Lật người mình lại, sờ xung quanh không biết Tạ Vãn Tình đi lúc nào, nói chung tỉnh lại không hề cảm giác thấy dấu vết buổi tối Tạ Vãn Tình đã từng ở đây.
Hôm ngay ngày 5 tháng 9, là ngày sinh viên mới báo danh, định trì hoãn tới mai mới đi cơ, nhưng Đường Thanh muốn đi cùng Trần Phi Dung trở về phường, nên phải đi sớm một ngày.
Tắm qua loa xong Trương Khác ra ban công xem ráng đỏ côi lệ phía chân trời, Đường Thanh đi chiếc xe đạp màu vàng nhạt vào, bấm mật mã mở cửa sân, khóa xe đạp vào cây bên cạnh, ngẩng đầu thấy Trương Khác chỉ buộc cái khăn tắm, thân trên để trần, chống tay rất uy phong, cô nàng dứ dứ nắm đấm dọa dẫm.
Đường Thanh chạy sầm sầm trên cầu thang, đợi đúng lúc cô mở cửa ra đúng lúc Trương Khác kéo khăn tắm sang hai bên, còn thét lên:
- Á! Lộ hàng rồi!
Nhưng Đường Thanh thì không thét, tung chân tới, cô nàng còn ở khá xa, dép bay đi trước, trúng luôn hạ bộ Trương Khác.
- Á!
Trương Khác đau đớn ôm bụng dưới, Đường Thanh hoảng hốt chạy tới hỏi y có làm sao không, Trương Khác tóm lấy tay cô nàng ấn tới nói:
- Xoa một cái là không sao.
Đường Thanh không đề phòng bị Trương Khác kéo tới, đụng phải chỗ đó hoảng sợ xấu hổ rụt tay lại, Trương Khác cười đắc ý, hậu quả một giây sung sướng là bị Đường Thanh vừa đấm vừa đá cho một trận nhớ đời.
Tạ Vãn Tình chuẩn bị bữa sáng mang sang, ăn xong Trương Khác ở nhà nhớ hai cô gái thu dọn đồ, tiếp đó Cố Kiến Bình rồi thím y, mợ y cũng đều sang giúp.
Trương Khác chỉ cần chọn xem mang sách nào, tư liệu nào đi, còn gọi điện thông báo Tô Tân Đông vài việc, đặc biệt là chuyện chiếc di động cho Trần Tĩnh tặng làm quà khai trường cho Tạ Tử Gia, bảo Tô Tân Đông nhớ kỹ làm chuyện này.
Điện thoại reo không ngớt, hình như tất cả mọi người đều biết y sắp tới Kiến Nghiệp đi học, Trương Khác vừa kẹp di động ở cổ vừa dọn đồ vừa nói chuyện điện thoại, thu dọn xong cảm thấy thiêu thiếu gì đó, hỏi mọi người, kiểm tra lại một lượt, thím y nói:
- Thiếu cái gì tới Kiếm Nghiệp mua chẳng được.
Khi ném đồ vào cốp xe Trương Khác mới nhớ ra thiếu giấy trúng tuyển, thứ này làm sao tới Kiến Nghiệp mua cho nổi?
Hỏi Đường Thanh, cô nàng từ đầu tới cuối không nghĩ tới việc này, gọi điện hỏi Đỗ Phi, hắn cũng đang dọn đồ, mẹ hắn muốn đi theo mới yên tâm, Đỗ Phi nói giấy trúng tuyển chắc ở trong tay Lý Chi Phương.
Thời gian qua Trương Khác không ở Hải Châu, chẳng ai nhớ hộ y chuyện này, đại khái Đỗ Phi, Đường Thanh cũng chẳng ý thức tờ giấy này có ý nghĩa gì với Trương Khác, nên không để ý nốt.
Trương Khác gọi đến trường, Lý Chi Phương không ở văn phòng, Mã Tử Thiện nhận điện thoại, mới biết ông ta tới nhà y vài lần mà không gặp, hôm nay không gọi điện ông ta cũng tới lần nữa.
Nhận giấy trúng tuyền từ trong tay Mã Tử Thiện, tựa hồ nhìn thấy cuộc đời đại học y khao khát, Trương Khác mỉm cười, mình rất coi trọng nó, những người khác căn bản lại không coi ra gì.
Thu dọn thỏa đáng xong thì lần lượt đi đón Trần Phi Dung, Lý Quý, Tiêu Xuân Minh, Hứa Nhược Hồng rồi tới Đỗ Phi.
Đỗ Phi vừa nhét hành lý lên sau xe vừa đuổi mẹ hắn:
- Mẹ trông chừng ba con là được rồi, cần gì trông chừng con? Cái xe này có bảy chỗ, thêm mẹ lại phải thêm cái xe nữa!
Kiên quyết không để cho mẹ lên xe, đợi xe khởi động rồi mới cảm khái:
- Ôi mẹ tao, tao phải chịu đựng 19 năm rồi, thật chẳng dễ dàng gì.
Trừ Trương Khác ra thì tất cả đều cười lớn, ai nấy đều mang tâm trạng thoải mái sung sướng được vào đại học.
Tới trạm thu phí đường cao tốc thấy có một chiếc Lotus màu lam, Đỗ Phi hớn hở nhảy xuống xe, chui vào chiếc Lotus, hóa ra là Thịnh Hạ đợi sẵn ở đây, thảo nào thằng ranh sống chết không cho mẹ đi cùng.
Ba năm qua, mặc dù tới thành phố này không biết bao nhiêu lần, nhưng cảm giác lần này hoàn toàn khác biệt.
