Tô Nhất Đình và bạn trai cũng ở rạp chiếu phim, chỉ là vô tâm vô tình ngồi tách ra với Hà Huyền, rời khỏi rạp chiếu phim, Trương Khác cùng ba cô gái đứng ở cửa đợi.
Trời rét căm căm, ba cô gái mặc áo khoác dầy, nhưng bất kỳ cô gái nào trong số họ chỉ cần khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành lộ ra ngoài thôi, cũng đủ thu hút mọi ánh mắt, huống hồ ba cô gái cùng đứng cạnh nhau.
Trương Khác rất biết điều dựng cổ áo lên che nửa khuôn mặt, ngồi xuống bậc thềm nhìn ba cô gái mắt vẫn còn đỏ hoe chia sẻ với nhau cảm xúc sau bộ phim.
Bên cạnh có một đôi tình lữ, cô gái nước mắt chan chứa hỏi chàng trai:
- I jump, you jump?
Trương Khác nghe thấy có người đang hỏi vấn đề tương tự, ngẩng đầu lên, chỉ thấy chàng trai kia ánh mắt thất thần, tâm tư tựa hồ bị dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường của đám Đường Thanh thu hút rồi, chẳng để ý tới câu hỏi của bạn gái.
Cô gái kia thấy bạn trai vẻ mặt khác thường, quay sang nhìn thấy nhóm Đường Thanh, sắc mặt tức thì tối sầm lại, nhéo tay bạn trai, hầm hầm bỏ đi, anh chằng tội nghiệp cuống quít đuổi theo.
Tốt, nếu cô gái đó còn là xử nữ vậy đêm nay sẽ giữ được trinh tiết rồi.
Trương Khác cười phá lên, đứng dậy ôm lấy eo Đường Thanh, nói với ba cô gái:
- Vì ba bạn đứng ở đây khóc vì tỉnh cảm mộng ảo trong phim, đã hủy hại không ít mối tình hiện thực rồi đấy. Đúng là toàn mầm họa, liệu chúng ta có nên lánh đi nơi khác không?
Lúc này Tô Nhất Đình cầm khăn tay lau nước mắt đi ra, thấy ba cô gái kia liền hét lớn:
- Này ba người, có để cho các cô gái khác sống nữa không hả?
Anh chàng bạn trai gầy gò đứng sau Tô Nhất Đình cũng giống các chàng trai bình thường khác nhìn ba cô gái kiều diễm đứng cạnh nhau cũng nhìn tới thất thần, Tô Nhất Đình sống chết không chịu đi cùng ba cô bạn:
- Lọ Lem cũng có mộng tưởng ái tình của mình, có vỡ cũng phải đợi sáng mai...
Cười đùa một hồi rồi kéo bạn trai đi, ném ba cái mầm họa lại cho Trương Khác xử lý.
Hôm nay là Giáng Sinh lại là cuối tuần, nhiều cửa hàng có người mặc trang phục ông già Nô-en đứng mời khách, cho dù tuyết rơi lất phất thanh niên nam nữ thành đôi thành cặp đi trên đường rất nhiều.
Trương Khác đi dạo phố cùng với ba mầm họa áp lực quá lớn, sau khi ăn tối xong, liền lái xe về ngõ Học Phủ.
Ngõ Học Phủ đêm nay cũng náo nhiệt hơn mọi ngày rất nhiều, khu nghỉ ngơi kiểu quán cà phê trước quán nét Sáng Vực vẫn có nhiều học sinh đang uống nước đợi vào mạng.
Đỗ Phi, Mông Nhạc hôm qua mới tìm Lệnh Tiểu Yến bàn bạc công việc, hôm nay Lệnh Tiểu Yến đã tới công ty Sáng Vực chính thức đạm nhận chức vụ quản lý tài vụ và hành chính.
Khi Trương Khác và ba cô gái đi qua quán nét Sang Vực nhìn thấy Chu Tiểu Quân cũng bị ép tới nơi này bồi tiếp bạn gái.
Hà Huyền về KTX trước, Trương Khác và Đường Thanh đưa Trần Phi Dung về KTX, rồi tay nắm tay đi về, bông tuyết lất phất rơi trên mặt, mát lạnh, mười ngón tay đan vào nhau cảm thấy hết sức êm đềm ấp áp.
