Ngày 25, tập đoàn Ái Đạt tổ chức Đại hội bán hàng, ngày 26, điện Khoa Vương tổ chức đại hội bán hàng, ngày 27, điện Tân Nguyên tổ chức đại hội bán hàng. Trong này, tự nhiên đại hội bán hàng của Ái Đạt náo nhiệt nhất, không chỉ có triển lãm sản phẩm, buổi chiều cùng ngày, còn xúc tiến hiệp hội liên hợp tổ chức diễn đàn hoạt động phát triển kỹ thuật ĐTDĐ số.
Trong triển lãm sản phẩm của Ái Đạt điện tử chân chính bắt đầu vào ngày 25, ngoại trừ đưa ra sản phẩm rạp chiếu phim gia đình loại trung đoan, cũng không có mẫu ĐTDĐ số mới như giới truyền thông chờ mong, hoặc là sản phẩm điện tử loại hình hoàn toàn mới khác.
Mặc dù Phòng Thị trường của tập đoàn Ái Đạt triển lãm sản phẩm vô cùng náo nhiệt, nhưng trong mắt của đám người Lý Tại Thù, Kim Nam Dũng thì đã có chút thất vọng, cũng không thấy được Cẩm Hồ có sản phẩm mới, kỹ thuật mới khiến người kinh ngạc, đều thầm nghĩ: Lần này Cẩm Hồ có phải có sơ suất rồi không?
Đây là Trương Khác tận lực áp chế lại quan điểm của Cẩm Hồ. Không quản bên ngoài phản ứng thế nào, ba ngày này, cao tầng Cẩm Hồ đều rất ít lộ diện, đại hội bán hàng hay triển lãm sản phẩm cũng vậy, đều là do Phòng Thị trường đi thực hiện. Diễn đàn phát triển kỹ thuật ĐTDĐ số, Trần Tín Sinh cũng chỉ lộ mặt một chút liền biến mất không thấy đâu.
Nhóm Trương Khác, Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe thì đang trong khách sạn ở Tượng Sơn nghỉ ngơi, ánh mắt của người khác đều bị hấp dẫn bởi cảnh náo nhiệt trong nội thành, ở đây tựa như thế ngoại đào nguyên, thuận tiện trốn đi để thảo luận về đại kế phát triển kỹ thuật tương lai của Cẩm Hồ, cũng kéo cả đám nhân viên có cấp bậc chủ nhiệm kỹ sư tới thảo luận.
Ngày 28, Hải Châu náo nhiệt suốt tuần cũng từ từ bình tĩnh trở lại, Khác theo Đàm Vân Tùng, Hàn Cách, Đinh Xuân Kiện, Vu Bác Dương, Vi Nguyên Chân, các nhân viên ngồi trên ba chiếc xe đến Kiến Nghiệp.
Cứ như vậy, khu thực nghiệm Vườn Sồi chính thức khởi động trong yên lặng.
Mùa thu ở Kiến Nghiệp rất ngắn, lúc này trong cơn gió lạnh đã có hơi thở của mùa đông. Lại gặp luồng khí lạnh Nam hạ, vừa mới thổi qua Kiến Nghiệp, trên con đường trải nhựa đã trải một tầng lá cây ngô đồng. Lá cây khô vàng thổi xào xạc theo gió.
Đi bên hồ, gió rất lớn, thổi tung mái tóc. Trương Khác xỏ tay trung túi áo, lưng hứng gió, tầm mắt dừng ở một tầng mây nhạt ở nơi xa xa phía chân trời. Trên mặt hồ, gió thổi làm mặt nước gợn sóng lăn tăn, hàng cây sồi bên bờ hồ dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng có vẻ sặc sỡ hơn.
Nhớ tới giấc mộng vào buổi sáng ngày ấy của Hứa Tư, bên hồ này nên trồng sồi...
Bên bờ hồ cao to, thấp thoáng trong cành lá xum xuê của rừng sồi là khu thực nghiệm Vườn Sồi mới xây. Khu thực nghiệm khánh thành trước hạ tuần tháng 11, hôm nay có thể nói là tiến vào tập thể kỹ thuật cực kỳ xa hoa ở quốc nội, sẽ trở thành động lực hạch tâm phát triển của Cẩm Hồ vào tương lai.
Đáng tiếc còn xa mới đủ!
Cho dù còn xa mới đủ cũng không có cách nào, chung quy không thể trông cậy vào ăn một miếng thì mập ngay được. Những việc đáng ghét này cứ tạm thời vứt sau đầu đi. Trương Khác xỏ tay vào túi áo, ngược gió đi về hướng ngõ Học Phủ.
Buổi chiều thứ sáu, học sinh tình lữ đi lại ở ngõ Học Phủ rất nhiều. Đi cũng khoảng 1 tháng rồi, rời khỏi loại sinh hoạt thoải mái nhàn nhã này cũng gần 1 tháng, thật khiến người hoài niệm.
