Lúc này ánh mắt của đám bạn trong phòng đều hướng về phía bọn họ, hai giám thị chưa hiểu chuyện gì đi xuống, nước mắt Thẩm Tiểu chỉ sắp chảy ra tới nơi, Trương Khác cảm thấy đau đầu, không ngờ sắp rời khỏi Kiến Nghiệp còn gặp loại chuyện phiền toái này, chẳng muốn tranh cãi với hắn trong lớp, khẽ giật áo Thẩm Tiêu, bảo cô theo mình ra ngoài rồi tính.
Trong lớp đã có hơi nhốn nháo, hai giám thị không đi theo, bọn họ phải trấn an học sinh làm bài trước đã, Ngụy Đông Cường không phải là giáo viên được bố trí giám sát thi cử, đột nhiên xông vào lớp bắt gian lận làm bọn họ cảm thấy rất bất ngờ.
Thấy Ngụy Đông Cường vừa ra khỏi phòng là đem so sanh hai bài thi, Trương Khác mới xác định được là tên này cố ý nhắm vào mình rồi, y đâu ngu chép bài y hệt muốn là cãi được ngay song Trương Khác không muốn gây ra ảnh hưởng xấu gì cho Thẩm Tiêu, cũng không muốn để lại trong cô ám ảnh tâm lý gì, nên chẳng phủ nhận, như thế chỉ thành cãi nhau vô ích, nói luôn:
- Là tôi nhìn trộm bài thi của Thẩm Tiêu, anh nên để cô ấy vào lớp làm bài tiếp.
Ngụy Đông Cương chỉ lo Trương Khác phủ nhận nên mới ra ngoài một cái là đối chiếu chứng cứ ngay để chứng minh, thấy y thản nhiên thừa nhận, chẳng hề sợ hãi khi bắt quả tang, giống như có cái gai đâm vào tim, gằn giọng nói:
- Tưởng tôi mù mắt à, hai cô cậu phối hợp gian lận, trường học nhiều lần nhấn mạnh kỷ luật thi cử, bắt được kẻ nào đuổi học kẻ đó, tuyệt đối không nhân nhượng, tôi bắt hai người tới phòng giáo vụ đã, để xem người cha làm phó thị trưởng kia có giúp cậu qua được cái cửa này.
Đỗ Phi còn chưa làm xong bài đã nộp vội đi ra, nghe thấy Ngụy Đông Cường phát tác như thằng điên, hận không thể chỉ ngón tay chọc thủng mặt Trương Khác, lạnh lùng nói:
- Chủ nhiệm Ngụy, chỗ ngồi xếp theo số thể sinh viên, Lục Thiên Hựu lại đổi vị trí cho Trương Khác trước khi thi, cũng có hiềm nghi gian lận, có nên bắt cả cậu ta tới phòng giáo vụ không?
Lục Văn Phu ở thành phố này có thế lực thông thiên -- Ít nhất trong mắt Ngụy Đông Cường là thế -- Lại là bạn thân của viện trưởng Thôi Quốc Hằng, Ngụy Đông Cường còn chưa ngay thẳng cũng chưa ngốc tới mức bắt cả Lục Thiên Hựu tới phòng giáo vụ, bị Đỗ Phi chạy ra phá đám, càng điên tiết quát:
- Cậu chạy ra đây làm gì, tôi có gọi cậu ra à?
Đỗ Phi chẳng hề ngại chọc giận Ngụy Đông Cường, cười nhạt nói:
- Nộp bài xong tôi ở lại trong phòng làm gì?
- Hai đứa chúng mày cùng một bọn, đừng tưởng tao không biết, Trương Khác và Thẩm Tiêu bị tao bắt tại trận, mày định bao che chúng chúng nó à?
Ngụy Đông Cường càng nói càng mất tư cách giáo viên.