Trước đó Trương Khác đã nghiêm túc cảnh cáo tầng quản lý của Cẩm Hồ, nếu trời chưa sập xuống thì không được tùy tiện gọi điện quấy nhiễu cuộc sống đại học nhàn nhã tự do của y.
Buổi sáng tốn không ít thời gian ở Hải Châu, nên 12 giờ xe mới rời đường cao tốc vào thành phố Kiến Nghiệp, di động vang lên, Trương Khác lấy di động ra xem, là số Kiến Nghiệp, còn quen quen, vừa cảnh cáo được một hai ngày, ai gọi thế này? Chỉ biết cười khổ nhận điện thoại, bên kia là tiếng mẹ y:
- Con xuống đường cao tốc chưa? Mẹ Tiểu Thanh nói các con xuất phát sắp được 2 tiếng rồi..
- Hả? Sao mẹ ở Kiến Nghiệp?
- Ba con cũng ở đây, ba mẹ tới hôm qua, nghe tin thằng nhóc con vừa mới đi, mặc kệ luôn, mẹ và ba con đi dạo nửa ngày ở Kiến Nghiệp.
Thôi xong, người khác vứt bỏ được cha mẹ rồi, còn cha mẹ mình lại ngồi ôm cây đợi thỏ, lúc này không thể đuổi hai vị đó về Tân Vu được.
Ngõ Học Phủ cuối tháng năm đóng cửa thi công, tới nay đã được ba tháng, xong trong tháng chín là không thể được rồi, nhưng nhìn từ bên ngoài đã thấy cũng sắp đi vào giai đoạn hoàn thiện.
Tốc độ này đã được xem là kỷ lục xây dựng ở Hải Châu rồi, Trương Khác không thể bất mãn được.
Khi đám Trương Khác xuống xe ở trước ngõ Học Phủ thì công nhân đang trồng một hàng cây Ngô Đồng ở ngoài phổ, như vậy thêm vào hàng cây Ngô Đồng cao lớn vẫn giữ nguyên trong ngõ, ngõ Học Phủ thực sự thành phố đi bộ bao phủ dưới tán cây rồi.
Trương Tri Hành và vợ đứng một bên đang cảm khái:
- Lần trước qua đây còn cũ kỹ sập xệ, mới qua vài tháng thôi mà...
Rồi hỏi Trương Tri Phi:
- Bao giờ thì xong được.
- Cửa hàng thì trong vòng nửa tháng sẽ giao cho chủ kinh doanh trang hoàng, nhà ở thì trong vòng một tháng sẽ trang hoàng đồng bộ. Đều tại Tiểu Khác thúc giục phải làm gấp, nó nói nó học ở đây không thể không có một quán cả phê tử tế, một quán bar tử tế, anh nói xem có phải nó tới đây để học hay không?
Bên cạnh còn có cả Thiệu Chí Cương, Thịnh Thanh, Lương Quân, tất cả cùng bật cười.
- Có cần đợi lát nữa cháu mới tới để chú mắng thêm vài tiếng cho thống khoái không?
Trương Khác và Đường Thanh đi tới, những người khác đều đợi bên xe.
Trương Tri Phi cười lớn:
- Chú hai tháng rồi không về Hải Châu đấy, ném hết tâm tư vào đây, than vãn vài câu không được à?
Trương Khác nhe răng cười, cùng Đường Thanh chào hỏi một vòng rồi nói:
- Mau đi ăn cơm thôi, chắc mọi người đói rồi?
- Bọn ba ăn rồi, bọn con tự tìm chỗ ăn đi.
Trương Tri Hành nói.
- À, ba mẹ tới Kiến Nghiệp để báo danh với con à?
Trương Khác ngạc nhiên hỏi:
- Bí thư Giang nói làm gì có chuyện con trai lên đại học, cha mẹ lại không về xem sao được, nên cho ba nghỉ mấy ngày, ba nghĩ thời gian qua cũng vất vả lắm rồi, liền kéo mẹ con đi chơi, buổi chiều ba mẹ có an bài rồi, không đi báo danh với con đâu.
Trương Khác mặt tội nghiệp giang tay ra nói với Đường Thanh:
- May mà có bạn đi với mình, nếu không mình tủi thân chết mất.
Đường Thanh cười khúc khích, mặc kể Trương Khác vờ khổ.
Trương Khác hỏi cha:
- Buổi chiều ba mẹ định đi đâu, có cần con an bài xe không?
- Ba mẹ ngồi 501 là được.
501 là xe buýt du lịch của Kiến Nghiệp, Trương Khác thấy cha mẹ bỏ mặc mình không quản nữa, kéo Đường Thanh về xe, bảo Mã Hải Long lái xe tới cổng ĐH Đông Hải, nơi đó có mấy quán cơm có thể ăn được.
Tuy quy định là bắt đầu từ mùng 5 tháng 9 mới báo danh, nhưng người trong nước có truyền thống đi sớm không đi muộn, gần như là hôm nay tới hết rồi, hiện là một giờ chiều không còn chỗ trong quán cơm nữa, đành để Trần Phi Dung tới túc xá lấy phiếu ăn rồi tới nhà ăn nhân viên trường ăn cơm.
Cơm của nhà ăn nhân viên trường không tệ, quan trọng là trong đó có điều hòa nhiệt độ.
Vì là ngày sinh viên mới báo danh, nên hôm nay cho dùng tiền mặt mua cơm, thành ra phiếu ăn của Trần Phi Dung không có tác dụng, nơi này tuy đông người nhưng đợi một lúc vẫn có chỗ.
Ăn trưa xong thì cũng tới giờ báo danh rồi, đi trên đường thấy sinh viên mới cùng người nhà hai mắt hoang mang không biết đi đâu báo danh, đám Trương Khác mau chóng tìm được chỗ tiếp đãi của học viện thương mại quốc tế.