bên. Anh có thể khẳng định, chỉ cần ngày nào Trương Khác không ra mặt vãn hồi cho hắn, thì hắn vĩnh viễn không có ngày trở mình... Em nói đi, Trương Khác có rộng lượng tới đâu cũng có thể chấp nhận hắn ba bốn phen cắn càn như thế không?

Lệnh Tiểu Yến thở dài:

- Em chỉ lo Lâm Băng, nếu cứ tiếp tục theo hắn, ai biết sau này còn chịu khổ tới đâu.

- Ngụy Đông Cường chỉ biết đam đầu vào ngõ cụt không biết quay đầu, Lâm Băng muốn theo hắn thì tùy cô ấy thôi...

Chu Tiểu Quân còn định nói thêm, xong cảm thấy không thích hợp liền thôi.

Buổi tối Chu Tiểu Quân cùng Lệnh Tiểu Yến tìm một quán ăn ở ngõ Học Phủ, đi vào thấy Lâm Băng và Ngụy Đông Cường, Chu Tiểu Quân định kéo Lệnh Tiểu Yến quay trở ra, xong chiếu cố thể diện của Lâm Băng, đành đi tới, để Lệnh Tiểu Yến tâm sự với Lâm Băng, hắn ngồi ở bàn bên gọi thức ăn, không hề có ý ngồi chung bàn với bọn họ.

Ngụy Đông Cường mặt tái nhợt, mắt thất thần, nhìn Chu Tiểu Quân ngồi bàn khác như tránh bệnh dịch, muốn lên tiếng chào, nhưng Chu Tiểu Quân ngoảnh mặt đi.

Lâm Băng nắm tay Lệnh Tiểu Yến, vừa tủi thân và áy náy, nhưng không muốn nặng lời với Ngụy Đông Cường:

- Đông Cường bị ma nhập rồi, nói thế nào Trương Khác cũng là người quen của chúng ta, anh sao có thể làm như thế? Bạn có thấy Trương Khác đâu không, mình phải tìm cậu ấy xin lỗi.

- Việc gì phải xin lỗi thằng đó, chẳng lẽ xử phạt nhẹ tức là nó không gian lận à?

Ngụy Đông Cường thủy chung uất hận Trương Khác, nên lời của Lâm Băng làm hắn rất khó chịu:

- Việc anh làm hoàn toàn đúng, không thể để con sâu làm rầu nồi canh, không phải đi xin lỗi nó.

Chu Tiểu Quân nghe thế chỉ cười nhạt.

Ngụy Đông Cường thật không đáng thương hại chút nào, cả đời này hắn cũng chẳng hiểu ra được mình chết vì sao, Lệnh Tiểu Yến chẳng nhắc, chỉ lo Lâm Băng, vì sao phải theo một kẻ như thế chịu khổ? Thầm thở dài:

- Trương Khác buổi trưa đã rời Kiến Nghiệp, bạn không có gì phải xin lỗi cả, Trương Khác trước khi đi đã nộp bản kiểm điểm rồi, cậu ấy tự biết lỗi của mình...

Bất kể thế nào Trương Khác là người quen của họ, dù sau này không qua lại, cũng không thể đối đầu với nhau, nếu Ngụy Đông Cường chịu nghe khuyên nhủ, không những không có ngày hôm nay, còn được Trương Khác hỗ trợ, cũng như Chu Tiểu Quân vậy.

Lần này Ngụy Đông Cường chủ đích nhằm vào Trương Khác cũng đành đi, sao lại độc ác kéo cô bé Thẩm Tiêu vô tội vào, làm sao Trương Khác luôn dịu dàng với các cô gái tha cho hắn được? Nếu Lâm Băng không chịu bỏ Ngụy Đông Cường, chỉ e Trương Khác không thèm gặp mặt cô nữa.

