Quan Lộ Thương Đồ

Chương 655: Trả nợ

Uống rất nhiều rượu, lúc mơ màng nhìn thấy Tạ Vãn Tình nằm ở bên cạnh, chiếc váy vén lên một góc, ở mép quần lót đen, có vài sợi lông ương ngạch thò ra bên ngoài, làm người ta nhìn thôi đã thấy trái tim rung rinh.

Váy ngủ của Hứa Tư cũng tuột xuống, ôm lấy Tạ Vãn Tình, một bầu ngực mơn mởn lộ ẳn ra ngoài, nụ hoa màu phấn hồng cứ nhấp nhô khiêu khích.

Hai cơ thể hoàn mỹ ở ngay trước mắt, toàn thân Trương Khác căng phồng bởi dục vọng, trái tim đập thình thịch như muốn vọt ra ngoài lồng ngực, thò tay tới muốn vuốt ve cặp đùi trắng nõn nà của Hứa Tư...

- Á.

Cả người từ ghế sô pha lăn xuống đất, đầu đau điếng, Trương Khác dụi mắt, thì ra là một giấc mơ khiến người ta không muốn thức tỉnh.

Trương Khác lồm cồm bò dậy từ sàn nhà lạnh lẽo, rón rén đi tới trước cửa phòng ngủ vặn tay nắm cửa, bị khóa từ bên trong rồi, chỉ biết đấm ngực tức tối, nghe thấy bên trong Hứa Tư và Tạ Vãn Tình cười khúc khích, đại khái vừa rồi ngã xuống đất đánh thức hai cô gái.

Trương Khác chạy ra ngoài sân, ngó xem có cách nào trèo lên phòng ngủ không, có hai cô gái ở bên cạnh mà không được đụng vào một ai, thế này thì còn sống sao nổi nữa, buổi tối y cố tình chuốc hai cô gái uống rất nhiều rồi, vậy mà cuối cùng bản thân lại ngủ mất, chỉ biết trách bản thân chứ còn biết làm sao nữa.

Kiếm không ra đường trèo lên tầng hai, Trương Khác tiu nghỉu về lấy chăn ngủ trên ghế sô pha, khi tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, mở mắt ra nhìn thấy Tạ Vãn Tình đang đi xuống lầu, cô nhoẻn miệng cười với y rồi đi, cô phải tới trường học.

Trương Khác bật dậy như lò xo gắn ở mông, lao thẳng vào phòng ngủ.

- Á!

Hứa Tư không kịp khóa cửa phòng đã bị Trương Khác xông vào, hoảng sợ nhảy về phía sau trốn vào trong chăn, đáng tiếc bị Trương Khác chui vào từ phía dưới, đầu rúc vào giữa hai chân Hứa Tư, miệng tấn công trực diện vùng đất riêng tư của cô.

Hứa Tư cố ôm lấy đầu Trương Khác đẩy ra, cầu khẩn:

- Đừng, chị Vãn Tình chưa đi mà...

Trương Khác lấy hai tay ôm đùi cô, miệng lưỡi ra liếm nếp gấp trên quần lót, Hứa Tư không cưỡng lại nổi, trong miệng chỉ còn phát ra những tiếng kêu càng lúc càng dày đặc, nhưng vẫn cắn răng áp chế không để tiếng rên rỉ phát ra từ trong cơ thể, từ trong tim.

Hứa Tư buổi sáng có chuyện phải ra ngoài, Trương khác thỏa mãn tiếp tục ôm chăn ngủ khì, hôm qua y không ngủ yên, bị tình dục dày vò mơ mơ tỉnh tỉnh ngủ được có hai ba tiếng.

Trong mơ một đôi chân trắng bóng như ngọc đong đưa trước mắt, cảm giác thực sự có bàn tay mềm đang vuốt ve mình, Trương Khác mở mắt ra, một hơi thở nóng hổi phả vào mặt:

- Chưa bị con yêu tinh kia hút hết tinh lực chứ hả?

Thì ra Tạ Vãn Tình tranh thủ buổi trưa rảnh rồi mò về,

Trương Khác cuối cùng đã được thưởng thức cái tư vị nợ xác thị mà hắn trêu Diệp Kiên Bân rồi, buổi chiều Tạ Vãn Tình thỏa mãn tới trường, còn y tiếp tục nằm ngủ bổ xung thể lực, tới tận lúc hoàng hôn mới nhớ ra mục đích chuyến đi lần này, hiểu được có hai cô gái ở bên cạnh đúng là "tiêu hồn" tới mức không biết "hồn tiêu" lúc nào, bò dậy đánh răng rửa mặt, lái xe tới trấn Tượng Sơn, ủy ban quản lý Tân Thành Cẩm Hồ đặt ở đó.

Khu dân cư Cẩm Hồ xây dựng phải dung hợp vào trong quy hoạch chỉnh thể của Tân Thành, chứ không phải riêng rẽ độc lập.

Cơn bão tài chính Châu Á vẫn đang hoành hành, trong nước mọi thứ trông có vẻ sóng yên biển lặng, hoàn cảnh kinh tế bình ổn trong nước chính là nhân tố có lợi nhất cho việc mời gọi đầu tư.

Chuyện chẳng có gì, quan trọng cần y có mặt, xử lý xong việc ở Tượng Sơn, đến tối ăn cơm với Đường Học Khiêm, còn nói tới vấn đề này.

Tuy ăn cơm ở nhà Đường Thanh, tiếc là Đường Thanh lại không có nhà, Tạ Vãn Tình bị Hứa Tư kéo tới nhà cô ăn cơm rồi, Hứa Tư có nói Trương Khác, mẹ cô mời y tới nhà ăn cơm, nhưng cô không cho y tới, Trương Khác chỉ đành tới nhà Đường Thanh ăn chực.

