Trời vừa sáng Trương Khác đã buồn ngủ, không có tâm tư đi ra ngoài đi dạo với Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh, hẹn là buổi chiều liên hệ lại, đưa họ ra ngoài rồi xoay người lên lầu.
Giấc ngủ của Hứa Tư rất ngắn, nghe được tiếng cửa đẩy ra, khuôn mặt ửng đỏ lộ ra từ mái tóc rối tung, ánh nắng sớm chiếu vào, đôi mắt còn đang mơ màng híp lại, trông rất đáng yêu.
- Mọi người nói chuyện xong rồi hả? - Hứa Tư hí mắt nhìn ngoài trời qua khe cửa sổ đã hiện ra tia nắng: - Chị cũng mơ xong một giấc rồi.
- Giấc mơ gì?
Trương Khác cởi áo khoác, chui vào chăn mới phát hiện, trong chăn Hứa Tư vẫn còn mặc áo sơmi quần dài, chưa thay váy ngủ, cười nói:
- Chị lo lắng người ta tới bắt gian thật sao?
Đoạn duỗi tay qua giúp Hứa Tư cởi áo sơ mì và quần dài ra:
- Ngủ với em thêm một lúc đi.
Hứa Tư xấu hổ cúi đầu cười, trong đôi mắt trầm tĩnh tỏa ra mị hoặc mê người, nhấc mông lên để Trương Khác giúp mình cởi quần dài ra. Tay Trương Khác lại không thành thật, tụt quần nàng đến đầu gối, lại thò lên vuốt mông chị, cách một tầng quần lót mỏng vẫn cảm nhận được sự đàn hồi mềm mại đến mê muội.
Hứa Tư vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ phải tự mình khom lưng chui vào chăn cởi quần dài ra, lại đẩy ra hai tay muốn tụt nốt chiếc quần lót của mình, chui vào lòng Trương Khác.
Trương Khác khẽ xoa tay lên ngực Hứa Tư, bên trong áo sơmi còn chướng ngại vật, cười nói:
- Mang thứ này ngủ không sợ khó thở sao?
Đưa tay giúp chị cởi ra. Nhưng mò nửa ngày mới biết là áo kiểu móc đằng trước, tay liền ở trong luôn không chịu ra, nhẹ nhàng vân vê một lúc, mới nói:
- Được chưa, hiện tại nghe chị nói mơ thấy cái gì.
- Cậu nói, hồ Yến Quy trồng toàn là cây sồi đỏ thì sẽ có cảm giác gì?
Hứa Tư ngẩng đầu, mái tóc dày đè lên ngực Trương Khác, ánh mắt mị hoặc.
- Cây sồi đỏ hả?
Trong đầu Trương Khác đang nghĩ cây sồi đỏ thì có hình dạng gì thì Hứa Tư bò xuống giường, muốn lấy bút từ trong hành lý ra rồi vẽ cho Trương Khác xem. Vạt áo sơ mi trắng chỉ vừa vặn che khuất cánh mông trắng tinh, bắp đùi đẫy đà khiến mắt người mê màng. Khi Hứa Tư ngồi xổm xuống tìm giấy bút, còn không quên nắm lấy áo sơmi che mông đi một chút. Trương Khác vỗ vỗ trán, đành ngửa đầu nhìn trần nhà, để Hứa Tư nhanh lên giường, tránh bị cảm lạnh.
Vạch vài nét bút phác họa ra hình dạng cây sồi rậm lá, hồ nước cùng đất đai mênh mông.
Trương Khác bảo Hứa Tư dựa vào lòng mình, nhìn hình trên giấy càng lúc càng cụ thể. Hứa Tư ngẩng đầu hỏi Trương Khác:
- Thế nào?
- Cũng được.
Trương Khác cầm lấy hình họa vẽ, Hứa Tư chờ mong nhìn y:
- Chị đang suy nghĩ xem nên học thêm một vài thứ gì mới tốt, chị thấy vẫn là học phác hoạ được rồi...
Hứa Tư vốn học mỹ thuật, bản lĩnh phác hoạ thâm hậu, chỉ là ít có cơ hội để thể hiện.
- Giả ngu hả?
Hứa Tư ngước mắt nhìn, lại xoay người nằm vào lòng Trương Khác, ngực dán vào nhau, véo cái mũi y để y nhìn mình:
- Chị hỏi ven hồ Yến Quy trồng loại cây sồi đỏ này thì có cảm giác thế nào?
- Đây là giấc mơ hồi nãy của chị đó hả?
Trương Khác ném tờ giấy xuống gối, tay ôm lấy eo Hứa Tư:
- Buổi chiều cùng anh Diệp còn có Diêu Văn Thịnh đến hồ Yến Quy xem sao, cùng nhau qua đó sẽ biết cảm giác thế nào rồi...
- Diêu Văn Thịnh đột nhiên đến Kiến Nghiệp làm cái gì?
Hứa Tư hỏi. Chị nghe Trương Khác nói đến tao ngộ hai tháng cuối tại Bắc Kinh. Dịch Hinh, Diêu Văn Thịnh là loại người cho dù nghe qua việc của họ cũng có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc.
Trương Khác nói lại chuyện đêm nay cho Hứa Tư nghe một cách đơn giản. Hứa Tư hơi kinh ngạc:
- Hiện tại không phải đang cần một người có thể xe chