Đi vào nhà hàng, nhìn thấy Kim Nam Dũng và mỹ nữ ngực to, Trương Khác nhún vai:
- Trùng hợp quá, muốn nói không có duyên phận cũng không được.
Cứ tưởng Tạ Kiếm Nam mới Lý Tại Thù thì hai người này cũng có mặt không ngờ lại trốn ở đây hẹn hò.
Thấy khuôn mặt chớt nhả của của Trương Khác, Lý Hinh Dư quay mặt đi, không che dấu lửa giận trong mắt.
Kim Nam Dũng sắc mặt rất khó coi, nếu là người khác nhìn thấy kẻ tát mình hai cái xuất hiện trước mặt cũng không thể có sắc mặt tử tế, không may lại chỉ còn bàn trống bên cạnh, chỉ đành nhẫn nhịn nhìn Trương Khác và Trần Tĩnh ngồi xuống.
Trần Tĩnh nghi hoặc nhìn Trương Khác, sao y đi đâu cũng trêu chọc vào những cô gái xinh đẹp cực điểm thế?
- Hai người Hàn Quốc, mấy ngày trước có chút va chạm không vui.
- Ồ.
Trần Tĩnh không ngờ Trương Khác biết nói tiếng địa phương Tân Thái.
Lý Hinh Dư không nhịn được muốn nghe Trương Khác nói gì, nhưng lọt vào tai lại là thứ tiếng kỳ quái, tò mò nghiêng đầu qua, thấy ngay Trương Khác đang nhe răng cười với mình mới biết trúng bẫy y, tức giận vì bị bỡn cợt thấy Kim Nam Dũng cũng không muốn ngồi cùng Trương Khác, liền đề nghị đi chỗ khác.
Đợi bọn họ đi rồi Trương Khác mới giải thích nguyên do.
Trần Tĩnh quay đầu lại nhìn theo hướng Lý Hinh Dư biến mất:
- Samsung là đối thủ cạnh tranh mà Cẩm Hồ nhất định phải đối diện, nghe nói di động của Samsung cũng có ý tiến vào thị trường nội địa.
- Có lẽ không phải chỉ một mình Samsung đâu.
Trương Khác lắc dầu:
- Một mặt là thị trường trong nước đã mở cửa với bên ngoài rồi, mặt khác các doanh nghiệp Nhật Hàn cũng gửi gắp hi vọng vào thị trường nội địa.
Trần Tĩnh không tiện thảo luận sâu hơn chủ đề này, gọi món ăn xong, kể lại tình huống gần đây của Khoa Vương, Trương Khác nghe tới chuyện Lưu Minh Huy cũng chỉ nhếch môi một chút.
Trương Khác nhìn khuôn mặt Trần Tĩnh có vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, cười nói:
- Cô nghĩ tôi là loại người nhỏ nhen chấp nhặt sao? Đơn giản là hắn không thích hợp với Cẩm Hồ nữa, cũng không tìm được vị trí ở Cẩm Hồ.
Lưu Minh Huy nếu không rời Cẩm Hồ thì có lẽ hiện đang chấp chưởng một phương như Tương Vi, Chu Nhất Bình rồi, nhưng ai ngờ một năm sau Cẩm Hồ có thành tựu như hiện nay.
Trần Tĩnh tiếc cho Lưu Minh Huy.
Đang nói chuyện thì Trương Khác có điện thoại, Trần Tĩnh có thể nghe thấy giọng nam nhân trung niên từ bên kia. Trương Khác nhận được điện thoại không tránh mình làm Trần Tĩnh cảm thấy rất ấm áp, không cho phép bản thân có cảm giác đó, cầm ly nước nhấp một ngụm, nhìn tiểu nam nhân ít nhất phải kém mình 6 tuổi này.
- Điện thoại của bí thư Triệu Dương.
Trương Khác đặt di động xuống:
- Ông ấy tới tỉnh họp, lát nữa tôi phải đi gặp.
Trần Tĩnh không hỏi bí thư thành ủy Huệ Sơn và Trương Khác gặp nhau có chuyện gì, thực sự không tiện hỏi, mắt nhìn chiếc di động của Trương Khác, ngoại hình giống i19,, nhưng to hơn một chút, không rõ là chất liệu gì, trông giống da, chắc là di động làm riêng cho y.
Tạ Tử Gia chẳng bao lâu đã vội về trước, gọi điện cho Trần Tĩnh rồi tới thẳng nhà hàng Tây, thấy Trương Khác cũng không tỏ ra bất ngờ, cũng chẳng kỵ húy nói:
- Ê, anh lợi hại đấy, làm chuyên vụ của Samsung trú ở Hoa Đông hận tới tận xương, thì ra mấy tên Hàn Quốc hôm đó đều có lai lịch, không may đụng phải anh. Không phải là anh thấy cô gái Hàn Quốc xinh đẹp kia nên cố ý kiếm chuyện chứ?
Trương Khác không còn gì để nói, chẳng lẽ nhân phẩm của mình làm người ta không tin tưởng thế sao?
Trần Tĩnh cười trêu:
- Đúng là rất xinh đẹp, nữ nhân nhìn thấy cũng động lòng.
- Í, chị gặp rồi à?
Tạ Tử Gia ngạc nhiên:
- Em còn chưa được gặp, nghe nói buổi tối sẽ cùng ăn cơm, nhưng lại có hai người không tham gia, sao chị biết?
- Vừa rồi có hai người Hàn Quốc bị Trương Khác làm tức giận bỏ đi rồi.
- Hừ, chuyện gì cũng toàn chỉ nghe người khác nói lại.
