Cay cú, Trương Khác ngay bò cả người nằm lên đượt ván lướt sóng cũng phí hết công sức rồi, xem ra không có thầy dậy là không được, nhìn thấy sóng cuốn tới, y liền bơi ra xa một chút, nhìn thấy Tôn Tĩnh Mông đứng trên ván lướt sóng lao lên con sóng với một tư thế ưu mỹ, khiến rất nhiều lướt sóng vây quanh xem, reo hò, có anh chàng còn lướt tới thể hiển kỹ thuật rất khó lấy lòng người đẹp.
Tôn Tĩnh Mông lờ tịt những kẻ đó, thân thể mạn diệu trắng ngần nằm xuống ván lướt sóng, vẫy tay gọi Trương Khác tới, đám người ghen tị huýt sáo chế nhạo, Trương Khác thấy lòng tự tôn bị tổn thương hết mức.
Trương Khác thử liền mấy lần đều bị sóng đánh rơi khỏi ván, Tôn Tĩnh Mông tức tối đá đít y, lướt sóng không được, nhưng cả bơi lẫn thể lực y đều hơn Tôn Tĩnh Mông, trở tay nắm lấy chân cô kéo mạnh, Tôn Tĩnh Mông ngã chúi đầu xuống nước bị sặc mất một ngụm, liền lặn luôn xuống đạp Trương Khác, hai người lặn xuống vận lộn đã nhau, tay Trương Khác vô ý bóp vào ngực Tôn Tĩnh Mông, chà, xúc cảm không tệ.
Tôn Tĩnh Mông ấn vai Trương Khác chồi lên mặt nước, trừng mắt nhìn y:
- Anh cố ý phải không?
- Cố ý cái gì?
Trương Khác vờ hồ đồ, hai người chân đạp nước, thi thoảng sát qua nhau, chạm một cái thì sao có thể là cố ý được, Trương Khác nhất quyết vờ không biết mình chạm vào cái gì.
Tôn Tĩnh Mông cắn môi, nhưng chẳng làm gì được y:
- Anh mệt không, chúng ta lên nghỉ một chút nhé?
Trương Khác liền lấy vướt trượt bơi theo sau Tôn Tĩnh Mông, nhìn cặp mông trắng nửa ẩn nửa hiện trong chiếc quần bơi, trong lòng nhộn nhạo một tình cảm lạ, không thể phủ nhận cô gái này có sức hấp dẫn trí mạng, nhưng chỉ cần nghĩ tới hệ số nguy hiểm của cô ta, Trương Khác liền lập tức gạt bỏ ngay suy nghĩ không nên có.
Bơi đằng sau thưởng thức cặp mông nhỏ này hẳn là không quá nguy hiểm, chỉ hận bikini kiểu Hong Kong quá nhiều vải.
Tôn Tĩnh Mông không bơi về bãi cát, mà treo lên một tảng đá ngầm trồi lên khỏi mặt nước vài ba phân, ngồi trên đó trông như yêu tinh trên biển, mái tóc hung sáng dập dờn dưới ánh mặt trời.
Chỗ ngồi hơi bằng một chút trên tảng đá bị Tôn Tĩnh Mông chiếm mất rồi, Trương Khác trèo lên ngay cả chỗ đặt chân cũng lồi lõm:
- Nhích ra một chút được không?
- Che mặt trời hộ tôi...
Tôn Tĩnh Mông kéo Trương Khác đứng trước mặt mình, che đi ánh mặt trời, nhìn thứ xấu xí trong quần bơi của y nhô lên một đống đập ngay vào mắt, cảm thấy rất ngứa mắt, xoay hông y:
- Quay người đi, cái thứ xấu xí...
Dí cái thứ đó vào khuôn mặt kiều diễm như đóa hoa, bản thân Trương Khác cũng cảm thấy xấu hổ, ngoai ngoãn quay người đi, Tôn Tĩnh Mông nhìn thấy mông Trương Khác vẫn thấy ngứa mắt, đưa tay vỗ đét lên đó một cái:
- Được rồi, anh ngồi xuống đi, hôm nay sao cảm thấy toàn thân anh đều ngứa mắt thế nhỉ?
Để Trương Khác ngồi xuống bên cạnh, bắt y dựng ván lướt sóng lên che mặt trời, cô thoải mái dựa vào lưng Trương Khác nhúng chân vào nước biển trong vắt đung đưa nghịch nước.
Trương Khác rất hưởng thụ xúc cảm mê hồn tời làn da mịn màng của Tôn Tĩnh Mông, quay đầu nhìn xuống thấy ngay cặp đùi dài khép chặt, mái tóc hung ướt sũng dán sát lên gò má, những giọt nước long lanh từ mái tóc nhỏ xuống đọng lên lên da thịt non mềm sáng lóng lánh như ngọc, đúng là đóa hoa tuyệt sắc, toàn thân từ trên xuống dưới không đâu không đẹp, không chỗ nào không làm người ta nghẹn thở tại chỗ, sức gợi cảm mê người Tôn Tĩnh Mông phát tán ra vượt quá dung mạo của cô.
Đầu tháng sáu ngõ Học Phủ đã hoàn toàn phong tỏa, 1978 cũng phải kết thúc kinh doanh trước thời hạn, cho dù mở cửa trở lại thì bà chủ từ Tôn Tĩnh Hương thành Tôn tĩnh Mông rồi, cái khác chưa nói, ít nhất vận mệnh ngõ Học Phủ đã thay đổi hoàn toàn rồi, không biết có còn tình cờ ở đó gặp Trần Ninh nữa không?
- Đang nghĩ gì thế?
