Trương Khác vừa đứng dậychạy được vài bước thì nhìn thấy liền nhìn thấy một bóng người xẹt quacánh cửa pha lê, tiếng cơ thể rơi xuống đất hết sức vang dội...
Phó Tuấn đứng ở phía trước, lấy người che đi tầm mắt hai cô gái, nhưngtận mắt nhìn thấy có người từ nhà cao tầng nhảy xuống, Đường Thanh mặtmày tái me tái mét, chân tay run lẩy bẩy đứng chết lặng tại chỗ.
Trương Khác chạy nhanh tới, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Đường Thanh,Đỗ Phi phản ứng chậm hơn nửa nhịp, không biết chuyện gì xảy ra, thấyTrương Khác đang nghe điện thoại thì chạy đi, hắn cũng không chút do dựlao theo.
Nhìn thấy máu tươi trào ra từ khóe miệng cơ thể đang co giật ngoài cửa,Đỗ Phi chớp mắt mặt trắng bệch, cố nhịn cảm giác buồn nôn, đi tới đứngcùng Thịnh Hạ, quay mặt đi không dám nhìn cảnh thiamr thiết ấy.
Náo động khác thường bên ngoài, làm rất nhiều người chạy ra xem.
Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia nắm tay nhau từ ngoài về, mặt Trần Tĩnh trông khá tiều tụy, tình thế ĐNÁ càng lúc càng tệ, nhưng cô không ngờ sụp đổ vàongày hôm nay, thấy đám đông vây quanh trước cửa khách sạn, cũng không để ý, đi qua bọn họ, dẫm đúng vào vũng máu, thét lên, vội thu chân lại,người mất thăng bằng trượt ngã ra đằng sau.
Trương Khác chỉ kịp tóm lấy tay cô, nhưng bị Trần Tĩnh kéo cả theo, may Phó Tuấn kịp thời bước qua, đỡ Trần Tĩnh lại.
- Ọe...
Trần Tĩnh không hề có chút chuẩn bị nào, nhìn thấy toàn bộ cảnh máu thịt bầy nhẩy, bụng nhộn nhào, ôm miệng chạy ra khỏi đám đông, đứng bên bậcthềm nôn hết thứ vừa ăn buổi trưa ra.
Tạ Tử Gia chẳng thấy có gì khó ở, đưa khăn tay cho Trần Tĩnh, còn chen vào nhìn, hỏi Phó Tuấn, tỉnh quẻo hỏi:
- Nhảy lầu à?
- Ừ!
Phó Tuấn tận mắt nhìn cảnh người đó từ tầng 26 nhảy xuống.
- Có thể nhảy từ khách sạn Bán Đảo xuống, hắn chết cũng đáng rồi.
Tạ Tử Gia liếc nhìn Trương Khác một cái, mấy ngày nay không gặp y trongkhách sạn, dù sao khách sạn Bán Đảo có hơn 300 phòng, tình cờ gặp nhaukhông phải dễ, cô ta vẫn hoài nghi Trương Khác xuất hiện ở Hong Kong vìđồng Bạt, nên hỏi một câu thăm dò:
- Hôm nay người nhảy lầu có lẽ còn chưa nhiều lắm phải không?
Trương Khác chẳng để ý tới Tạ Tử Gia, bất kể thế nào cũng phải tôn trọng người đã chết, ôm lấy Đường Thanh, che đi tầm mắt của cô, cũng chẳng có thời gian rảnh để quan tâm tới Trần Tĩnh, bảo Phó Tuấn:
- Cảnh sát Hong Kong sẽ tới điều tra, anh ở lại phối hợp một chút...
Rồi cùng Đường Thanh, Đỗ Phi, Thịnh Hạ về phòng trước.
Chừng nửa tiếng sau Phó Tấn mới quay lại.
Cảnh sát nhận được báo cáo mau chóng tới xử lý, người tự sát để lại dithư trong phòng, trước ngày hôm nay hắn còn là triệu phú có hơn 370triệu USD, chỉ vì đánh giá sai tình thế, tưởng rằng chính phủ Thái Lansẽ phản kích tuyệt đẹp như lần trước... Cuối cùng hắn chỉ còn lại vàinghìn USD, hắn để lại cho vợ và con gái đã ly hôn nhiều năm.
Cảnh sát còn nói, hôm nay ở bán đảo Cửu Long đã có ba người nhảy lầu tự tử vì nguyên nhân tương tự rồi.
- Tôi đưa Đường Thanh đi tìm khách sạn khác ở.
Lo cho tác động tâm lý của Đường Thanh, Trương Khác quyết định chuyểnđi, như thế cô sẽ dễ chịu hơn một chút, Trương Khác bảo Diệp Kiến Bân:
- Bên này giao cho anh, Đỗ Phi cũng tạm theo chúng tôi, đến khi chúng tôi về Hải Châu, Đỗ Phi sẽ ở lại bên anh vài ngày...
Diệp Kiến Bân định nói lại thôi, mấy ngày qua Trương Khác ở đây nhàn nhã nhở nhở chẳng làm việc chính, nhưng lại hóa giải hết áp lực cho hắn,chỉ là Trương Khác quan tâm tới Đường Thanh hơn mọi thứ khác, nên khôngtiện nói gì.
Lại nghĩ tới Hứa Tư này cố tình tới tham dự công trình cải tạo ngõ HọcPhủ, Diệp Kiến Bân thầm nghĩ sao tên này có thể cùng lúc để tâm tới haicô gái như thế? Chẳng trách các cô gái đều thích y.
Nghe Trương Khác có ý bỏ chuyện nơi này lại về Hải Châu, Diệp Kiến Bân nghĩ một lúc rồi vẫn hỏi:
- Phía Chú Hai thì sao?
