Tần Cương ngớ người, sao lại liên quan tới cả con trai thư ký trưởng chính phủ tỉnh nữa, lại còn do Lục Thiên Hựu chủ động đầu thú.
Mặc dù chuyện rất quỷ dị, nhưng ý tứ Thôi Quốc Hằng thì hắn hiểu rõ, chuyện này xử lý cuối cùng là cảnh cáo miệng Trương Khác và Lục Thiên Hựu, không hề nhắc tới cô bé kia, Thôi Quốc Hằng bảo mình đi cảnh cáo Ngụy Đông Cường, để phòng tên tiểu tử đó tái phạm.
Nhân vật nhỏ mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy biểu hiện bên ngoài, Ngụy Đông Cường tuyệt đối không ngờ Lục Thiên Hựu lại đi tới chỗ Thôi Quốc Hằng đầu thú.
Buổi sang hắn bị Thôi Quốc Hằng mắng cho sợ mất hồn mất vía, chạy về phòng mà tưởng chừng trời sặp sập tới nơi rồi, hắn chưa bao giờ nghe thấy Thôi Quốc Hằng nổi giận với ai tới mức đó, nghe Tần Cương nói xong, cảm giác có một cái lưới đang ngày càng thít chặt lấy mình tới không thở nổi.
Thường ngày hắn rất quan tâm, rất chiếu cố Lục Thiên Hựu, ai ngờ lại bị chính Lục Thiên Hựu làm khó, Ngụy Đông Cường cảm giác như mình bị phản bội, chẳng phải mình muốn bảo vệ nó nên mới vờ không thấy nó đổi chỗ sao? Giờ thì mình thành tiểu nhân rồi.
Nhìn cái dảng vẻ như chó nhà tang của Ngụy Đông Cường, Tần Cương chẳng thương hại chút nào.
Chẳng phải vì Ngụy Đông Cường lấy trứng mà muốn chọi lại tảng đá Trương Khác, nếu hắn thực sự mà làm thế, bên trên dù khó xử, nhưng các giáo viên khác sẽ tán đồng với hắn, đám hoàn khố có cơ hội là nên trấn áp một chút.
Nhưng Ngụy Đông Cường không thể đối xử độc ác như vậy với một cô bé gia cảnh bần hàn nhưng khắc khổ học tập vươn lên được, đừng nói phòng giáo vụ không phải là kẻ ngốc, mà các giáo viên nghe thấy cũng không tưởng tượng nổi.
Chuyến này Ngụy Đông Cường xem như mất lòng sạch sẽ cả trên lẫn dưới rồi, có giáo viên thẳng thừng nói: Ngụy Đông Cường không thích hợp làm công tác với sinh viên nữa.
Lời này còn chưa truyền tới tai Thôi Quốc Hằng, nhưng chưa chắc Thôi Quốc Hằng đã không có suy nghĩ này, nếu không làm công tác sinh viên nữa thì trong viện còn vị trí nào cho hắn? Chỉ e làm công tác hai năm thì hạn ngạch học nghiên cứu sinh hắn cũng chẳng có phần.
Cùng vùng vẫy trong một hệ thống, tâm thái Ngụy Đông Cương ra sao, Tần Cương cũng cảm thụ được ít nhiều, nói không chừng hắn cũng oán hận mình rồi.
Tần Cương biết Ngụy Đông Cường thèm khát cái vị trí giáo viên chỉ đạo Sáng Hiệp của mình, trước kia chọn vị trí này, Mông Nhạc là học sinh của mình nên đã nói giúp mình, Trương Khác và Đỗ Phi là học sinh của Ngụy Đông Cường lại không nói giúp hắn.
Hẳn điều này khiến tên Ngụy Quân Tử để bụng, cho nên mới nhân cơ hội này phát tác, nếu không vi phạm kiểu này nói thực thì đã đi học có mấy ai không phạm vào, có thể nói là nhỏ nhất trong các lỗi gian lận thi cử rồi, nhìn thấy cùng lắm cảnh cáo miệng thôi, cớ gì làm ầm ĩ tới tận phòng giáo vụ.
Thấy quyền quý, có người tránh xa, nhưng đa phần thì nỗ lực lấy lòng, có kẻ leo lên rồi hoàn toàn quên mất bản thân, hoặc là có lẽ trong lòng ẩn chứa chua sót nhục nhã khi phải luồn cúi làm tâm lý vặn vẹo, cho nên nhìn thấy người giống mình trước kia liền trà đạp tàn nhẫn.
