Đường Thanh ở trong lòng Trương Khác cười tới thở không nổi, vậy mà chưa thỏa, kéo cả Trần Phi Dung tới ôm lấy cười, Trần Phi Dung cũng cười chết thôi, hai cô gái ôm lấy nhau, Trương Khác đứng bên cạnh, đặt cằm lên vai Đường Thanh nói nhỏ với Trần Phi Dung:
- Sau này ở trường ngàn vạn lần đừng nói quen mình, nói có cũng đừng nói tên ra, cái tên này coi như bị hủy triệt để rồi.
Trần Phi Dung che miệng lườm Trương Khác một cái, cười duyên dáng, lại cảm thấy như thế có hơi ám muội, gò má đỏ lên, quay đầu đi không dám nhìn y.
Mưa rất lớn, các bậc phụ huynh chỉ đành trốn ở hành lang túc xá, một số nữ sinh không thể bỏ cha mẹ ở đó về phòng, nên hành lang náo nhiệt vô cùng, có nhà hưng phấn, có nhà bi thương, có cô gái ôm cha mẹ khóc cứ như sắp lên kiệu hoa về nhà chồng.
Đường Thanh liền kéo Trần Phi Dung tới phòng của Trương Khác, nơi này xem chừng cả đêm chẳng yên tĩnh nổi, Trần Phi Dung chạy lên lầu lấy hai cái ô xuống, Trương Khác khấp khởi mừng thầm Đỗ Phi và Thịnh Hạ một cái, tức là y đừng đi cùng hai cô cái rồi, ý nghĩ vừa mới nảy ra thì Đường Thanh ném ô cho đi:
- Bạn và Đỗ Phi che chung đi...
Ba cô gái rúc vào một cái ô.
Đi qua căng tin, mua hai bộ tú một đống đồ ăn vặt về phòng, chơi tới 2 giờ sáng mới đưa Trần Phi Dung về, còn bọn họ tới nhà chiêu đãi.
Lúc này mưa đã ngừng, trên sân lại trải đầy chiếu, rất nhiều phụ huynh đã ngủ.
Đây chỉ là một màn trong cuộc đời muôn vẻ mà thôi.
Ngày 6 tháng 9, vẫn là ngày sinh viên mới báo danh, Trần Phi Dung buổi sáng có tiết, Trương Khác ngủ ở nhà khách tới tận 10 giờ mới dậy, gọi di động cho Đường Thanh thì biết cô nàng cùng Thịnh Hạ và cha mẹ y tới khu sáng nghiệp Vườn Sồi thăm quan rồi.
Trương Khác cầm gối ném Đỗ Phi dậy, hai tên rửa ráy qua loa, ăm tùy tiện vài thứ rồi đi tìm Đường Thanh, đứng ở đường Đông Hoa có thể nhìn thấy cổng khu sáng nghiệp, chỉ vài bước đi bộ chừng mấy trăm mét thôi.
Ngoài phòng nhiệt độ oi bức chịu không nổi, Trương Khác nhìn thấy chú và cha mẹ, đi tới thì nghe thấy bọn họ đang nói tìm một con thuyền để tới Yến Quy Hồ dạo chơi.
Đây đúng là kiến nghị hay, mùa hè nóng chang chang, có nơi nào giải nhiệt bằng ở giữa hồ?
Yến Quy Hồ là hồ sống, nối liền với sông Tiểu Giang, sau khi nguồn ô nhiễm bị cắt đứt triệt để, qua cả mùa mưa tẩy rửa, nước hồ đã trở nên trong vắt, có điều những vật chất ô nhiễm tích dưới đáy hồ cần có thời gian dài để thiên nhiên làm sạch, có điều không ảnh hưởng tới tâm tình chơi thuyền lúc này.
Đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, Trương Khác nhàn nhã lên chiếc du thuyền kiểu hoa thuyền cổ, thuyền bơi ra giữa hồ, Trương Tri Hành hỏi con:
- Có xí nghiệp nào vào khu chưa?
- Nghe nói cả đống hồ sơ chất trên bàn rồi, chuyển thẩm tra con không quan tâm...
Trương Khác lười nhác nói:
- Đọc một phương án sáng nghiệp có giá trị thì mất cả ngày của một người, lại vì giữ bí mật thương nghiệp, nên tiến độ thẩm tra cực chậm, xác định được nhóm xí nghiệp đầu tiên trước tháng 10 đã là giỏi lắm rồi, còn cả tháng nữa mà ba...
- Này hai cha con.
Lương Cách Trân trách:
- Đã nói là nghỉ vài ngày, mới được một ngày đã nói mấy chuyện này rồi, cha con anh không mệt à?
Trương Khác ngậm miệng, dù sao y cũng có hứng thú gì với công việc đâu.
- Bên kia là cái gì?
Thịnh Hạ chỉ một kiến trúc bên cạnh khu sáng nghiệp:
- Hình như là biệt thự, sao chỉ xây một cái?
- À...
Trương Khác cứng người, quay sang hỏi Thiệu Chí Cương:
- Nơi đó xây cái gì thế, nhìn bản thiết kế không chú ý lắm tới chỗ đó, có thiết kế nhỏ như vậy à?
- Là khu nhà ở cho cao tầng chủ quản, dọc bên hồ còn xây mấy biệt thự nữa.
Thiệu Chí Cương mau mắn ứng phó:
- Nếu Khác thiếu gia thích thì để lại cho cậu một tòa?
- Thôi, cách trường học xa quá, không có thời gian chạy đi chạy lại.
Trương Khác nhếch môi nói, chỗ đó cách cổng nam ĐH Đông Hải 1 km, nhìn thế nào cũng không thấy xa, đúng là trợn mắt nói láo.
