Nghe thấy hắn la hét gì đó về tranh chấp ngoại giao, cảnh sát có hơi ngán, cảnh sát sợ nhất là tranh chấp dân tộc, hai là tranh chấp ngoại giao, đều nhìn sang đồn trưởng Hà Kỳ Vân.
Tên thanh niên đi cùng Lý Tại Thù đã gọi điện văn phòng ngoại sự của ĐH Đông Hải, tổng lãnh sự quán Hàn Quốc trước đó, nhưng trước mặt đám đông, hắn không dám nói tình tiết nghiêm trọng, chỉ nói là có chút tranh chấp nhỏ, hi vọng có người tới giải quyết.
Thân phận của Lý Tại Thù rất đặc biệt, chỉ e không bao lâu sẽ kinh động toàn bộ ban nghành ngoại giao ở tình Đông Hải.
Trương Khác thấy bọn chúng không thông báo cho công ty Samsung ở Kiến Nghiệp, đó mới là đối tượng cứu viện trực tiếp bọn chúng mới đúng, chắc sợ học sinh vây quanh biết thân phận của mình, ảnh hưởng tới hình tượng của Samsung trong nước.
Với lại gia tộc Lý Hi Kiện ở Hàn Quốc đang rơi vào bê bối trốn thuế, nếu để xảy ra chuyện lớn, truyền thông Hàn Quốc phản ứng ra sao rất khó phán đoán.
Trương Khác biết bọn chúng lấy tranh chấp ngoại giao ra chẳng qua là gây áp lực với đám Hà Kỳ Vân thôi, cho rằng Hà Kỳ Vân giống cảnh sát bình thường khác, sẽ khuất phục để bọn chúng làm xằng làm bậy.
Thời đó chính phủ trong nước rất thân thiện với Hàn Quốc, nói không chừng sẽ để bọn chúng thành công.
Nếu như một quốc gia sợ tranh chấp ngoại giao mà ngay cả quyền chính đáng của người dân cũng không dám bảo vệ, thì nó còn con đường rất xa để trở thành nước lớn.
- Hừ.
Hà Kỳ Vân nhìn soáy vào Lý Tại Thù, nghiêm giọng quát:
- Tranh chấp ngoại giao? Tưởng cảnh sát Trung Quốc dễ bị dọa à? Ngoan ngoãn theo chúng tôi về đồn khai báo sự việc, nếu không còng lại lôi đi.
Quát cảnh sát bên cạnh:
- Đưa lên xe.
Một tên cảnh sát sợ không dám đụng tới người Hàn, lại không dám trái ý đồn trường, hùng hổ định đi tới kéo tay Trương Khác bị Hà Kỳ Vân phất tay:
- Người này để tôi, cậu đưa ba người Hàn Quốc lên xe.
Trương Khác không định ném tấm danh thiếp của Lý Tại Thù ra, chỉ cần hắn khuất phục là được rồi, với thái độ quan viên trong nước, có vạch trần thân phận của hắn cũng chẳng gây ra mấy ảnh hưởng, tin tức có thể do miệng cảnh sát truyền ra trước.
Hà Kỳ Vân cùng Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông xuống lầu, hỏi nhỏ:
- Không phải nhìn trúng cô gái Hàn Quốc chứ? Tôi khó khăn lắm mới lên được cái ghế này, cậu đừng làm tôi mất nó.
Cái gì thế này? Sao một bầu nhiệt huyết bị hắn bôi nhọ bằng ý nghĩ thô bỉ như thế, Trương Khác uất ức vô cùng, phất tay bảo Hà Kỳ Vân phải làm gì nên làm nấy, Tôn Tĩnh Mông cười khúc khích:
- Đúng thế đấy, tên nhóc này háo sắc lắm.
Trên xe cảnh sát, Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông ngồi ngay đối diện với ba người Lý Tại Thù, mắt cứ nhìn mỹ nữ ngực to, thực sự không nhìn ra dấu vết chỉnh sửa trên khuôn mặt hoàn mỹ đó.
Phải thừa nhận là nữ nhân Hàn Quốc cũng có vưu vật đẹp tự nhiên, chỉ là không hiểu hai cái đèn ô tô kia làm sao bồi dưỡng lên được, Trương Khác nghĩ không một nữ nhân bình thường nào làm bầu ngực mình thành hùng vĩ tới thế, quá nửa là tự nhiên mà thành, thực sự tự nhiên thì càng kỳ diệu.
- Nhìn cái gì?
Lý Tại Thù quát Trương Khác.
Trương Khác nhếch mép cười khích miệt, không thèm để ý tới ánh mắt khiêu khích của hắn.
Mỹ nữ ngực to dùng tiếng Hàn trách:
- Anh chỉ thích sinh sự, chuyện này anh sai trước, phải xin lỗi bọn họ, em không muốn ngày đầu tới Hàn Quốc phải trải nghiệm đồn cảnh sát...
- Im mồm, em muốn đứng cùng lập trường với bọn chúng sao?
Lý Tại Thù hạ giọng quát, vẻ mặt cực kỳ nghiêm khắc.
Mỹ nữ ngực to mặt đầy tủi thân cúi đầu không nói, trông hết sức tội nghiệp.
Tôn Tĩnh Mông khoác tay Trương Khác, miệng áp vào tai y, hỏi bọn họ nói gì?
