- Tôi ngứa mắt những người này chạy đến Học viện Thương mại Quốc tế khoa tay múa chân! Cát Kiến Bình cũng chẳng phải tốt đẹp gì!
Nếu không phải Cát Kiến Bình chạy tới cáo trạng, Tịch Nhược Lâm vẫn còn chưa hiểu vì sao đêm hôm qua Trương Khác lại cùng Mông Nhạc ngồi trên thềm đá dưới chân núi uống bia nói chuyện, lại không thể nói cái gì. Tịch Nhược Lâm bỏ lại những lời này rồi ngồi hướng về cửa sổ. Nữ sinh có ưu thế của nữ sinh.
Vạn Khiếu bất đắc dĩ nhìn Ngụy Đông Cường một cái: đây là sao! Ngụy Đông Cường không để ý đến ánh mắt oán giận của Vạn Khiếu, chỉ nói:
- Anh cũng thu liễm chút đi, cần thiết phải gây với một sinh viên như thế không?
Trong long hắn lại có chút suy nghĩ khác.
Hai ngày trước, thầy Chu Cẩn Tỳ mới gọi hắn qua nói chuyện. Đầu tiên là quan tâm tình huống của Tạ Tử Gia, dù sao Tạ Tử Gia là công chúa của Tạ gia Huệ Sơn, Chu Cẩn Tỳ cũng thẳng thắn mối quan hệ mật thiết giữa hắn và Tạ gia, muốn Ngụy Đông Cường chiếu cố một chút.
Ngụy Đông Cường tự nhiên vội vã đáp ứng. Sau đó, Chu Cẩn Tỳ lại hỏi sự tình cùng Trương Khác. Ngụy Đông Cường tự nhiên thành thật nói tuyệt không có hảo cảm với Trương Khác. Chu Cẩn Tỳ cũng không hỏi gì nhiều thêm.
Ngụy Đông Cường rời khỏi chỗ ở của Chu Cẩn Tỳ tại trường, liền suy nghĩ ra một manh mối. Tình huống gia đình của Tạ Tử Gia, viện trưởng Thôi Quốc Hằng tinh tường, cũng rõ ràng quan hệ giữa Chu Cẩn Tỳ và Tạ gia. Điểm này, Thôi viện trưởng sớm có dặn dò với hắn từ hồi khai giảng, vẫn đều nghe nói bối cảnh của Chu Cẩn Tỳ bất phàm, lại là học giả nổi danh toàn quốc, ngay cả hiệu trưởng Lý Hồng Minh cũng phải lễ nhượng ba phần đối với hắn.
Chu Cẩn Tỳ có cái gì không thể trực tiếp nói với Thôi Quốc Hằng? lại đặc biệt tìm mình hỏi thăm tình huống của Trương Khác. Thì ra giáo sư Chu Cẩn Tỳ cũng biết Trương Khác.
Sự tình vốn đã kết thúc. Tạ Tử Gia lại vẽ rắn thêm chân nói một câu, Vạn Khiếu có thể sẽ không yên lòng. Ngụy Đông Cường cũng không khỏi suy nghĩ nhiều. Giáo sư Chu Cẩn Tỳ biết người như Trương Khác. Nói như vậy, trước đó Tạ Tử Gia đã sớm quen biết với Trương Khác.
Tỉ mỉ ngẫm lại tình hình vài lần gặp mặt trước đó với Trương Khác, cũng không phát hiện ra có cái gì đặc biệt, tuy nhiên sự tình ít nhiều cũng để lộ chút manh mối.
Vài lần trước Ngụy Đông Cường gặp Trương Khác là hắn đi theo với nhóm Giang Đại Nhi, Hứa Duy, Lệnh Tiểu Yến, Tôn Tịnh Mông, Tôn Tịnh Hương. Trước đó Tôn Tịnh Hương chẳng qua là bà chủ của quán bar ở ngõ Học Phủ. Tôn Tịnh Mông chẳng qua là học sinh của Học viện Âm nhạc, hắn cùng Giang Đại Nhi, Hứa Duy, Lệnh Tiểu Yến còn có Lâm Băng đều là bạn học tại Học viện Thương mại Quốc tế. Gia đình có bối cảnh gì, giữa bạn học với nhau cũng gần như biết hết. Tất cả đều rất bình thường, không có gì chỗ nào đặc biệt. Ngay cả bạn trai của Lệnh Tiểu Yến cũng tiếp xúc quá nhiều lần, điều kiện gia đình hơi tốt một chút mà thôi.
Sự tình hình như bắt đầu phát sinh biến hóa từ khi Giang Đại Nhi đến làm người phát ngôn quảng cáo cho điện tử Ái Đạt, Tôn Tịnh Hương cũng đột nhiên tặng quán bar cho cô em gái Tôn Tịnh Mông kinh doanh, còn mình thì thành lập công ty sản xuất âm nhạc. Lệnh Tiểu Yến chưa tìm công việc chính thức, nên đến giúp Tôn Tịnh Mông việc quản lý quán bar. Hứa Duy đến Hong Kong công tác. Chu Tiểu Quân tốt nghiệp sớm hơn họ hai năm, mấy ngày trước nghe nói đã là cán bộ cấp Chính khoa ở viên khu sản nghiệp kỹ thuật cao tân Tân Phổ.