Trương Khác không vội mà liên hệ Đỗ Phi, y ngồi xuống một cái ghế ghỗ do cành cây ghép lại ở giữa đường, nhìn chăm chú vào ánh mặt trời chiều tĩnh lặng mà cô độc trên nóc nhà, móc thuốc ra, châm một điếu thong thả hút.
Nhìn vào đoàn người thanh xuân lui tới trước mắt, hình như trong tất cả cảm giác lơ lửng ở giữa không trung, y cảm thấy một tia cô tịch.
Thấy được khuôn mặt anh tuấn mà kiên nghị của Trương Khác rực rỡ dưới ánh mặt trời chiều, Trần Phi Dung đột nhiên cảm ngộ được nỗi cô độc của y. Trong tay đang cầm truyền đơn, cô không biết có nên đi tới trước mặt y, đưa qua truyền đơn và nói một tiếng đại loại như "đã lâu không gặp" hay không.
Mặc dù tại Hải Châu gặp qua một lần, nhưng vẫn cảm giác dường như y đã rời khỏi thật lâu. Y tại Hải Châu, bị hào quang thần bí mà chói mắt vây quanh, trà trộn trong thế giới của những người trưởng thành, y trong niềm hăm hở đó trông xa lạ. Giờ khắc này, mới có thể cảm nhận được tâm tình cùng với niềm cô độc lộ rõ trên gương mặt của y.
Đã mùa đông năm 97 rồi, quỹ tích lịch sử cũng dần dần thay đổi, ngồi nơi ngõ Học Phủ cảnh còn người mất này, từng vết tích khắc sâu trong lòng không ngờ bắt đầu trôi nổi. Trương Khác dụi tắt tàn thuốc, quay đầu lại thì thấy Trần Phi Dung đang đứng ở phía sau, bộ dáng có vẻ lúng túng, trong tay cô đang cầm truyền đơn.
- Phát tờ rơi hả bạn, con gái phát tờ rơi đều xinh như bạn sao, có thể giới thiệu vài người cho mình làm quen được không.
Trương Khác vươn tay, nhìn nụ cười yếu ớt trên khóe miệng Trần Phi Dung, như thể một giọt mực nhỏ lên tờ giấy trắng đang dần dần nhiễm ra, một chút cô tịch liền bị thu hết vào trong lòng, không còn nhìn thấy vết tích.
Tiệm Internet Sáng Vực trải qua hai tháng chuẩn bị, ngày mai bắt đầu chính thức kinh doanh. Trương Khác thấy được trên tờ rơi có lời tuyên truyền thời gian miễn phí, vừa cười vừa nói:
- Tiểu tử Đỗ Phi này, ngày mai chờ sửa thủy tinh đi.
Y duỗi duỗi người đứng lên, cảm khái một câu:
- Cuối cùng cũng trở lại sinh hoạt thế này rồi...
Trần Phi Dung thản nhiên cười, cô thích nhìn thấy một Trương Khác lười biếng, mà không phải là Trương Khác cả ngày trà trộn trong thế giới của người lớn, bị cái hào quang thần bí vây quanh. Trần Phi Dung giơ tờ rơi trong tay lên, ý là hỏi y có muốn giúp mình phát tờ rơi không.
Trương Khác giúp Trần Phi Dung rất nhanh phát hết tờ rơi, nghĩ ngày hôm nay tiểu tử Đỗ Phi này nhất định lo nghĩ lắm, ngại bên tiệm Internet nhiều người lộn xộn, chỉ gọi điện thoại thông tri hắn một tiếng: - "Tao về rồi", liền cùng Trần Phi Dung đi ăn cơm tới.
Sợ đụng phải bọn Đỗ Phi, Trương Khác cùng Trần Phi Dung từ đầu ngõ phía nam đi vòng đến nhà hàng Thẩm Ký ở trong con hẻm mới mở cửa buôn bán lại. Đứng ở trước quầy hàng chọn một phần cơm sốt cà chua đã lâu không gặp.
Trương Khác một bên móc tiền, một bên hỏi Trần Phi Dung ăn cái gì, y đột nhiên phát hiện ví tiền của mình trống trơn.
Mấy ngày này, y nào có cơ hội dùng tiền, cũng căn bản không chú ý tới trong ví có tiền hay không, chỉ phải ưỡn mặt bảo Trần Phi Dung đến quầy trả tiền cho y.
Tuy nói ngõ Học Phủ ở giữa ba ngôi trường, dung nhan cùng khí chất như Trần Phi Dung, cho dù tại Học viện Âm nhạc, ĐH Sư phạm, hai trường mỹ nữ như mây này cũng là hàng hiếm, cô xuất hiện tại nhà hàng Thẩm Ký tự nhiên khiến người chú ý.
Đám con trai xung quanh đều đang suy nghĩ, ai có thể may mắn mời được cô ăn tối, cũng đã là vận cứt chó lớn bằng trời rồi, không ngờ còn muốn cô ấy bao? Đám nam sinh xung quanh thấy cảnh này đều muốn phát điên rồi, mắt trợn trừng, như muốn bắt Trương Khác ăn sống nuốt tươi vậy.