Đường Thanh nói muốn tới núi Hợp Hoan tham quan một chuyến, lên núi mới phát hiện chỗ nào cũng toàn đôi tình lữ ôm ấp nhau, chẳng hề ngại cái lạnh, nhiều đôi còn có những tư thế rất "kỳ cục", Trương Khác bị Đường Thanh bịt mắt bắt về.
Về tới chung cư thấy hai tờ giấy nhắn, Tôn Tĩnh Mông về KTX ngủ, còn Đỗ Phi cũng cầm chìa khóa phòng đi rồi, đọc lời nhắn, khuôn mặt Đường Thanh tức thì đỏ bừng như say rượu.
Đường Thanh cởi áo ngoài ra, cửa mình thoát khỏi vòng tay của Trương Khác, nói đi pha cà phê, Trương Khác biết cô nàng chỉ muốn tìm việc gì đó che giấu sự xấu hổ, y cũng chẳng hề muốn uống cà phê nhưng không cản.
Trương Khác ngồi xuống ghế sô pha, nhìn bóng lưng cô công chúa ở trong bếp cẩn thận đặt từng món đồ phe cà phê xuống, mông Tạ Vãn Tình tròn nở nang một cách khoa trương cực kỳ gợi tình, mông Hứa Tư thì mà vểnh phát tán dụ hoặc nữ tính, mông Đường Thanh nhỏ gọn hơn, dưới lớp quần jean bó sát, trông săn chắc xinh xắn.
Trương Khác tới trong phòng trà bật lò than lên, Đường Thanh bê cà phê vào, bốn phía yên tĩnh, tựa hồ cảm giác cả thành phố đã ngủ rồi, chỉ có tuyết rơi lác đác.
Đường Thanh đặt cà phê xuống rồi lúng túng không biết phải làm sao, dẫu cô có ý định trao gửi hết cho Trương Khác từ lâu, song khi thời điểm đó đến, cô công chúa ngây thơ liền sợ hãi, đương nhiên đa phần là xấu hổ.
Trương Khác nhìn khuôn mặt xinh tươi càng lúc càng đỏ của Đường Thanh, nắm tay cô kéo ngồi lên đùi mình, một tay vén mái tóc dài của Đường Thanh, tay kia luồn qua nách ôm lấy eo, cảm thấy cơ thể ấm áp của cô khẽ run lên từng đợt, lòng trào dâng yêu thương vô hạn:
- Hay uống một ít rượu cho ấm người nhé?
- Ừm.
Đường Thanh lí nhí đáp một tiếng, hơi thở loạn nhịp, mặt càng đỏ hơn, cái thứ xấu xa kia chọc dưới mông, Trương Khác lại còn giữ chặt lấy người không cho tránh đi, thấy y rót rượu vào ly đã chuẩn bị sẵn, chẳng biết cảm động vì sự chu đáo của y hay là mắng y một trận nữa.
Đưa ly rượu tới trước mặt Đường Thanh, Trương Khác hớp một ngụm lớn, nhưng không nuốt mà áp tới cánh môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Đường Thanh sau một thoáng lúng túng mơ màng khép mắt lại, tim đập như muốn nảy khỏi lồng ngực, một chiếc lưỡi khéo léo thành thạo như con rắn tách đôi môi, luồn qua hàm răng của cô, rượu từng chút một được đưa vào miệng cô không chảy ra bên ngoài một chút nào.
Hai chiếc lưỡi quấn quít lấy nhau, trong cơn mê say Đường Thanh run lên như phát sốt dưới những cái vuốt ve nóng bỏng của Trương Khác, cô nàng hoàn toàn choáng ngợp trong nụ hôn say đắm, tới khi Trương Khác dừng nụ hôn lại mới hoàn hồn, người mềm nhũn tưởng chừng không dựa vừa y ngay cả ngồi cũng không ngồi được, đấm y thùm thụp:
- Đồ xấu xa, đồ đại sắc lang, học trò này dụ dỗ bao nhiêu con gái rồi hả?
Trương Khác cười gian:
- Còn chỗ xấu xa hơn nữa đấy, bạn có muốn biết không?
Đường Thanh sao chịu nổi những lời này, càng đấm mạnh hơn, thấy tay Trương Khác mò lên ngực của mình một cách hết sức không thành thực, lí nhí nói:
- Chúng ta về phòng đã được không?