Có lẽ Ngụy Đông Cương nhìn thấy hình ảnh cũ của bản thân trong cô bé nhà nghèo phấn đấu vươn lên kia, tâm lý không chịu nổi.
Loại người như thế, Tần Cương chưa phải không thấy qua bao giờ.
Tần Cương nhận ra con người của Ngụy Đông Cường liền sinh cảnh giác, không muốn nói lời khuyên nhủ gì hắn, chỉ ngồi đó nhìn bố trí trong phòng.
Phòng giáo viên của Đh Đông Hải điều kiện chẳng tốt hơn được KTX sinh viên, còn do hai giáo viên thanh niên trung một gian, vô cùng đơn giản, chỉ có hai cái giường, tủ quần áo đơn giản, một cái bàn dài đặt ở giữa, ngay cả bàn riêng của mình cũng không có, tắm rửa vệ sinh cá nhân đều ra nơi công cộng, cả gian phòng bốc mùi ẩm mốc.
Tần Cương trước đó cũng ở trong gian phòng như vậy, thi thoảng bạn gái đến còn phải nhờ người cùng phòng tối tìm chỗ khác ngủ tạm, đa phần đều bạn gái tới buổi sáng, ăn tối xong rời đi.
Kết hôn xong được trường phân cho cái phòng riêng, đã làm cho người ta thỏa mãn lắm rồi.
Lần này trường được Thế Kỷ Cẩm Hồ chia cho hai tòa nhà trong khu chung cư Thanh Niên, tới viện bọn họ được 24 phòng, nói là an bài cho giáo viên thanh niên.
Nhưng trong viện còn rất nhiều phó giáo sư phải chen chúc trong căn nhà chật chội, 24 gian phòng cũng là sư nhiều cháo ít, phân phối thế nào cũng có ý kiến, viện vừa mới thảo luận danh sách: Có gia đình thì được một gian, độc thân thì ở chung.
Nhưng vẫn không đủ phòng, giáo viên được chia phòng tất nhiên là vui mừng, như Ngụy Đông Cường làm việc có được nửa năm đã được chia phòng đơn, không biết bao nhiêu người hâm mộ, ai cũng hiểu hắn mà thanh cao như cái vẻ bề ngoài thì đâu được cái xuất này.
Tần Cương thấy mình còn trẻ, không tiện đi tranh giành với các phó giáo sư vất vả nửa đời người, nên bị loại ra ngoài danh sách, tuy thế trong lòng chua xót nhất là về nhà còn bị vợ trách móc.
Tần Cương cũng hiểu, vợ hắn mang thai rồi, tới lúc sinh con ra, còn nhờ mẹ vợ tới chiếu cố, gian phòng hiện thời làm sao để mẹ vợ vào ở được.
Mặc dù biết không thể có phòng từ chung cư Thanh Niên, song con người ta lúc nào cũng có chút kỳ vọng, buổi tối cùng vợ đi tản bộ, vợ hắn nhìn những gian phòng giáo viên trong viện đã vào ở, hâm mô nói:
- Nếu có được một phòng trong đó, đời này em theo anh cũng thấy đủ rồi.
Làm Tần Cương nghe mà nát lòng.
Giờ không phải là lúc nghĩ chuyện đấy, Tần Cương thu ánh mắt lại, nhìn đồng hồ, nửa tiếng rồi, bất kể hắn nghĩ có thông không cũng mặc.
Tần Cương đứng dậy, vỗ vai Ngụy Đông Cường:
- Viện trưởng phê bình có hơi nghiêm khắc một chút, cũng là suy nghĩ bảo vệ học sinh, bảo vệ cậu. Yêu cầu xử phạt của cậu căn bản không được thông qua đâu. Nếu viện trưởng không phê bình nghiêm khắc, cậu chưa chắc đã ý thức được sai lầm của mình, cậu phải cảm thông cho khổ tâm của viện trưởng...
Chẳng muốn nói nhiều, bỏ lại Ngụy Đông Cường ngồi đó ủ rũ như con gà bại trận, không biết hắn nhớ lúc hung hăng đòi đuổi học người ta không?
Lúc này đã là trưa, hai môn thi cuổi sang đều đã kết thúc, trong trường toàn sinh viên hưng phấn chuẩn bị hưởng thụ kỳ nghỉ.
Tần Cương về văn phòng, biết phán quyết đã được đưa ra, lúc này đã dán khắp các giảng đường, viện cũng có một bản, Tần Cương cầm lấy xem: Lục Thiên Hựu và Trương Khác không ngồi theo quy định của phòng thi, vi phạm kỷ luật, cảnh cáo một lần.