Xe cảnh sát nhỏ tẹo, Trương Khác nhấc chân lên là có thể đạp vào mặt Lý Tại Thù, mỹ nữ ngực to dùng tiếng Hàn nói với Trương Khác:
- Cho dù anh hiểu tiếng Hàn, cũng mong anh đừng nói cho người khác, được không?
Trương Khác quay sang cười với Tôn Tĩnh Mông:
- Người ta không cho tôi nói với cô.
Tôn Tĩnh Mông trừng mắt lên.
- Này.
Trương Khác dùng thứ tiếng Hàn trúc trắc hỏi:
- Cô tên là Lý Xảo Trinh à?
Lý Hinh Dư lườm Trương Khác một cái, Xảo Trinh là tên gọi trong nhà, cô ta nhìn đi nơi khác, dù giận anh mình vô lễ trước, cũng không có lý nào lúc này lại nói chuyện với Trương Khác.
Hơn nữa ánh mắt Trương Khác rất mất lịch sự, cô liền khoanh tay che ngực.
Lý Tại Thù bực mình hỏi cảnh sát ở đuôi xe:
- Sao còn chưa lái xe đi?
- Vội cái gì?
Có Hà Kỳ Vân làm mẫu, cảnh sát khác cũng lớn gan hơn, quát:
- Chỉ có mày nhiều việc thôi à?
Hà Kỳ Vân và hai cảnh sát khác ở trong quán ăn lấy lời khai nhân chứng, thế nào cũng phải xác định đám Lý Tại Thù chửi mắng trước.
Vừa khéo có một cô gái phục vụ người Triều Tiên chứng kiến toàn bộ quá trình sự việc, lời nói của cô gái đó có sức mạnh nhất, lấy được lời làm chứng của cô ta, Hà Kỳ Vân nhẹ nhõm hẳn, chuyện thế này thì dễ giải quyết rồi.
Trương Khác đợi trong xe cũng hơi chút sốt ruột, có điều lúc này Hà Kỳ Vân làm việc phải tỉ mỉ, tránh người ta chụp mũ.
Nghe bên ngoài có động tĩnh, ai đó tới gần xe cảnh sát, ngữ khí rất bất thiện, gần như là giáo huấn, đám Trương Khác trong xe nghe rõ ràng.
- Tôi là phó trưởng phòng Hà Hiểu Quang của văn phòng ngoại sự ĐH Đông Hải, nghe nói sinh viên Hàn Quốc ở trường tôi bị bắt, có chuyện gì xảy ra, các anh điều tra rõ chưa mà đã bắt người? Xảy ra tranh chấp ngoại giao thì sao đây? Các anh có chịu trách nhiệm không?
- Thầy Hà, em ở trong xe.
Tên thanh niên bân cạnh Lý Tại Thù nói vọng ra ngoài:
- Em là Kim Nam Dũng, kẻ đánh em cũng ở trong xe.
- Các anh mở xe ra, tôi đưa lưu học sinh và hai người bạn cậu ta đi trước.
Cửa xe bị một trung niên mặc đồ tây đột ngột mở ra, cảnh sát bên ngoài không kịp ngăn cản.
Lúc này Hà Kỳ Vân đi ra ngoài, quát:
- Này, này, ông là ai?
Hà Hiểu Quang không thèm để ý, nhìn Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông, không chút khách khí quát tháo:
- Cô cậu là sinh viên Đông Hải à? Ăn gan báo rồi sao mà đánh người, đây là hành vi phá hỏng quan hệ quốc tế, làm bạn bè quốc tế hiểu lầm Trung Quốc, không sợ bị đuổi học à?
Trương Khác nhíu mày, y ngứa mắt nhất là loại người coi người nước ngoài là tổ tiên đội lên đầu, còn chụp mũ tùy tiện, lạnh nhạt nói với Hà Kỳ Vân từ sau đuổi tới:
- Kéo ông ta xuống.
Hà Kỳ Vân không thèm nể nang, tóm lấy thắt lưng Hà Hiểu Quang kéo mạnh, ông ta không chú ý, đập mạnh cằm xuống sàn xe, thiếu chút nữa đi hai cái răng cửa, trông cực kỳ thảm hại.
Hà Kỳ Vân quát:
- Ông còn gây trở ngại chúng tôi chấp pháp cẩn thận chúng tôi bắt vào đồn.
Rồi đóng cửa xe lại.
- Tôi là phó trưởng phòng của văn phòng ngoại sự Đh Đông Hải, anh có biết cách chấp phá dã man của các anh sẽ gây ra tranh chấp ngoại giao không?
Hà Hiểu Quang không để ý tới mình vừa bị đối xử thô bạo, chỉ một lòng lo cho người Hàn, đúng là tên nô tài trung thành.
- Mẹ mày, con mắt nào của mày nhìn thấy bố mày chấp pháp dã man.
Hà Kỳ Vân nhịn tới tận lúc này mới có kẻ không biết sống chết húc đầu vào họng súng của hắn:
- Bố mày ở Phú Xuân Cát bắt hơn 30 tên tiểu quỷ tử, 10 tên Hàn Quốc, cũng không một ai dám nói tranh chấp ngoại giao, dọa bố mày à? Mày gọi cả trưởng phòng của mày đến đây, gọi lãnh đạo ĐH Đông Hải tới đây, còn hạng như mày, bố mày không tiếp.
Trương Khác ở trong xe nghe mà buồn cười, nhìn Lý Tại Thù, Kim Nam Dũng chắc bọn chúng nghe tới sự kiện Phú Xuân Các rồi, vẻ mặt rất thú vị.