Đường Thanh ý loạn tình mê, mơ mơ hồ hồ bị Trương Khác nắm tay dắt vào phòng, bên ngoài tuyết vẫn rơi, trong phòng ấm áp như mùa xuân, không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đủ nhìn thấy khuôn mặt kiều mị như xuân của Đường Thanh, cùng đôi mắt dài sáng lóng lánh như sao.
Trương Khác đặt Đường Thanh xuống giường, mặc dù không phải lần đầu tiên cởi y phục của cô, nhưng lần này mang ý đồ hoàn toàn khác hẳn, tay hơi run lên, mãi không mò được cúc áo lót phía sau, y không trì hoãn nổi nữa, nóng ruốt đẩy áo lót lên, hai con thỏ nhỏ trắng trẻo bật ra ngoài, hai điểm nhũ đầu đỏ tươi nhỏ nhắn non nớt, giống như hai viên ngọc tương tư hồng hồng ngạo nghễ nhô lên giữa vầng hồng ngọc nhàn nhạt, khiến người ta hít thở không thông.
Lúc này Trương Khác mới nhìn ra cái ái lót này là kiểu nút ở phía trước, bật cười vì sự nóng vội của mình, đều tại tiểu yêu tình này hết.
Áo đã bị cởi ra hết, tấm thân thiếu nữ gần như phơi trần trong ánh sáng mờ ảo càng khiến người ta choáng váng như trong mộng ảo, Đường Thanh trong lúc mê ly bởi tình dục cảm thấy hơi lạnh, khoanh tay ôm trước ngực, Trương Khác hôn lên mu bàn tay, làm cô xấu hổ rụt tay lại, nhưng chỗ trọng yếu hơn lại thất thủ, hai núm vú bé nhỏ luân phiên trở thành mục tiêu bị công kích, Đường Thanh rên rỉ, người cong lên rên lớn mỗi khi bị mút mạnh hai núm vú.
Tay Trương Khác vuốt ve cơ thể mơn mởn đầy nhựa sống trượt xuống dưới, sờ tới chiếc quần jean, Đường Thanh theo bản năng đưa tay xuống che chắn, nhưng sự phòng thủ yếu ớt đó làm sao ngăn cản Trương Khác cởi cúc quần, kéo cả quần trong quần ngoài xuống, quần vừa kéo qua chiếc mông cong, linh hồn y thiếu chút nữa bị hút vào con lạch nhỏ nằm giữa u cốc thần bí.
Đường Thanh phát giác ra nguy hiểm, kéo chăn che lấy cơ thể trần truồng chỉ còn lại chiếc quần đã bị kéo tới gối, Trương Khác miệng khô rang, tay chân gấp gáp kéo quần Đường Thanh ra, rồi cởi sạch sẽ y phục bàn thân, sờ bàn chân nhỏ nhắn của Đường Thanh chui vào trong chăn, ngón tay vuốt nhẹ theo cặp chân thanh tú săn chắc của Đường Thanh, mơn trớn nhích dần lên trên, Đường Thanh kẹp cứng lấy tay y không cho nó tiến vào.
Cảm thụ được sự căng thẳng của cô, Trương Khác không cố tiến vào nữa, đổi hường tấn công, đầu chui lên trên đi tìm cánh môi hồng làm tâm hồn người ta điên đảo, dần dà dưới những cái vuốt ve âu yếm của Trương Khác, hơi thở gấp gáp của Đường Thanh chuyển thành tiếng rên da diết, cơ thể run lên từng chập, phía dưới cũng bắt đầu ẩm ướt, hai tay Đường Thanh quấn chặt lấy cổ Trương Khác, bàn tay mềm mại nóng ấm áp lên lưng y như muốn kéo sát vào lòng.
Thấy thời cơ đã chín muồi, Trương Khác luồn tay xuống dưới mông Đường Thanh khẽ nâng lên, tách hai chân cô ra, nhìn đôi mắt nhắm nghiền mở ra, mê ly như đêm tuyết bên ngoài, bên tai truyền tới tiếng rên nhẹ động tình của cô:
- Trương Khác, mình hỏi bạn một câu có được không?
Trương Khác thầm nghĩ, chắc là câu hỏi kinh điển:" I jump, you jump?" Kia, mặc dù câu hỏi này y từng bị mấy cô gái trước khi làm chuyện ấy hỏi qua, y cũng trà lời cho có, nhưng lần này Trương Khác trả lời tuyệt đối không phải chỉ là đối phó, y biết mình có thể đáp chắc nịch:" You jump, i jump", cho nên đôi tay nỗ lực tách hai chân Đường Thanh ra không ngừng lại chút nào.
