Trương Khác liền ở trên lầu gọi điện thoại trả lời cho Tôn Tĩnh Mông. Tôn Tĩnh Mông cả một ngày đã lảm ra phương án bố trí đồ đạc đâu ra đấy, gọi điện thoại qua đây chính là muốn hỏi ý kiến của Trương Khác. Ở trong điện thoại trong điện thoại Trương Khác nói với cô:
- Cô quyết định là được rồi, tôi đang hoài nghi phong cách của cô rồi đấy?
- Ừm...
Tôn Tĩnh Mông lên tiếng. Sau một lúc lâu còn nói thêm:
- Ngày hôm qua Hứa Tư đến Kiến Nghiệp rồi chứ, sao không tới 1978 vậy?
- Tôi cũng đâu biết chị ấy tới Kiến Nghiệp đâu!
Trương Khác nói bậy trả lời.
- Anh gạt được ai.
Tôn Tĩnh Mông không lưu tình chút nào chọc thủng lời nói dối của Trương Khác:
- Thiết kế của 1978 vẫn là nhờ vào chị ấy, cho dù không cần cảm ơn, thì cũng phải đến 1978 nhìn một cái, anh làm tặc rồi, còn chột dạ cái gì?
Không phải là làm tặc mới chột dạ sao? Trương Khác trong lòng nghĩ, rồi nói thêm vài câu với Tôn Tĩnh Mông liền cúp điện thoại.
Đi xuống lầu, cafe đã pha xong, pho mát bánh mì cùng trứng gà rán cũng đã đặt ở trên bàn -- Trương Khác không nhớ kỹ ngày hôm qua mình còn chuẩn bị gà.
- Buổi chiều phải đi công chuyện, còn có thể ở lại ăn cơm trưa, buổi sáng chị lái xe đi ra ngoài mua chút đồ ăn... Dầu muối tương dấm chua cũng đều chuẩn bị đủ rồi, đột nhiên nghĩ muốn nếm thử thủ nghệ của cậu...", Hứa Tư nói.
- Còn nhớ rõ lần đó sao?
Trương Khác hỏi, vẫn là trong tiểu khu thuê một căn phòng đối diện với Phú Quý viên, chính là ở trong phòng đó lần đầu tiên xuống bếp làm cơm cho Hứa Tư. Sau đó khi rãnh rỗi vẫn sẽ xuống bếp, nhưng Hứa Tư cũng không có cơ hội ăn, cho dù tại Hong Kong, lúc thì phải vội vội vàng vàng qua lại, hoặc là ở cùng với người khác.
Hứa Tư gật đầu:
- Có nhà của mình, cảm giác quả thật rất tốt.
Hội nghị ban giám đốc của Thế Kỷ Cẩm Hồ, Trương Khác vốn không muốn tham gia, buổi trưa lại nhận được điện thoại của chú ba, cũng chỉ phải chán nản đáp ứng qua đó. Hứa Tư kiên trì muốn tách ra không đi chung, Trương Khác cũng chỉ phải theo ý chị.
Mượn tiện lợi của kiến thiết Vườn Sồi, Thế Kỷ Cẩm Hồ lấy một mảnh đất khoảng 10 mẫu ở phía đông Vườn Sồi xây một tòa cao ốc văn phòng cao 10 tầng, xem như cao ốc tổng bộ của Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp, nằm sát bên khu sáng nghiệp. Tập đoàn ăn uống giải trí Thế Kỷ Cẩm Hồ cùng địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ đều ít nhất trong một tuần mới dọn vào.
Hội nghị ban giám đốc lần này, lấy lời của Thiệu Chí Cương mà nói thì, coi như là ăn mừng tổng bộ dời đến chỗ ở tốt.
Từ căn nhà ven hồ đi bộ đến cao ốc tổng bộ của Thế Kỷ Cẩm Hồ cũng chỉ hơn 10 phút, Hứa Tư đi bộ, Trương Khác để chị đi trước, mới rất xa đi theo phía sau, cùng đi về hướng đông.
Qua đó mới phát hiện Diệp Kiến Bân đã sớm ngồi trên bậc thang trước phòng khách hút thuốc, Hứa Tư đi qua chào hắn, không dám ở lại lâu liền đi vào trước. Trương Khác cũng da dày, ngồi chồm hổm ở đó cùng Diệp Kiến Bân hút thuốc. Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức ngồi máy bay buổi sáng bay tới Kiến Nghiệp, 1 giờ buổi chiều mới đến sân bay, Thiệu Chí Cương cùng chú ba Trương Tri Phi tự mình ra sân bay đón. Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân ở dưới lầu vừa hút thuốc vừa chờ họ từ bên sân bay chạy tới.
Ngô Thiên Bảo ở trên lầu đi loanh quanh hồi lâu, còn tưởng rằng Trương Khác còn chưa tới. Hắn đi xuống đại sảnh dưới lầu, mới nhìn thấy Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân đang ngồi cùng nhau, bèn đi qua ngồi hút thuốc cùng.