Trương Khác nháy mắt ra hiệu cho Đỗ Phi không nói nữa, hai bọn họ là lợn chết không sợ nước sôi, nhưng cô bé Thẩm Tiêu này thật thà chân chất, năng lực gánh chịu tâm lý kém, bên ngoài này cãi vã ầm ĩ để mọi người đổ ra xem ảnh hưởng không tốt tới Thẩm Tiêu.
Đỗ Phi lúc này mới thôi, mấy giáo viên nghe ồn ào chạy tới xem xảy ra chuyện gì, Lục Thiên Hựu nộp bài rời phòng thi.
Thấy bắt đầu có người tới Trương Khác bảo Đỗ Phi đưa Thẩm Tiêu đi trước, Ngụy Đông Cường đưa tay ra định giữ Thẩm Tiêu lại, Trương Khác chắn trước cô, nói:
- Là do tôi không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, nếu chủ nhiệm Ngụy cho rằng tôi gian lận thì cứ tính tôi gian lận là được, tôi không phủ nhận gì cả, muốn xử phạt, muốn đuổi học, tôi đều lấy thái độ thành khẩn tốt đẹp chấp nhận... Không còn chuyện gì khác tôi đi đây.
Nghe Trương Khác nói hời hợt như thế, mắt Ngụy Đông Cường thiếu điều tóe ra lửa, cố kìm chế nói:
- Cậu nói dễ nghe lắm, thế nào gọi là không nhịn được ngẩng lên nhìn?
Kéo Lục Thiên Hựu tới:
- Cậu ngồi ngay sau lưng chúng nói xem có phải bọn chúng từ đầu tới cuối phối hợp gian lận không?
Lục Thiên Hựu không hiểu sao Ngụy Đông Cường lại phản ứng mạnh như thế, chủ nhiệm khóa là phải bảo vệ sinh viên của mình, có chuyện gì giấu đi không được, lại muốn nhất định lôi tới phòng giáo vụ, đuổi học Trương Khác, Thẩm Tiêu?
Nếu để Ngụy Đông Cường làm to ra, Lục Thiên Hựu có thể đoán ra chuyện phát triển thế nào, Trương Khác chắc sẽ bị mắng vài câu không đau không ngứa, cuối cùng gặp họa chỉ có cô gái không chỗ dựa như Thẩm Tiêu, khó tưởng tượng nổi Thẩm Tiêu bị đuổi học sẽ tạo ảnh hưởng tồi tệ thế nào cho cuộc đời cô, phản cảm vì hành động quá khích của Ngụy Đông Cường, cau mày nói:
- Em không chú ý, hẳn không nghiêm trọng như vậy đâu.
Ngụy Đông Cường nghe vậy tức lắm, nhưng không thể tỏ ra bất mãn với Lục Thiên Hựu, trút hết lên đầu Trương Khác:
- Đừng tưởng chuyện thế là xong, cậu cứ đợi trường học xử phạt nghiêm khắc cả hai đi.
Nói với hai giám thị, nói rất đường hoàng chính nghĩa:
- Trước khi thi tôi đã nhiều lần nhấn mạnh kỷ luật, không ngờ xảy ra chuyện này, bắt được là phải xử nghiêm khắc, tuyệt đối không nhân nhược, có thể mới cảnh cáo người khác, giữ nghiêm kỷ luật trường thi.
Rồi thương lượng đem chuyện này lên phòng giáo vụ.
Hai giám thị cầm lấy bài thi xem tên trên đó, đều nghĩ:" Thì ra là tên này, viết chứ đẹp thật, chắc bình thường đắc tội với Ngụy Quân Tử rồi."
Ngụy Đông Cường lúc nào cũng tỏ ra vẻ đạo mạo thanh cao, nên có người trong trường gọi hắn là Quân Tử, có điều đem cái “nick name” này phối hợp với cái họ của hắn lại thành ý nghĩa không hay ho lắm.
Nếu như Ngụy Đông Cường đã "chí công vô tư" giao cho phòng giáo vụ xử lý, lại là học sinh của chính hắn, hai bọn họ chỉ làm theo trình tự, đợi trường học xử lý là được.