Bị cảnh cáo tức là không được bình chọn làm sinh viên ưu tú của học kỳ này nữa, Trương Khác cũng được đi, với số lần trốn học đó mà được bình chọn sinh viên ưu tú thì đám sinh viên chẳng tạo phản sao? Lục Thiên Hựu thì hơi đáng tiếc.
Tần Cương không hiểu vì sao Lục Thiên Hựu lại đầu thú, mà Thôi Úc Hằng vốn thân thiết với Lục Văn Phu lại vì chuyện nhỏ như con kiến này mà cảnh cáo Lục Thiên Hựu sao?
Nói chung chuyện đến đây là xong, Tần Cương cũng biết phía sau có nhiều chuyện không thể nhìn thấu được, chẳng muốn phí công suy nghĩ làm gì, định sang Sáng Vực một chuyến, chắc đám Trương Khác, Đỗ Phi đều đang ở đó.
Tần Cương vừa rời khỏi văn phòng thì nghe thấy hai giáo viên nghị luận Thôi Quốc Hằng vừa chỉ thị loại bỏ Ngụy Đông Cường ra khỏi danh sách giáo viên được vào chung cư Thanh Niên.
Chắc giờ Ngụy Đông Cường vẫn chưa hiểu nổi sao việc mình làm dẫn tới hậu quả như vậy, không muốn tham gia chuyện này, Tần Cương quay người định đi hướng khác thì một giáo viên gọi lại:
- Tần Cương, hôm nay anh dẫm phải phân chó à? Viện trưởng Thôi vừa chỉ thị phải ưu tiên nữ giáo viên có thai hoặc gia quyến có phụ nữ mang thai được bố trí phòng ở. Ngụy Đông Cường bị loại rồi, vừa vặn dư một phòng hai gian, tối nay anh phải chiêu đãi chúng tôi một bữa đấy, tưởng chúng tôi dễ dàng tha cho anh thế à?
- Đừng mang tôi ra đùa, tim tôi yếu lắm đấy, cẩn thận gây ra án mạng.
Tần Cương nghĩ mình vừa mới ở chỗ Thôi Quốc Hằng cách đây một tiếng, nếu có chuyện tốt thế này sao Thôi Quốc Hằng không nói.
- Chưa chi đã lên mặt, không tin anh gọi điện cho viện trưởng đi.
Giáo viên trẻ giọng có chút đố kỵ, đừng nói hoàn cảnh chung cư Thanh Niên làm người ta thèm khát, ai muốn ở chung phòng với người khác, đêm làm chuyện kia cũng phải cắn răng im thin thít.
Giáo viên lớn tuổi hơn nói:
- Nói ra anh cũng đủ tư cách rồi, thạc sĩ, chính khoa, công tác tròn bốn năm, lần trước không xét tới anh vì anh mới kết hôn được chia phòng đơn, con trong bụng chưa thể tính, lần này bù đắp cũng là bình thường thôi.
Tần Cương nghĩ tất cả là phản ứng dây chuyền của chuyện Lục Thiên Hựu đầu thú, trong lòng hơi tin tin, chỉ là không muốn lộ ra, miệng nói dứt khoát không tin, nói tìm viện trưởng chứng thực rồi về xe miệng bọn họ, nói xong rồi đi.
Xuống lầu Tần Cương nghĩ nếu mình được phân chia căn phòng vốn thuộc về Ngụy Đông Đường, chẳng phải bị tên tiểu tử đó hận suốt đời sao?
Nhưng nếu có được một phòng ở chung cư Thanh Niên, bị hắn hận suốt đời có sao? Và lại đâu phải mình đi tranh giành gì, đây hoàn toàn là ở hiền gặp lành.
Nghĩ thế lòng Tần Cương cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, tối về ít nhất không phải nghe vợ oán trách nữa, đúng là giải quyết được cho hắn vấn đề đau đầu nhất.
Nhưng lúc này nên đi tìm đám Trương Khác hay đi tìm Thôi Quốc Hằng báo cáo công tác, tiện thể xác nhận tin này? Hắn không dám gọi điện cho vợ, sợ bị hai tên kìa lừa, vợ hắn đang mang thai rất yếu đuối, không chịu nổi kích thích mạnh.
Trên đường gặp giáo viên phòng nhân sự, Thôi Quốc Hằng hành động rất nhanh, chuyện phân phối phòng đã được báo tới phòng nhân sự, giáo viên kia nhìn Tần Cương hết sức hâm mộ.