Quen biết Trương Khác đã có ba năm, lần đầu tiên là Đường Học Khiêm cùng Trương Tri Hành mời Hứa Hồng Bá trong khách sạn của hắn ăn cơm. Trương Khác ở đây, sau đó trò chuyện mới hiểu được y là cháu của Trương Tri Phi. Lúc gặp mặt lần đầu tuyệt đối không thể tưởng tượng ra y có thành tựu như ngày hôm nay. Nhớ tới những chuyện cũ, Ngô Thiên Bảo cũng phải khoa trương hút một hơi thuốc dài.
Quy mô của hai công ty ăn uống giải trí cùng địa ốc của Thế Kỷ Cẩm Hồ càng lúc càng lớn, thân phận nhà đầu tư càng lúc càng tôn quý. Cổ phần của Ngô Thiên Bảo ở hai công ty tự nhiên bị pha loãng đến tỉ lệ cực nhỏ, hắn không có một câu oán hận, có thể cùng Diệp gia căn cơ sâu, có thể cùng mấy người Tôn Thượng Nghĩa đều là nhà đầu tư của Thế Kỷ Cẩm Hồ, vậy thì còn oán hận gì nữa?
So với ba năm trước đây, một ông chủ của một khách sạn bất nhập lưu, địa vị đã có biến hóa cách biệt một trời. Ngô Thiên Bảo lúc này xem như đổng sự chấp hành, phó tổng giám đốc của Thế Kỷ Cẩm Hồ, phụ trách nghiệp vụ ăn uống giải trí của Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Hải Châu, lại là đổng sự của địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ.
Nói chung nhìn thấy hai vị này Đỗ Tiểu Sơn, Tống Bồi Minh này thì không cần phải dè dặt nữa rồi, với hai người Thiệu Chí Cương, Thịnh Thanh tự nhiên càng như cá gặp nước.
Hội nghị ban giám đốc của Thế Kỷ Cẩm Hồ, không quản là cổ phần ăn uống giải trí hay là tập đoàn địa ốc, Trương Khác đều không có lý do gì tham gia, cổ phần của quảng trường ăn uống Tứ Phượng Kiều y chuyển nhượng cho chú ba Trương Tri Phi rồi, sản nghiệp ở con hẻm hắn đều dưới danh nghĩa của Hứa Tư, nhưng chú ba Trương Tri Phi muốn y qua đây, y chỉ phải đáp ứng qua, ngồi vào trước bàn hội nghị, còn nhịn không được nhỏ giọng nói thầm:
- Buổi chiều trường mình còn có tiết...
- Được rồi, cũng không trễ nửa ngày đâu...
Thịnh Thanh không lưu tình bóc trần Trương Khác:
- Cậu ở Kiến Nghiệp chưa đến một tháng, mà cậu không phải cùng khoa với Đỗ Phi sao?
Buổi chiều Đỗ Phi cũng bị kéo qua đây, Đỗ Phi cười nói:
- Buổi chiều đúng là có tiết, chủ nhiệm khóa họ Ngụy muốn bắt Trương Khác mấy lần rồi, cũng chưa bắt được hắn.
- Đỗ Phi thỉnh thoảng cúp vài tiết cũng không quan trọng, tôi à, đã là kẻ nghiệp chướng nặng nề, tội ác tày trời, tội không thể tha rồi.
Trương Khác hai tay ôm gáy, nói với Thịnh Thanh:
- Anh cứ muốn tôi lấy cái bằng tốt nghiệp cái đã, nếu không đi học, chỉ sợ tôi sẽ bị ĐH Đông Hải đuổi học mất. Vậy bị đuổi rồi thì còn lấy bằng thế nào? Cả ngày không có việc gì, học mấy anh tây trang giày da ngồi trong phòng làm việc nhìn cẳng chân đi tất chân của nữ thư ký sao?
Lúc này vừa vặn có một thư ký công ty mặc váy đi tất chân đứng ở bên cạnh bàn hội nghị điều chỉnh máy chiếu, nghe Trương Khác nói vậy, cô đỏ mặt, lách người ra bên cạnh, để cho bàn hội nghị che đi đôi cẳng chân được bọc trong đôi vớ da của cô.
Nghe Trương Khác nói như vậy, Đỗ Phi cũng đưa ánh mắt qua.
Thịnh Thanh khẽ ho khan một tiếng, quay đầu nói chuyện khác với Ngô Thiên Bảo, sợ bị tiểu tử Trương Khác quấn lấy.
Nghe Trương Khác ở đó nói nhăng nói cuội, Hứa Tư vẫn đang cúi đầu xem tư liệu, mím môi cố nhịn cười, làm bộ không quen cái người này. Thiệu Chí Cương nghĩ không thể để cho hội nghị ban giám đốc chuẩn bị đã lâu bị con chuột Trương Khác này làm thất bại, mọi người bớt thời giờ họp lại với nhau cũng không dễ dàng, hắn lập tức bảo mọi người dừng nói chuyện, trực tiếp tiến vào chương trình hội nghị.