Ai đề nghị lên Yến Quy Hồ bơi thuyền thế? Đúng là ý kiến tồi tệ, thái độ Trương Khác quay ngoắt 180 độ.
Ăn trưa trên du thuyền xong, Trương Tri Hành rủ Thiệu Chí Cương, Trương Tri Phi câu cá, Trương Khác xưa nay coi đó là hoạt động của ông già nên chẳng hứng thú lắm, có điều Đỗ Phi rảnh rỗi hay theo cha đi câu, trình độ rất cao, cũng kiếm một cái cần câu ngồi mốc meo ở đó.
Bờ nam Yến Quy Hồ có một con suối từ trên núi chảy ra, nước nơi đó là sạch nhất, ở cửa suối nước trong tới mức nhìn rõ đá cuội dưới đáy hồ, nơi này cây cỏ rậm rạp, sinh viên các trường xung quanh rảnh rỗi thường tơi đây chơi, khuất sâu sau những bóng câu um tùm còn loáng thướng truyền tới tiếng nam nữ giỡn nước.
Trương Khác kéo Đường Thanh xuống du thuyền, đi chân đất dẫm lên tảng đá bên suối đi vào trong núi, mới đi được vài trăm mét quay đầu lại đã không nhìn thấy du thuyền neo ở cửa suối nữa, nhìn thấy một tảng đá lớn nhô lên giữa lòng suối.
- Ngồi lên đó nghỉ chút đi.
Trương Khác đề nghị.
Bốn xung quanh tảng đá là rêu bám trơn như mỡ, Đương Thanh bảo Trương Khác cho cô mượn vai trèo lên, có điều phải chịu đựng y thừa cơ sờ mông mình, bò lên được tảng đá phát hiện ra đây đúng là chỗ tuyệt vời, vừa khéo nhìn được cảnh trí ở bờ bắc Yến Quy Hồ, lại che đi du thuyền.
Một con hươu thò đầu ra, thấy Đường Thanh đứng trên tảng đá ngó nghiêng cũng hơi nghiêng đầu mở to đôi mắt ngây thơ nhìn cô.
Đương Thanh chưa bao giờ thấy động vật hoang dã, hưng phấn nhảy cẫng lên reo hò, không may dẫm vào tay Trương Khác, y la thảm trượt xuống suối, thiếu chút nữa thì ngã vào trong lòng suối, con hươu tất nhiên cũng bị tiếng hét của y bỏ chạy.
- Chỉ sờ mông có hai cái, có cần trả thù như thế không?
Trương Khác ngẩng đầu lên, Đường Thanh mặc quần lửng, để lộ bắp chân nhỏ trắng trẻo mê người, do đi lội nước với Trương Khác, ống quần từ đùi trở xuống đã ướt hết rồi.
- Trả thù đấy thì sao hả?
Đường Thanh nghênh mặt lên, giơ bàn chân múa trước mặt Trương Khác:
- Sao bạn biết chỗ này, thật tuyệt vời.
Chân không cho Trương Khác trèo lên, hại Trương Khác bò cả người trên vách đá mới leo lên được, dính rêu đầy người, tức mình tóm lấy chân Đường Thanh hôn cho cô nàng mềm nhũn ra, lại trượt xuống suối giặt áo, trải lên tảng đá phơi khô.
Chỗ này chỉ lội nước từ cửa suối lên mới tới được, tuy sâu trong kia vẫn thấp thoáng tiếng người, nhưng đi tới được rất khó, Trương Khác tới đây gần trăm lần mới phát hiện ra được.
Mùa hè nóng bức, cầm một quyển sách, một chai Nhị Oa Đầu tới đây nghỉ cả buổi chiều, tuyệt đối là chuyện thư thái nhất đời người.
Ngồi mình trần trên tảng đá còn cảm thấy hơi lạnh, Trương Khác bảo Đường Thanh ngồi lên đùi mình, ôm chặt lấy.
- Ngồi ở đây nhìn sang kia đẹp hơn hay ở kia nhìn bên này đẹp hơn?
Trương Khác thấy Đường Thanh ngả đầu ra sau hỏi mình, nhìn đôi mắt trong vắt, hàng mi dài rung rung, khiến lòng người say mê, Trương Khác nhẹ nhàng đưa tay tới mép quần cô nói:
- Quần bạn ướt hết rồi, có cần cởi ra phơi khô không?
- Hi hi.
Đường Thanh vặn mình như con rắn:
- Không cho tùy tiện cởi quần con gái...
Cảm giác tay Trương Khác thôi không cởi quần nữa chuyển sang vuốt ve mông mình, cô yên tĩnh lại, nghiêng người qua ôm lấy cổ Trương Khác, áp sát tai vào ngực y:
- Tim bạn đập như đánh trống vậy.
Lại ngước đầu lên nhìn Trương Khác nũng nịu:
- Nhớ tới Hong Kong chơi với mình...
- Ừ...
Trương Khác đáp một tiếng, nhìn cánh môi hồng nhuận kiều diễm hơi cong lên, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt mê ly làm người ta mê loạn, cúi đầu hôn lên đó.
Cơ thể Đường Thanh không ngừng run lên, càng hôn càng thấy không thỏa, người muốn áp sát vào lòng Trương Khác hơn nữa, nhích mông áp tới, không ngờ mông vừa đặt xuống chạm ngay đúng vật cứng ngắc hư hỏng kia, giật mình thét lên, mắng:
- Đám con trai đúng là háo sắc.
Mông lại nhích ra ngoài, mặt vẫn áp vào má Trương Khác:
- Mình chỉ cần bạn hôn mình, không cho phép có có suy nghĩ xấu khác.
Trương Khác nghĩ khi nào đó làm thịt cô nàng rôi, để rồi xem lúc đó ai có suy nghĩ xấu