Tạ Tử Gia tự giận dỗi một câu rồi quay sang Trương Khác:
- Anh đừng nghĩ tôi bán đứng anh nhé.. Có điều đúng là thú vị, không biết Samsung và Cẩm Hồ chính diện giao phong với nhau sẽ ra sao?
- Không cho cô cơ hội thấy kịch hay đâu.
Trương Khác nghĩ:"Chắc chỉ hạng Chu Cẩn Tỳ, Tạ Kiếm Nam mới bán đứng thân phận của y, chỉ là sao Kim Nam Dũng không tham gia, chẳng lẽ chiều lòng Lý Hinh Dư?" Cười với Tạ Tử Gia:
- Chắc cô muốn hợp tác với Samsung, có tiến triển gì không?
- Chẳng phải vì anh quá tham lam sao?
Tạ Tử Gia giảu môi:
- Có điều thấy cái bản mặt của tên Hàn Quốc đó còn đáng ghét hơn, nên tôi vẫn hợp tác với anh.
Không muốn nhắc tới chuyện hôm nay đụng đầu vào tường, quay sang chuyện khác
- Nghe nói đại hội Tiêu Vương năm nay sẽ mở cửa với thương hiệu nước ngoài, anh có tự tin bỏ Tiêu Vương vào túi không?
- Ai nói Cẩm Hồ muốn cạnh tranh Tiêu Vương?
Trương Khác thầm nghĩ lúc này Lý Tại Thù gặp mặt Tạ Kiếm Nam chắc là muốn rút kinh nghiệm Tiêu Vương từ Khoa Vương.
- Không Ái Đạt thì Hương Tuyết Hải, chẳng phải là chuyện của nội bộ Cẩm Hồ à?
Tạ Tử Gia nói chuyện không khéo léo như Trần Tĩnh, cũng chẳng thèm suy xét lập trường khác nhau của hai bên:
- Chắc là Hương Tuyết Hải hả?
Trần Tĩnh cũng cho rằng nếu Cẩm Hồ muốn Tiêu Vương nhấc tay là có, không ngờ năm nay ĐTH TW mở cửa cho thương hiệu ngoại.
Trương Khác chỉ cười trừ không đáp, mặc Tạ Tử Gia suy đoán.
Nếu là Trần Tĩnh sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, song Tạ Tử Gia lại khác:
- Giới truyền thông mấy ngày qua đều cho đăng những tin bất lợi về Khoa Vương, đoán Khoa Vương lỗ bao nhiêu, còn chẳng phải vì Cẩm Hồ công bố số liệu tài vụ, anh muốn áp chế hào quang của Tiêu Vương cũng được, nhưng hại tôi vào Trần Tĩnh chuyến này chỉ có thể lén lút tới Bắc Kinh, anh có chịu trách nhiệm không?
Khoa Vương muốn tiếp tục vận hành thì công tác tuyên truyền phải duy trì, phải tham gia đại hội Tiêu Vương, Khoa Vương là Tiêu Vương lại không có thành tựu tương ứng với kỳ vọng, thời gian qua như bị đun trong vạc dầu.
Vì tránh bị phóng viên đeo bám phát điên, người Khoa Vương không dám công bố hành trình của mình, phân tán ra lén lút tới Bắc Kinh.
Trương Khác nghĩ Trần Tĩnh tới Bắc Kinh bị đám phóng viên tóm được thì khổ.
- Bao giờ anh đi Bắc Kinh?
Tạ Tử Gia hỏi:
- Còn chưa xác định có đi hay không.
- Anh đưa hai chúng tôi đi cùng nhé, tôi biết anh thế sẽ nấp sau lưng giở trò, chúng tôi cũng chỉ muốn thoát khỏi đám phóng viên thôi mà.
Tạ Tử Gia chớp chớp mắt, làm vẻ đáng yêu.
Trương Khác thiếu chút nữa bật cười, dáng vẻ này không phù hợp với tiểu ma nữ chút nào:
- Nếu hai cô không thấy tầu hỏa quá chậm cũng được, mai tôi để cho hai cô một phòng có giường mềm...
Xem đồng hồ tới giờ hẹn với Triệu Dương liền tạm biệt trời đi.
Bất kể Huệ Sơn mời gọi đầu tư xuất sắc tới đâu, nhưng từ đầu thập niên 90 tới nay, các thương hiệu nổi danh của Huệ Sơn liên tục đi xuống, làm chính phủ Huệ Sơn mất mặt.
Đặc biệt chuyến này Kiến Nghiệp dẫn tiến nhà máy tinh viên gây tiếng vang lớn, càng làm Huệ Sơn ảm đạm, Triệu Dương sao có thể coi như không có gì được?
Hai lần Tiêu Vương xuất hiện ở Hải Châu, khiến danh tiếng Hải Châu ở trong nước tăng vọt, nên Triệu Dương từ trước đó rất lâu đã suy tính tới khả năng Hương Tuyết Hải cạnh tranh Tiêu Vương, nên lần này lên tỉnh họp, có hơi hội đương nhiên muốn gặp Trương Khác bàn bạc.
Gặp Triệu Dương xong, hôm sau Trương Khác lên tàu hỏa tới Bắc Kinh.
Trần Tĩnh còn cho rằng sẽ có một đám đông theo Trương Khác, cùng Tạ Tử Gia ngồi xe thương vụ của Vườn Sồi đến ga tàu mới phát hiện trừ Phó Tuấn chỉ có hai nhân viên công tác tùy tùng, trông có vẻ như giống cùng Trương Khác hẹn riêng vậy.
Ngồi tàu hỏa có cảm giác nhàn tàn thoải mái tới không ngờ, nhìn rừng cây lác đác, ánh lam chiều lượn lờ sau những khoảnh ruộng lúc chiều tà, thực sự là đi máy bay không sao so được.