Đường Học Khiêm còn hẹn cả Tống Bồi Minh, Đỗ Tiểu Sơn tới nhà, vừa vặn Hứa Hồng Bá cũng có mặt ở Hải Châu, cũng bảo Hứa Thụy Bình đón cha hắn tới ăn cơm.

Đường Học Khiêm dần cùng cố quyền lực ở Hải Châu, mặc dù Tô Dật Quần không ngừng qua lại với Khoa Vương, nhưng rất tích cực phối hợp với công tác của thành ủy, Chu Phú Minh thì ngày một bì đẩy sang lề rồi, không hiểu có hối hận trước kia nghe theo kế của Tạ gia kiềm chế Đường Học Khiêm hay không?

- Cẩm Hồ am hiểu tình hình ĐNÁ, chắc biết ở đó có hạng mục nào bị cơn bão tài chính làm thủ tiêu, thành phố cần tài liệu ở phương diện đó.

Khi ăn cơm, Cố Kiến Bình thương "con rể" sống xa nhà không có bữa ăn tử tế, nên không cho phép bàn công việc để Trương Khác ăn thoải mái, thế nên phải đợi ăn xong ra phòng khách nghỉ ngơi, Đường Học Khiêm nửa đùa nửa thật nói:

- Tư liệu này cháu không phải chỉ cung cấp cho Tân Vu thôi chứ hả? Bác nuôi Thanh Thanh mười mấy năm trời không để cho cháu hưởng lợi miễn phí đâu đấy!

- Cháu làm sao dám ạ?

Trương Khác cười, Tân Vu và Hải Châu mỗi nơi có đặc điểm kinh tế khác nhau, cơ sở công nghiệp Tân Vu kém, không phải một hai năm có thể bù đắp được, ngoan ngoãn nói:

- Tư liệu thì cháu bảo công ty Hong Kong chỉnh lý, ở thành phố ai sẽ dẫn đầu ạ?

Thái độ của Trương Khác làm Đường Học Khiêm gật gù hài lòng:

- Lão Tống nắm việc này đi, có được tư liệu thì liên hệ trước, rồi lấy người từ ban nghành liên quan tới ĐNÁ một chuyến, tranh thủ kéo vài hạng mục về.

- À, vậy thì chú Tống trực tiếp liên hệ với phía Hong Kong là được, cháu sẽ đánh tiếng trước...

Trương Khác cười thầm, chẳng bằng bảo Tống Bồi Minh tìm luôn Tương Vi gọn, hai người này đúng là duyên số chưa dứt được, chẳng biết khi xưa sao không tới được với nhau? Y chỉ nghĩ thế thôi chưa tới mức lắm chuyện đi tìm hiểu thật.

Trương Khác kể về khó khăn vô hình Cẩm Hồ gặp phải lúc này, mọi người cũng chỉ có thể thở dài cảm khái, thế chế hiện nay như thế, Cẩm Hồ đi tới ngày hôm nay đã là cực đẹp rồi, đương nhiên hiện cũng chẳng lo kẻ nào dám ngang nhiên cưỡi lên đầu Cẩm Hồ.

Buổi tối đưa Hứa Hồng Bá về Sa Điền, Trương Khác liền hỏi tới tình hình của Trương Dịch.

- Tạm được, tôi rèn thêm một hai năm nữa, có người sai bảo cũng tiện.

Chỉ cần không bị Hứa Hồng Bá đuổi đi là tốt rồi, đưa ông về nhà xong, gọi điện cho Hứa Tư, hỏi tối cô có ở nhà Tạ Vãn Tình không, nói thế là để phòng người khác nghe thấy.

- Ồ, tôi định giữ chị Vãn Tình ngủ lại nhà tôi đây.

Hứa Tư giọng nhu mì:

Thôi, thế là cả một cô gái cũng không còn nữa, Trương Khác đang rầu rĩ thì bên kia mẹ Hứa Tư cướp lấy điện thoại:

- Tiểu Khác, cháu mới về à, nha đầu Tiểu Tư đang ăn khuya với Vãn Tình, cháu cùng qua ăn đi.

Trương Khác không chút do dự phóng xe tới nhà Hứa Tư, một lúc sau nhận được điện thoại của cô:

- Không cho cậu tới.

- Em đã tới ngõ rồi, hơn nữa em rất đói...

Nói tới câu này không khéo ợ một cái, hôm nay Trương Khác bị Cố Kiến Bình nhồi như nhồi vịt vậy, đến mai cũng chưa chắc đã tiêu hết.

-...

Hứa Tư còn nói gì được.

Nhà Hứa Tư đã chuyển về chỗ ở cũ rồi, đó là con ngõ hẹp xe không vào được, Trương Khác ném xe ở cửa ngõ, cái ngõ này không biết sao nuôi chó làm gì nhiều đến thế, suốt đường đi chó sủa loạn xị, Trương Khác lông tóc dựng hết cả lên, chỉ sợ từ trong cái sân nào đó một hàm răng trắng ở phóng ra, phập một cái vào mông.

Tường bao bằng gạch xanh, ngói che mưa đầu mèo, mái hiên uống cong, sân gọn gàng, giàn nho vẫn còn đó, Trương Khác cảm thấy thân thiết kỳ lạ.

- Lâu lắm không được thấy cháu rồi, chỉ nghe Tiểu Tư kể, bảo nó mời cháu tới nhà chơi, nó không chịu, không biết nó giận cháu cái gì.

Mẹ Hứa Tư nhìn thấy Trương Khác niềm nở nói:

- Nếu nó bắt nạt cháu, cứ nói với thím.