Chuyện có nhanh chậm nặng nhẹ, Xí! Đó là lời rắm thối thôi, Tần Cương hận không thể lập tức chạy tới chung cư Thanh Niên xem căn phòng sắp được chia cho sướng mắt, song vẫn quyết định tới Sáng Vực trước.
Tới nơi chỉ thấy mỗi Thời Học Bân, không thấy đám Trương Khác, Đỗ Phi đâu, liền hỏi thăm.
- Chắc là đều ở 1978.
Thời Học Bân tò mò hỏi:
- Chẳng phải nói là gian lận bị bắt tại trận sao? Thông báo lại ghi khác.
Tần Cương cười xòa:
- Nói chung là vi phạm kỷ luật trường thi, xử phạt như thế không sợ tên tiểu tử Trương Khá chối.
Tần Cương và Thời Học Bân tới 1978 tìm đám Trương Khác, 1978 không mở cửa buổi trưa, cửa lớn đóng, cửa nhỏ mở cho người quen ra vào, mọi người đều có mặt cả chỉ thiếu có mỗi Trương Khác và Lục Thiên Hựu.
Tần Cương thấy mắt Thẩm Tiêu hơi đỏ, chắc vừa khóc, hỏi Mông Nhạc:
- Trương Khác đâu?
- Cậu ta đang ở trong gọi điện.
Mông Nhạc cười như đang liên hoan:
- Không ngờ Lục Thiên Hựu ngốc nghếch đi nhận xử phạt, lão Tần, có phải anh từ văn phòng viện tới không? Có thấy hắn đâu không?
- Cậu ta tới tìm viện trưởng Thôi đầu thú, nộp bản kiểm điểm xong là đi, tôi cho tưởng cậu ta ở chỗ mọi người, các cậu không ép cậu ta đi đầu thú chứ hả?
Tần Cương không thích lên mặt như Ngụy Đông Cường, đặc biệt với những học sinh xuất sắc này, ngay bản thân mình cũng không bằng, thoải mái nói cười với bọn họ.
Đỗ Phi chép miệng:
- Ai mà ngờ hắn chủ động đi khai nhận, tưởng học sinh hai tốt như hắn, vô duyên vô cớ bị xử phạt, chắc là trong lòng rất tổn thương, nói không chừng nấp vào đâu nó liếm láp vết thương. Không ngờ hắn cũng có lúc nổi giận vì hồng nhan.
Mọi người nghe thế đều cười phá lên, cái nhìn với Lục Thiên Hựu thay đổi hẳn, Thẩm Tiêu có chút xấu hổ, trong mắt cô, Lục Thiên Hựu bị Đỗ Phi mỉa mai nên đi đầu thú, trong lòng hơi bất an, nhưng không dám đi tìm Lục Thiên Hựu, sợ mọi người cười.
Thời Học Bân thò đầu vào trong, nghe nói Trương Khác gọi điện bên trong mà không thấy y đầu:
- Tôi cứ tưởng Trương Khác chỉ đưa một đầu ngón tay ra là dẹp yên chuyện này, ai ngờ cậu ta ngồi rung đùi để người khác đi xử lý.
- Cậu ta gian lận là sự thực, mặt mũi nào mà đi vênh váo.
Tôn Tĩnh Mông khinh bỉ nói:
Đường Thanh cũng phụ họa:
- Phải đấy.
Trần Phi Dung chỉ cười, cô hơi hiểu Trương Khác rồi, biết y làm gì không thể dễ dàng phán xét qua bên ngoài, đôi khi y làm rất nhiều việc, người ngoài không hay biết gì.
Đỗ Phi biết ngay từ đầu Ngụy Đông Cường có lồng lộn chạy lên chạy xuống cũng chẳng làm nên trò trống gì, Trương Khác xử lý kín là không muốn để ảnh hưởng tới Thẩm Tiêu; Lục Thiên Hựu đâm đầu vào lưới chẳng qua để trường học có cái cớ xuống thang thôi.
Thế giới này chỉ có hai loại người, một loại muốn gì có nấy, mỗi sợi lông mỗi sợi tóc của hắn đều được quan tâm săn sóc vô cùng chu đáo. Một loại người muốn gì cũng không có...
Thế nào gọi là quyền thế? Quyền thế chân chính chỉ cần người lộ ra một ánh mắt là sẽ có người chủ động suy nghĩ chu đáo cho ngươi gấp trăm lần, không cần ngươi phải đi giáo huấn những kẻ mù mắt, sẽ có người trà đạp cho kẻ đó không ngóc đầu lên nổi.
