Trương Khác và Phó Tuấn ngồi tầu điện ngầm tới sân bay, xe của y đã đi đón Đường Thanh rồi.
Trương Khác và Đường Thanh đứng đợi ở đại sảnh, nhìn thấy Trần Phi Dungkhoác một ba lô vàng đi ra, Chu Hưng Đông theo sát đằng sau cô bắtchuyện, nhưng phải dừng lại chỗ lấy hành lý, Tiêu Thụy Dân cũng có ở đó.
Người của Liên Tín sao lại xuất hiện ở đây?
Trần Phi Dung tới làm Đường Thanh rất hưng phấn, nhìn thấy bóng dáng của cô là vẫy tay rối rít, chạy tới sát chỗ ngăn cách đợi Trần Phi Dung làm thủ tục, Trương Khác ngồi trên chế dài đợi hai tiểu nha đầu, đồng thờiquan sát đám Tiêu Thụy Dân, Chu Hưng Đông đằng sau cửa kính.
Nhìn lượng người hình như thời gian này chỉ có chuyến bay từ Kiến Nghiệp tới, chẳng lẽ đám Tiêu Thụy Dân cũng từ Kiến Nghiệp bay sang?
- Này...
Chu Hưng Đông chen ra ngoài, đi thẳng tới chỗ Đường Thanh và Trần Phi Dung ôm nhau:
- Ở Hong Kong không thể ra ngoài chơi, vậy về Kiến Nghiệp liên lạc nhé,hay là em giữ phương thức liên lạc của anh, nếu gặp phải chuyện đau đầucứ gọi cho anh, anh sẽ lập tức giải quyết cho em, ở Kiến Nghiệp không có chuyện gì anh không dẹp được...
Chu Hưng Đông giọng rất to, Trương Khác ngồi tận bên kia cũng không nghe rõ, y duỗi mình đứng dậy, đi tới nói với hắn:
- Hay là tôi cũng cho anh phương thức liên lạc, có chuyện gì anh không dẹp được còn có thể gọi tôi cầu cứu...
Nhìn thấy Trương Khác cười đểu xuất hiện trước mặt mình, Chu Hưng Đông ngớ ra.
Trần Phi Dung nở nụ cười duyên dáng với Trương Khác, cô không biếtTrương Khác nhận ra Chu Hưng Đông, tưởng y tới giải vây cho mình, ômcánh tay Đường Thanh, yên tĩnh đứng sau lưng y.
Chu Hưng Đông quẫn bách trốn về chỗ Tiêu Thụy Dân lấy hành lý.
- Ngông nghênh, ra vẻ ta đây.
Chu Hưng Đông cũng chỉ dám đợi Trương Khác đi rồi mới lẩm bẩm sau lưng:
- Giám đốc Tiêu, tên nhóc này xuất hiện ở đây làm gì?
Tiêu Thụy Dân đâu phải biết xem bói, làm sao biết được Trương Khác ở đây làm cái gì:
- Bọn họ đang lôi kéo người từ ĐNÁ cho kế hoạch Vườn Sồi, chắc đấy là nguyên nhân y xuất hiện ở đây.
Ấn tượng của Tiêu Thụy Dân về Trương Khác dừng lại ở lần gặp nhau tạinhà Vương Húc Sâm, thiếu niên đắc chí, đụng vào là nổi khùng, thấy ChuHưng Đông bẽ mặt cũng chẳng nói gì, bọn họ tới Hong Kong là để bànchuyện làm ăn, không phải để tán gái.
Nếu như gặp được ở đây rồi, không thể ngó lơ được đó là biểu hiện thiếu khí độ, đi tới nói:
- Tôi luôn rất mong đợi ngày di động của Ái Đạt ra đời.
Chu Hưng Đông bám đít Tiêu Thụy Dân quay lợi, châm chọc:
- Ái Đạt lấy kỹ thuật cũ ký của TI, muốn nuốn chửng cả con thiên nga,khí phách này làm người ta khâm phục lắm, không biết Ái Đạt hai lần trìhoãn đưa sản phẩm ra thị trường rồi, còn khiến người ta đợi tới khi nàonữa?
Nghe khẩu khí của hắn thì có vẻ bọn chúng nhận định Cẩm Hồ còn chưa tiêu hóa được kỹ thuật của TI, nên mới liên tục trì hoãn.
Tên kém cỏi này cũng chỉ dám ở bên cạnh Tiêu Thụy Dân mới sủa oẳng oẳng vài tiếng, Trương Khác xem thường hắn.
Nhưng Trương Khác không thể xem thường tập đoàn Liên Tín sau lưng hắn được, Tiêu Thụy Dân cũng có vài phần năng lực, nói:
- Ái Đạt là công ty vụng về, không học được thuật biến ra vàng của LiênTín, chỉ có thể từng bước đi tới thôi, nếu giám đốc Tiêu chờ mong diđộng của Ái Đạt như thế...
Quay lại hỏi Phó Tuấn:
- Anh có thừa máy mẫu không? Đưa giám đốc Tiêu một cái.
Phó Tuấn lấy ra một chiếc di động dự bị đưa cho Trương Khác, khi đưa tay ra lấy Trương Khác cố ý chậm một nhịp, chiếc di động rơi "cạnh" một cái xuống nền đá, bắn lên tới đầu gồi, rồi lăn tới dưới chân Trần Phi Dung.
Trương Khác khom người dặt di động, tranh thủ nhìn chiếc chân nhỏ nhắncủa Trần Phi Dung lộ ra dưới mép váy, còn tặc lưỡi mấy cái, đứng dậytrách Phó Tuấn:
- Tôi chưa cầm sao anh đã buông tay rồi?