Thình lình một tiếng sấm nổ đánh uỳnh một cái, thiếu chút nữa làm cái chân thứ ba của Trương Khác tê liệt luôn.
Trương Khác dừng tay, nhìn đôi mắt mông lung của Đường Thanh khôi phúc chút tỉnh táo, mặt áp sát vào má cô, nói:
- You jump, i jump, she jump, i jump.
Nói xong tiu nghỉu, thầm thương cảm vậy là hết rồi, lại phải ôm gối ngủ một mình rồi thì đôi chân của Đường Thanh lặng lẽ tách ra, để thứ vẫn cứng như cũ của y trực tiếp chạm bào mép thịt mềm ấm áp trơn tru đó, còn nói nhỏ vào tai y:
- Trương Khác, không được làm mình đau....
Tiếng rên nhẹ cố kìm trong cổ họng của Đường Thanh, cơ thể mềm mại trắng muốt trải dưới ánh trăng trong, đẹp đến mê người, mái tóc đen tuyền tú lệ xoã tán loạn trên cổ mịn màng và bờ vai trơn, eo nhỏ thon thon, nhưng lại mềm dẻo đầy sức sống, bụng phẳng lì, khuôn mặt đỏ bừng như son, dường như tầng tầng ráng đỏ đang chiếu lên đó, đôi mắt dưới hàng mi dài sóng sánh, đang thâm tình nhìn y, phát ra ánh sáng tiêu hồn.
Cơ thể đang run rẩy, uốn éo trong vô thức, Trương Khác cảm thấy hạ thân càng lúc càng bị một cái động nhỏ siết chặt, hít một sâu một hơi trầm mình xuống, hoàn toàn chọc thủng màn chắn cuối cùng.
Đường Thanh há miệng ngửa cổ ra sau không phát ra tiếng kêu nào, giống như con cá kêu im lặng trong bóng đêm, người căng cứng, ngón chân quắp lại, cặp đùi run rẩy kịch liệt, rồi từ từ thả lỏng ra, nhưng tay bấu chặt lấy Trương Khác, hận không thể hòa tan y vào trong cơ thể mình, mặt bừng sáng hạnh phúc, cuối cùng cô thực sự thành nữ nhân của Trương Khác rồi, không còn thua kém bất kỳ ai đó nữa.
Trương Khác nhìn Đường Thanh, lòng yêu thương vô cùng, câu " you jump, i jump" thực sự không phải chỉ nói chơi, y sẵn lòng chết vì cô.
Sợ cơ thể Đường Thanh không chịu nổi dày vò liên tục, Trương Khác không dám tham lam chỉ biết tìm kiếm hoan lạc, chỉ yêu thương ôm cô vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt ve, cơ thể hai người vẫn nối liên với nhau.
Trong sự dịu dàng của Trương Khác, Đường Thanh qua khỏi cơn đau, mở mắt ra thấy Trương Khác cũng đang nhìn mình âu yếm, xấu hổ vô cùng, nhúc nhích mông muốn thoát khỏi thứ kia, nhưng hạ thân có luồng điện lan tỏa đi, khoái cảm kỳ lạ đi cùng cơn đau âm ỉ thình lịch ập vào cảm quan cả cô, xâm lấn mọi ngóc nghách cơ thể, cô mê muội trong một xúc cảm đáng sợ, không dám động đậy bừa bãi nữa, kéo chăn che lấy mặt.
Trương Khác mừng rỡ, công chúa nhỏ đã sẵn sàng đón nhận mưa móc thực sự đầu đời rồi, cuối cùng dục vọng trong lòng bùng lên lấn át tất cả, bắt đầu lên xuống nhịp nhàng, thân thể mềm mại của Đường Thanh lên xuống như sóng cuộn bờ, mỗi lần đạt tới đỉnh của con sóng là cả người như muốn vỡ tung, vụng về đáp lại, miệng phát ra tiếng rên da diết liên tục không dứt...
Tắm rửa song, giữ lấy Đường Thanh hận không thể đem hết chăn ga gối đệm đi giặt ngay trong đêm, Trương Khác vuốt má cô nói:
- Giặt chăn rồi bạn đem đi đâu phơi để người ta không nhìn thấy.