Đại học cũng là kết quả của thể chế nội, những người làm công tác hành chính như Ngụy Đông Cường, đối với cấp bậc gì là quan trọng nhất. Chu Tiểu Quân mới tốt nghiệp hai năm, không ngờ đã là cấp Chính khoa. Quá khiến người khác kinh ngạc.
Bên trong ĐH Đông Hải, cho dù người trong nhà rất có bối cảnh, người nào không phải đến 30 tuổi mới có thể lên Chính khoa, đến 40 tuổi lên Chính xử? đây cũng tính nhân sinh đắc ý rồi. Ngụy Đông Cường còn đem tình huống của Chu Tiểu Quân trò chuyện với đồng sự. Người khác hoặc là không tin, hoặc một mực chắc chắn bối cảnh trong nhà Chu Tiểu Quân không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
Mọi chuyện cỏ vẻ quỷ dị. Ngụy Đông Cường không nói tiếng nào ngồi trở lại bàn công tác của hắn, lại đứng lên lấy ra hồ sơ học sinh của Trương Khác từ trong tủ hồ sơ -- mấy ngày nay họ đang chỉnh lý tài liệu hồ sơ của sinh viên mới. Hồ sơ của toàn bộ sinh viên Học viện Thương mại Quốc tế mới đều ở trong văn phòng khóa -- ngồi trở lại ghế im lặng xem xét. Hắn đã nhìn mấy lần, gần như có thể thuộc luôn.
Cha là Trương Tri Hành, phó thị trưởng TP.Tân Nguyên, mẹ Lương Cách Trân, cán bộ nhân sự Cục Lao động TP.Tân Nguyên, thành tích ở trong trường rất xuất sắc. Vừa nhìn đã biết là hàng giả làm ra.
Thành tích thi toàn quốc không làm giả được, vài môn công khóa vừa mới đạt tiêu chuẩn, ngay cả thi toàn quốc cũng vừa mới đạt tiêu chuẩn. Đương nhiên phải cử đi học mới có thể vào được ĐH Đông Hải... cũng chỉ có một hai sinh viên của quan lại nhỏ mà thôi.
Trong số những sinh viên mới khóa này của ĐH Đông Hải, bối cảnh gia đình mạnh hơn thế này cũng cả khối. Hơn nữa, coi như là bí thư Thành ủy Tân Nguyên thì sao, Tân Nguyên cùng ĐH Đông Hải có ăn nhập gì nhau đâu? Cát Kiến Bình còn nói đêm qua người phát sinh xung đột với Trương Khác là Hồ Kim Tuy, cháu của Hồ Kim Tinh, phó thị trưởng Thường vụ TP.Kiến Nghiệp.
Thực sự là không rõ.
Tịch Nhược Lâm có thể thấy được Ngụy Đông Cường đang nhìn hồ sơ của Trương Khác, không nói gì. Cô nói đài truyền hình của trường có việc, liền đẩy cửa ra ngoài. Khi xuống cầu thang, thấy Trương Khác đang đi phía trước. Chuyện đêm qua không thể mở miệng nói cái gì, cũng chỉ đi chậm lại, không muốn đối mặt với Trương Khác, tránh khỏi xấu hổ.
Trương Khác quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười gật đầu, dưới chân không có ý dừng lại, đi thẳng đến phòng ở ký túc xá.
Chuyện gây ra buổi sáng, buổi trưa đã truyền đi xôn xao. Mông Nhạc còn đặc biệt chạy tới hỏi xem có xảy ra chuyện gì không. Có thể xảy ra chuyện gì được. Đợi 1h chiều lại đá mông Đỗ Phi, gọi hắn tỉnh dậy, kéo cả Mông Nhạc cùng đến căn tin trường ăn cơm.
Khi xuống lầu, muốn đạp xe tới căn tin thì mới nhớ tới đêm qua ném xe ở trước KTX nữ. Khi đi qua KTX nữ đã không thấy cái bóng xe đâu. Trương Khác thở dài một hơi, xe đạp khóa lại, một học kỳ mất một hai chiếc cũng rất bình thường. Ai bảo đêm qua y căn bản đã quên khóa lại, giờ chỉ phải cuốc bộ đến căn tin trường ăn cơm.
Khi ăn cơm Trương Khác hỏi Đỗ Phi có thu hoạch gì, Đỗ Phi gãi gãi đầu:
- Vẫn chưa chắc cú lắm, đợi mày giúp tao trấn giữ...
Trương Khác chỉ vào Mông Nhạc:
- Buổi chiều tao muốn đi Huệ Sơn. Cuối tuần này có lẽ phải ở lại Huệ Sơn; Mông Nhạc cũng nhiều kế, mày cứ ở lại thương lượng với nó đi...
- Tụi mày đang chơi trò gì vậy. Tao nghe gì hiểu chết liền? - Mông Nhạc khó hiểu hỏi.
- Được, chuyện gì đợi cơm nước xong rồi nói với mày.
Đỗ Phi vỗ vai Mông Nhạc, bảo hắn an tâm chớ nóng. Còn tưởng rằng nếu bàn về quan hệ thì hẳn là Tiêu Xuân Minh, Lý Quý quen họ hơn, nhưng không thấy Trương Khác chủ động nói muốn kéo họ vào.
Tuy nhiên hắn cũng rất thưởng thức Mông Nhạc, tính tình hợp nhau, ngộ tính cao, làm chuyện gì cũng có cách nghĩ của mình.