Lệnh Tiểu Yến nói chuyện với Lâm Băng một lúc, đợi bên kia đưa thức ăn lên, liền quay về ngồi cùng với Chu Tiểu Quân, xem như tỏ thái độ vạch rõ giới hạn với Ngụy Đông Cường.

Lâm Băng là người đau khổ nhất, đặc biệt là Lệnh Tiểu Yến ngồi bàn khác, làm cô hiểu tình cảm bốn năm chung phòng sắp tan vỡ rồi.

Tới khi Tần Cương và vợ mang thai năm tháng đi vào thì không khí khó xử tới cực điểm. Nhìn Tần Cương và vợ mặt mày hơn hở là biết bọn họ tới ăn mừng chuyện chia phòng, Ngụy Đông Cường không ngồi nổi nữa, quay đầu bỏ đi, Lâm Băng trả tiền xong cũng đi theo.

Tần Cương cười ngại ngùng:

- Xem ra chúng tôi tới nhầm chỗ rồi.

Chu Tiểu Quân gặp Tần Cương mấy lần, thái độ thay đổi hẳn so với vừa rồi, nhiệt tình đứng dậy mời hai vợ chồng họ ngồi xuống:

- Bọn họ đi càng tốt, nếu không tôi và Tiểu Yến còn phải cố nuốt đống rơm khô này vào cổ. Chủ nhiệm Tần không ngại chúng tôi ăn trước thì cùng ngồi ăn đi...

Rồi gọi phục vụ mang thêm vài món ăn nữa tới.

~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

Đường không tốt, tới được Tân Vu thì trời đã tối đen rồi.

Trời trong trăng sáng sao thưa, vầng trăng tròn vành vành treo trên cao, chiếu ánh sáng trong mát như ánh bạc trải khắp sườn bắc dãy núi trập trùng nằm vắt ngang thành phố, như một giới tuyết mập mờ nổi giữa tầng không, cắt bóng đêm thành hai nửa.

Buổi tối Tân Vu rất yên tĩnh, đó cũng là điều Trương Khác thích Tân Vu, trừ những nơi tụ tập về đêm thì đường phố hết sức vắng vẻ.

Có Thiên Vân Sơn che chắn, nhiệt độ rất ít khi hạ xuống dưới 0 độ, không giống cái lạnh cắt da cắt thị ở Kiến Nghiệp, mùa này ở Tân Vu, đêm đi ngủ không cần đóng cửa sổ.

Xe đi vào tiểu khu, chắc nghe thấy tiếng còi ô tô, cha mẹ Trương Khác từ phòng khách đi ra, nếu là thường ngày, Đường Thanh chắc chắn sẽ nhảy xuống xe trước túi tít chào hỏi, lúc này như con dâu về nhà chồng, thẹn thùng kéo tay Trương Khác, nấp đằng sau lưng y xuống xe.

Lương Cách Trân thấy thế mắt sáng lên như nhìn thấy vàng, người từng trải như bà còn lạ gì dáng vẻ đó nữa, đi ngay tới nắm tay Đường Thanh kéo qua một bên, chẳng thèm để ý tới đữa con trai lâu ngày mới gặp, Trương Tri Hành không thấy gì khác thường, tới vỗ vai con trai một cái đau điếng.

Trương Khác chỉ biết cười khổ, nhìn thấy trong phòng khách còn có người khác, Địch Đan Thanh và Vệ Lan không niềm nở ra chào đón, chỉ giúp mẹ Vệ Lan mang thức ăn lên bàn.

Trương Khác tự mình sách hành lý vào, hai cô gái chạy tới giúp.

Vệ Lan vẫn chưa hoàn toàn hết khí chất của thiếu nữ, khuôn mặt có hơi chút phúng phính của trẻ con, mũi dọc dừa, toàn thân mang vẻ đẹp long lanh, Trương Khác cảm thấy hình như ánh mắt cô nhìn mình hôm nay có gì đó không đúng, cứ né tránh.