Trương Khác đuổi theo Đỗ Phi và Thẩm Tiêu, thấy Lục Thiên Hựu cũng chạy theo, cười với hắn:
- Vừa rồi cám ơn cậu nói giúp.
Lục Thiên Hựu lạnh lùng nói:
- Các cậu muốn làm gì thì làm, đừng có liên lụy tới Thẩm Tiêu.
Nhưng nhẹ giọng an ủi Thẩm Tiêu:
- Chủ nhiệm Ngụy chỉ hơi nghiêm khắc bề ngoài thôi, thực ra muốn răn đe Trương Khác một chút, không liên quan tới bạn đâu.
Thẩm Tiêu tới giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, mặt trắng bệch, tuy không khóc nhưng rất lo.
Trương Khác nhếch mép cười, té ra tên này chỉ quan tâm tới mỗi Thẩm Tiêu.
Đỗ Phi vặn mình một cái, cười với Trương Khác:
- Trông có vẻ như Ngụy Đông Cường nhắm vào mày đấy, lạ thật, mày cũng có làm gì không phải với hắn đâu.
- Ài...
Trương Khác thở dài:
- Cái xã hội này nó thế đấy, chính vì mày không làm gì, nên khả năng vì thế mà người ta ghét.
- Nên tìm cách xử lý hậu quả đi.
Lục Thiên Hựu quay sang họ, vẫn là giọng điệu bề trên quen thuộc.
- Khó khăn lắm mới để Ngụy Đông Cường nắm được cơ hội, hắn làm sao chịu buông tha dễ dàng thế?
Đỗ Phi dửng dưng nói, trong mắt hắn Ngụy Đông Cường chỉ như con kiến với Trương Khác, kẻ phải lo xử lý hậu quả là chính Ngụy Đông Cương mới đúng.
- Thẩm Tiêu thì làm sao?
Lục Thiên Hựu đương nhiên biết Trương Khác không sợ, dù có bị đuổi học, năm sau dễ dàng đổi trường khác.
- Làm thế nào, hay là mày đi thừa nhận với Thôi Quốc Hằng là mày và Thẩm Tiêu yêu nhau, ông ta nể mặt cha mày không dám phạt bạn ấy đâu.
Đỗ Phi nói đùa nhưng tính Lục Thiên Hựu lại có chút nghiêm túc thái quá, mặt đỏ lên, chột dạ nhìn Thẩm Tiên rồi nghiêm mặt nói:
- Hai cậu không biết suy nghĩ cho người khác à, lúc nào rồi mà còn đùa.
Trương Khác vỗ vai Lực Thiên Hựu:
- Không có chuyện gì đâu, Ngụy Đông Cường thích làm gì thì làm, bọn tôi tới Sáng Vực đây, cậu đi không?
Lục Thiên Hựu không muốn đi cùng đám Trương Khác nhưng không yên tâm về Thẩm Tiêu, do dự một lúc cũng theo.
Nhận được điện thoại của phòng giáo vụ, Thôi Quốc Hằng đang ở trong văn phòng của mình nói chuyện với Tần Cương chủ nhiệm khóa 95, nghe điện thoại xong, mặt hơi tái đi.
Tần Cương không hiểu có chuyện gì mà Thôi Quốc Hằng nghe điện thoại lại biến sắc như thế, nói:
- Viện trưởng thôi có việc, vậy lúc khác tôi báo cáo công tác của Sáng Hiệp.
Tần Cương và bí thư đoàn trường Cung Như Xuân đều là giáo viên chỉ đạo Sáng Hiệp.
- Chuyện này không liên quan tới anh.
Thôi Quốc Hắng giữ hắn lại:
- Tôi vừa nhận được điện thoại của phòng giáo vụ, Trương Khác trong phòng thi chép bài của một nữ sinh bàn trên, bị Ngụy Đông Cường bắt tại chỗ, đã giao cho phòng giáo vụ! Hắn đúng là ăn no rững mỡ!