Trương Khác nghe thấy nội dung xử phạt công bố ra biết dù Lục Thiên Hựu có đi đầu thú thì Thôi Quốc Hằng cũng không vì chuyện này mà để hắn bị cảnh cáo, suy đi nghĩ lại chỉ có Lục Văn Phu đích thân giải quyết rắc rối này.
Trong những người có quan hệ mật thiết với Đh Đông Hải chỉ có ông ta hiểu mình không muốn bị người khác chú ý, xử lý thế này là thích hợp nhất.
Trương Khác vào phòng bóng bàn 1978, gọi điện cho Lục Văn Phu:
- Xấu hổ qua, làm chú Lục phải mất mặt cùng tôi.
- Ha ha, tôi nhận được điện thoại của Thiên Hựu thì đang báo cáo công tác với tỉnh trưởng Lý, chuyện nhỏ thôi mà, chỉ lo cậu trách tôi vẽ rắn thêm chân.
Nghe Trương Khác xưng hô thân thiết, Lục Văn Phu mở cở trong bụng, biết chuyến này xử lý chuẩn xác rồi.
"Té ra là vì Lý Viễn Hồ, thảo nào Lục Văn Phu lại ôm lấy chuyện này, mà quái, sao ngài tỉnh tưởng lại quan tâm tới loại chuyện vụn vặt này?" Bất kể thế nào cũng là chuyện tốt, có nghĩa là thái độ của Lý Viễn Hồ có chuyển biến vi diệu? Đương nhiên điều này cảm thụ là được, không cần nói ra:
- Sao thế chứ, tôi cám ơn chú Lục còn không hết.
Nhớ tới Ngụy Đông Cương, Trương Khác nhếch mép cười cúp điện thoại, nếu hắn không lôi Thẩm Tiêu vào, y cũng không thèm chấp, Trương Khác chai mặt rồi.
Nhưng Ngụy Đông Cường há miệng cắn càn, Trương Khác không nể nang tình nghĩa gì nữa, đương nhiên Lục Văn Phu cũng chẳng cần nói gì thêm, chỉ cần giữ thái độ lạnh lùng, thể chế sẽ cho Ngụy Đông Cường nềm đủ đau khổ.
Trương Khác nghĩ sau này có chuyện gì hay không cũng nên chủ động tìm Lý Viễn Hồ báo cáo nhiều hơn, quan hệ cải thiện không dễ, phải biết trân trọng, đi ra quan bar thấy cả đống người ở đó, nói:
- Trưa rồi, mọi người còn ngồi lỳ ở đây, không đói à?
- Cậu không vì keo kiệt một bữa cơm mà đuổi chúng tôi đi chứ hả?
Mông Nhạc quay sang:
- Vì chút việc của cậu mà mọi người khẩn trương nửa ngày trời, lão Tần chạy tới quan tâm tới cậu đây này.
Tịch Nhược Lâm lúc này mới thở hồng hộc chạy tới:
- Thông báo xử phạt là sao, thay đổi chỗ ngồi sao lại bị cảnh cáo, có phải Trương Khác cãi lại giám thị không?
Mọi người đều cười cô phản ứng chậm chạp, chuyện đã xong cả rồi không ngờ Tịch Nhược Lâm chỉ biết phiên bản đem ra lừa người của viện, không vội giải thích, chỉ thảo luận xem buổi trưa đi ăn ở đâu mới có thể làm Trương Khác nhận chút bài học.
Buổi sáng mọi người đều thi xong môn cuối cùng rồi, thi xong là có thể rời trường.
Nếu chẳng phải chuyện gian lận bị tóm thì thi xong môn thứ nhất Trương Khác đã cùng Đường Thanh lên xe tới Tân Vu, y cũng không dám giải thích với mẹ nguyên nhân, chỉ nói là có thể kịp tới Tân Vu ăn tối.
Trần Phi Dung, Tô Nhất Đình thì chiều sẽ về Hải Châu, vừa khéo có xe ngân hàng thương nghiệp tới tỉnh làm việc, cha Tô Nhất Đình cán bộ trung tầng ngân hàng, có xe đi liền tiện thể đưa hai cô về.
Tôn Tĩnh Mông sẽ về Hong Kong trước, 1978 giao cho Lệnh Tiểu Yến quản lý.
Tính toán lịch trình thì không biết có thể về nước trước tết không nên ăn bữa cơm hôm nay coi như là cơm tất niên, có cơ hội đương nhiên Trương Khác muốn lôi mọi người cùng đi.