- Điều tôi có thể làm thì đã tực lực hết rồi, có ở lại cũng không cònmấy tác dụng nữa, tôi sẽ cùng Đường Thanh đi giải khây vài ngày, tôikhông qua đây nữa đâu.
Vào thuê phòng ở khách sạn văn hóa Đông Phương gần Thái Bình Sơn thìtrời đã tối rồi, Đường Thanh vẫn chưa thể bình thường trở lại, TrươngKhác cùng cô ở trong phòng, nắm lấy tay cô, vẫn lạnh băng run rẩy.
- Có phải mình vô dụng lắm không?
Đôi mắt hoảng loạn của Đường Thanh trông hết sức tội nghiệp.
- Không đâu.
Trương Khác lắc đầu, kéo Đường Thanh gối đầu lên vai mình:
- Bạn đã kiên cường lắm rồi, thế giới này kỳ thực rất tàn khốc, ngườinhảy lầu kia có một phần do bọn mình gây nên. Nhưng giữa thiên đường vàđịa ngục, bọn mình lựa chọn phía thiên đường, so với bản thân hoặc nóithế giới này tàn khốc, mình càng hận anh ta không đủ kiên cường sốngtiếp.
- Có lẽ vì hoàn cảnh quá khó khăn.
Đường Thanh đặt tay lên ngực Trương Khác:
- Mình nhớ tới bản thân mình mùa hè năm 94, có cảm giác như trời sụp xuống vậy, may mà có bạn...
- Còn nhớ giấc mơ mình đã nói với bạn không?
Đường Thanh khẽ gật đầu:
- Ừ, giấc mơ bạn nói hồi trên đường đi thăm Phi Dung về ấy hả?
- Đúng rồi, trong giấc mơ đó, mình đã sống hết nửa đời người, cảm giáclúc này như trong giấc mơ vậy. Mùa hè năm 94, mình liên tục sốt cao hônmê, có lẽ trong cơn mê đó mình gặp giấc mơ kỳ quái, mình mơ thấy ban bạn gặp oan khuất, tới năm 99 mới có người giải oan cho ba bạn, cuộc đờitrong giấc mơ mình hết sức gian nan, còn bạn vẫn kiên cường lớn lên...
Trương Khác chìm vào hồi ức nhẹ nhàng ní:
- Thế sao?
Đường Thanh ngước đôi mắt đẹp lên:
- Vậy nhất định là do có bạn ở bên cạnh mình.
- Đúng thế, trong mơ, mình luôn ở bên cạnh bạn, hiện giờ và sau này cũng thế.
Trương Khác vuốt mái tóc trơn mượt của Đường Thanh, ba năm cao trung yluôn ngồi đằng sau cô, tại sao Đường Thanh không xin chuyển chỗ, câu hỏi này mãi mãi không thể có lời giải, tựa hồ cũng không cần nữa...
Đêm xuống, Đường Thanh mặc kệ bị người khác trêu cười, rúc vào lòng Trương Khác ngủ say sưa...
Sau khi đồng Bạt sụp đổ, giám đốc ngân hàng TW Thái Lan từ chức, trongmột tuần sau đó chính phủ Thái Lan đóng cửa hơn 18 cơ quan tài chính, số xí nghiệp bị trọng thương phá sản không kể sao cho xuể, nhưng những thợ săn say mồi không vì thế mà ngừng bữa tiệc cuồng hoan...
Cơn bão tài chính mau chóng lan sang các khu vực khác của ĐNÁ,Phillipin, Malaysia bị quỹ đầu cơ tấn công ngay tiếp sau đó, lúc nàycàng có nhiều kẻ hùa theo, làm cho các quốc gia trên có muốn chống đỡqua cuộc tấn công đầu tiên cũng khó, lần lượt bị ép tuyên bố thả nổiđồng tiền, mặc tỉ giá tụt giảm cực nhanh trong thời gian ngắn.
Nguy cơ kinh tế của Indonesia bùng phát chậm hơn một chút, nhưng tìnhhình càng tồi tệ hơn, chủ yếu là vì đám cá mập tài chính cuối cùng mớitấn công đồng Rupiah, ngân hàng TW Indonenia mau chóng tuyên bố bỏ tỉgiá cổ định, cơn bão tài chính mặc sức hoành hành, đồng Rupiah mất giá28%.
Đây mới là đợt tấn công đầu tiên của cơn bão tài chính, nó cuốn tới tấtcả quốc gia ĐNÁ trừ Singapore - Có cơ sở kinh tế vững vàng nên kháng cựđược, Hong Kong và Đài Loan tạm thời dựa vào ưu thế của bản thân tạmthời đứng ngoài cơn bão, nhưng ở các quốc gia thị trường tài chính đãsụp đổ, nguy cơ có xu thế gây hậu quả ngày càng sâu thêm, như Indonesia thậm chí xuất hiện dấu hiệu chính trị bất ổn..
Xu thế suy thoái của các cường quốc kinh tế Châu Á như Nhật Bản cũngngày một rõ ràng, đám đầu cơ quốc tế ngửi thấy mùi máu tanh tụ tập ởChâu Á đã đạt tới quy mô kinh người.
Trước đó bọn chúng ra oai ở ĐNÁ làm đẩy nhanh thế cục sụp đổ tài chính ở các quốc gia này, mặc dù đồng tiền của các quốc gia này mất giá sẽ làmột xu thế nào, nhưng các biện pháp ứng phó cũng không cho bọn chúngchút lợi nhuận nào.
Bọn chúng cần một con mồi mới, nhưng chứng khoán Hong Kong chủ động hạnhiệt, chỉ số Hang Seng index giảm tới 12000 điểm, ở lịch sử từng xảy ra con số này ở độ cao khiến người ta khiếp sợ 17000 điểm.