Đưa cho Tiêu Thụy Dân nói:
- Giám đốc Tiêu không ngại chiếc di động này đã rơi xuống đất chứ? Tôichưa có cơ hội dùng di động của Liên Tín, hay là giám đốc Tiêu cũng némdi động của Liên Tín xuống rồi tặng tôi?
-...
Tiêu Thụy Dân cứng người, ông ta đương nhiên không có dũng khí đem diđộng thả xuống đất rồi tặng cho Trương Khác, mất mấy giây mới nói:
- Xin lỗi, tôi không có di động thừa, hay để hôm khác tôi sai người tặng cho Khác thiếu gia?
Trương Khác nhại lại:
- Tôi luôn mong đợi di động của Liên Tín đấy...
Rồi cáo từ bỏ đi.
Tiêu Thụy Dân cứ đứng ngây ra trong dòng người, tay vuốt ve chiếc diđộng tráng lớp giả kim loại lên vỏ nhựa, trông hết ức sang trọng của ÁiĐạt, suy ngẫm nguyên nhân Ái Đạt trì hoãn thời gian đưa sản phẩm ra, đến lúc đám Trương Khác đi ra tới cổng đại sảnh rồi mới đưa di động cho Chu Hưng Đông:
- Mở thử xem.
- Thằng nhãi đó dọa người ta thôi.
Chu Hưng Đông rất hoài nghi kỹ thuật hạng hai mà Ái Đạt lấy được từ TIlàm sao có thể làm ra được di động đẹp như thế? Nhận lấy chiếc di động,liền phát hiện ra khuyết điểm của nó, cảm thấy năng hơn di động bìnhthường, song đây không phải là nhược điểm chí mạng, trong nước chưa cóloại di động mỏng nhẹ.
Cho sim vào bật máy ra, Chu Hưng Đông rất thất vọng, máy vẫn khởi độngnhư thường, ngay đám nhân viên đi theo cũng ngạc nhiên, nhạc nền là bàihát của Giang Đại Nhi.
Tiêu Thụy Dân lấy lại chiếc di động, không phải màn hình đen trắngthường thấy trên thị trường, mà phát ra ánh huỳnh quang màu lam, cảmgiác màu sắc khiến hiển thị màn hình mịn hơn rất nhiều.
- Lòe loẹt thôi.
Chu Hưng Đông vẫn không chịu thừa nhận di động của Ái Đạt:
- Nói không chừng ruột chỉ là rác rưởi.
- Đủ rồi.
Nếu không có Chu Hưng Đông nói những lời kia, chưa chắc bị Trương Khácxỉ nhục như vừa rồi, Tiêu Thụy Dân không có tâm tình nghe hắn nói lungtung nữa, mặc dù Ái Đạt có được kỹ thuật hạng hai, nhưng chiếc di độngtrước mắt này phải thừa nhận có cảm giác của đồ hạng nhất, đó mới là thể hiện của thực lực, không phải khua môi mua mép là bù đắp vào được:
- Mua vé máy bay cho tôi, tôi lập tức về Bắc Kinh.
- Á!
Chu Hưng Đông trố mắt:
- Phía điện tử Gia Tín thì sao?
- Chúng ta cũng không thông báo cho phía điện tử Gia Tín là tôi tới, cậu xử lý đi, coi như tôi chưa tới...
Tiêu Thụy Dân cau mày, không đoán trước được chiếc dí động này của ÁiĐạt đưa ra thị trường sẽ tác động thế nào vào thị trường di động nội địa do Liên Tín, Liên Tấn, Đông Hưng đang chia nhau, nhưng ông ta biết mình không có dũng khí lấy di động của Liên Tín ra trực tiếp cạnh tranh vớiÁi Đạt.
Lúc này Tiêu Thụy Dân còn tâm tình nào đi du thuyết đối tác Hong Kong,nói những lời đẹp đẽ làm gì khi mấy ngày nữa sẽ bị sản phẩm của Ái Đạtđưa ra thị trường đánh tan một cánh vô tình.
Ông ta quyết định giao chuyện ở Hong Kong cho Chu Hưng Đông xử lý, thựclực lẫn tinh lực của Liên Tín lúc này không đủ đi kinh doanh thị trườnghải ngoại, nên dồn toàn bộ sức lức nghênh chiến Ái Đạt ở trong nước thì hơn.
Nếu như chuyến đi Hong Kong này không còn ý nghĩa nữa, chẳng bằng về Bắc Kinh chuẩn bị cho sớm.
Chu Hưng Đông không ngờ một phen hành động của Trương Khác ép Tiêu ThụyDân xưa nay tác phóng mạnh mẽ phải rời khỏi Hong Kong, bọn họ tới HongKong là để tìm đối tác, làm bàn đạp đưa sản phẩm của Liên Tín tới thịtrường ĐNÁ, ai ngờ ngay bước đầu còn chưa thực thi, Tiêu Thụy Dân đã rút lui.
Tự tin của Tiêu Thụy Dân đã bị chiếc di động này của Ái Đạt đánh đổ sao?
Cho dù di động của Ái Đạt có đẹp tới đâu thì có tác dụng gì? Một số thịtrường trong nước không phải mở cửa cho tất cả doanh nghiệp.
Chu Hưng Đông không suy luận nổi Tiêu Thụy Dân nghĩ gì, hỏi:
- Vậy phía bên này phải đàm phán thế nào?
- Nên đàm phán ra sao thì đàn phán như thế, cậu là tổng giám đốc công ty Nam Phương, những chuyện này vốn do cậu phụ trách.
Tiêu Thụy Dân không tự tin khai thác thị trường hải ngoại nữa, quyếtđịnh trong thời gian ngắn Liên Tín không coi đây là thị trường chủ yếu,tất nhiên buông quyền cho Chu Hưng Đông.