- Đều tại tên đại sắc lang bạn hại mình mất mặt.
Đường Thanh giận dỗi, ôm đống cái chăn dính máu lẫn dịch thể dính nhớp không biết phải làm sao, thấy Trương Khác cười gian, nhào tới kéo má y sang hai bên, còn nghiêm túc cảnh cáo:
- Không cho bạn nói với người khác chuyện này.
Trương Khác rối rít gật đầu, Đường Thanh cuối cùng tìm một cái va li trống nhét chăn vào đó, đợi tất cả dọn dẹp sạch sẽ mới phủi tay nói:
- Cùng mình lên nóc nhà được không? Vừa rồi lòng rối tung hết, không xem khu vườn trên không cho kỹ.
"Khu vườn trên không" là cách Trương Khác và Đường Thanh gọi sân nóc nhà trong thư.
Trương Khác rút một cái chăn, bọc mình và Đường Thanh vào bên trong, giống như hai đứa trẻ con dính liền, lò than bên trên chưa tắt, phủ một lớp tro xám, Trương Khác nhặt mấy miếng than ném vào cái lò vốn dùng để nướng.
Cà phê đặt trên bàn đã lạnh ngắt rồi, Trương Khác nhấp một ngụm, đổ vào trong lò, nghe tiếng than ướt cháy xèo xèo, mùi cà phê thơm phức lan tỏa khắp phòng trà.
Trương Khác để Đường Thanh ngồi trong lòng mình, ôm chặt lấy cô, quấn kín chăn lấy hai người, tay còn thuận tiện nắm lấy bầu vú của cô, nhục cảm mềm mềm xốp xốp hết sức mê đắm từ lòng bàn tay truyền tới, Đường Thanh trừng mắt lên nhìn, ngồi không dám nhúc nhích, vì cô phát hiện, đã hết chăn để thay rồi.
Lúc này đêm đã khuya, xung quanh vắng lặng, thi thoảng có tiếng động không rõ, chắc là tiếng còi xe cách đó mấy dãy nhà, càng làm không gian trở nên tĩnh mịch.
Qua cửa sổ gỗ nhìn ra ngoài, bóng cây trên núi Hợp Hoan lờ mờ đường nét, xa hơn nữa là là sương mờ mờ bao phủ trên hồ nước, xa hơn nữa là núi Yến Quy giống như một đường mờ xa xăm ở giữa lưng chừng không.
- Lần trước kéo Thịnh Hạ đi dạo phố gặp cô ấy.
Đường Thanh nhớ lại lần gặp mặt Hứa Tư trên phố, ngẩng đầu lên, áp mặt vào má Trương Khác, thủ thỉ:
- Có hơi chua xót.
Trương Khác nghe Đường Thanh nói vậy, còn tưởng cô rất để bụng chuyện đó, đang nghĩ phải dùng lời ngon tiếng ngọt gì gạt qua chuyện này, nhưng vừa rồi ở thời khắc mấu chốt, cô ấy đâu ngừng lại?
- Nếu bỏ được bạn, mình đã chẳng cho tên đầu heo bạn hưởng lợi đâu, bạn đừng có mà đắc ý, mình thực sự muốn rời bỏ bạn đó.
Đường Thanh quay đầu lại trừng mắt nhìn y:
- Cái thứ xấu xa như thế còn cứ thích chọc vào người ta, giờ vẫn cứ không chịu yên...
Trương Khác xấu hổ nhích mông ra đằng sau, vừa rồi sợ Đường Thanh không chịu nổi nên không dám ra sức phát tiết, hai tay siết chặt, kéo cả người Đường Thanh vào lòng, mềm mại ấm áp, đúng là giết người.
- Mình đang nghĩ, có phải cô ta cũng như thế không, thực sự không rời được bạn, về sau lại nghĩ cho dù gặp nhau cười một cái cũng đâu có sao, nữ nhân cớ gì phải làm khổ nhau? Tất cả chỉ vì cái tên đầu heo bạn hại cả, không biết sau này còn hại không biết bao nhiêu người nữa. Chỉ là người mình khi đó cứ cứng đờ ra, bản thân cứ canh cánh trong lòng, không biết cô ta nghĩ về mình thế nào.
Nghe những lời Đường Thanh nói, Trương Khác cảm giác như được đại xá, vừa cảm động và yêu thương, đương nhiên không nói với cô Hứa Tư đã tới Kiến Nghiệp.