Tôn Tĩnh Mông nghiêng đầu qua nhìn Trương Khác, cô biết y luôn lén lút nhìn trộm cơ thể của mình, định cười nhạo y vài câu thì phát hiện vẻ mặt chìm vào suy tư của y thật là mê người, cô hít sâu một hơi, gạt bỏ đi tình cảm không nên có, tên nhóc này quá lăng nhăng, đứng dính vào mà hại bản thân, nghĩ thế nhưng cơ thể không nỡ tách rời lưng của y.
- Tôi đang nghĩ về ngõ Học Phủ sau này.
Trương Khác thở dài:
- Vật còn người liệu có còn gặp lại..
Tôn Tĩnh Mông không hiểu vì sao Trương Khác lại đột nhiên cảm khái như thế, nghĩ không ra chẳng thèm nghĩ nửa, lúc này cô thực sự không muốn nghĩ gì cả, tiếp tục dựa vào người Trương Khác, ngâm châm trong nước, hưởng thụ từng làn gió biển mát lạnh...
- Này!
Trương khác nghe thấy đằng sau lưng có tiếng gọi êm ái, quay đầu nhìn lại, trong nước có một khuôn mặt nhỏ xinh xắn, thân thể như con cá bơi trong làn nước trong, mái tóc không dài lắm che đi nửa khuôn mặt, không chắc gọi mình, huých nhẹ vào eo Tôn Tĩnh Mông:
- Có người tìm cô kìa.
Tôn Tĩnh Mông nhìn một lúc cũng tỏ ra nghi hoặc.
- Anh lại vờ không nhận ra em nữa à?
Cô gái kia bơi tới, nắm lấy tảng đá nửa người lộ ra khỏi mặt nước, đôi mắt linh động nhìn Trương Khác.
Trương Khác chú ý tới trước tiên là ngực cô bé này không to lắm, chiếc áo bơi kín đáo dán sát cơ thể nhỏ nhắn còn chưa phát triển hết, áo bơi dưới mông là váy gấp nếp --- Hứa Tư cũng dùng loại áo bơi kín đáo này --- Tiếp đó mới nhìn lên khuôn mặt, nhận ra là cô bé váy đỏ năm ngoái trước Ảnh Loan Viên khi y và Tôn Tĩnh Mông đi "hành khất" đã rộng rãi quyên góp 20 vạn HKD:
- Ồ, em cởi y phục làm anh không nhận ra.
Vừa mở miệng nói lung tung thì bị Tôn Tĩnh Mông giật chỏ cho một cái, đứng dậy kéo cô bé lên tảng đá:
- Trùng hợp quá, giữa biển khơi mêng mông này cũng có thể gặp nhau, trước kia anh không tin vào duyên phận, giờ không muốn tin cũng không được.
Rồi nhường chỗ bằng phẳng bên Tôn Tĩnh Mông cho cô bé ngồi, y ngồi xuống chỗ lổm chổm cạnh đó.
- Hi hi, làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Em gần như mỗi năm đều nghỉ ở đây, cũng ở Ảnh Loan Viên, em còn thắc mắc sao tới tận hôm nay mới gặp được anh chị.
Cô bé đúng là dễ lừa, cười tươi tắn nói:
- Vừa rồi ở bên bờ biển vừa khéo gặp được anh Phó, anh ấy nói anh đang học lướt sóng..
Rồi ngoan ngoãn chào Tôn Tĩnh Mông một tiếng, tiếp tục hỏi Trương Khác:
- Anh học ra sao rồi, có cần em dạy anh không?
Trương Khác thiếu chút nữa bị câu nói này làm lăn tõm xuống nước, Tôn Tĩnh Mông khẽ hừ một tiếng:
- Dạy nửa ngày trời ngay bò lên ván cũng không được...
Cướp lấy tấm ván trượt trong tay Trương Khác ném xuống nước, chỉ sóng biển đang cuốn tới:
- Anh có bản lĩnh thì học được trước khi mặt trời lặn đi..
Trương Khác sợ cô bé nhắc tới chuyện cũ, nói ra y còn nợ cô bé một buổi nói chuyện bằng tiếng Pháp, lúc này đâu có thời gian học tiếng Pháp? Liền nảy xuống nước luyện tập, cuối cùng vẫn không thể dựa vào sức bản thân leo lên được ván lướt sóng, động tác ngốc nghếch lóng ngóng khiến hai cô gái người ngặt ngoẽo.
Bốn giờ chiều Hứa Tư từ công ty tới, cô hơi sợ nước, Trương Khác cùng cô dạo trên bãi biển, tìm một tảng đá hơi to một chút, ba cô gái ngồi trên đó xem Trương Khác vụng về tập lướt sóng.
Mặt trời lặn, đám Đỗ Phi, Thịnh Hạ, Diệp Kiến Bân cũng tới tụ họp, có cả Nick Leeson và hai trợ thủ của hắn, vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa, vợ chồng Cát Minh Đức và cậu con trai hay mắc cỡ chỉ dám nấp sau lưng mẹ không nói chuyện, thế là người quen biết ở Đài Loan gần như tụ tập lại đây hết, rất đông vui.
Cô gái Đài Loan tên là Liễu Minh, Minh trong minh trà ( nõn chè), một cái tên đầy mùi nho gia, cô không tới Hong Kong một mình, mỗi kỳ nghỉ hoặc tới cùng bạn, hoặc là tới cùng người nhà, bạn cũng chỉ là con gái của đồng nghiệp cha cô, chính là cô gái mặt tròn da ngăm đen mà có lần Trương Khác đã gặp.
Lần này Liễu Minh theo cha tới Hong Kong làm việc, cô và cô bạn mặt tròn tới nghỉ, cha cô ban ngày làm việc, hai cô bé đi dạo suốt ngày trên bãi biển.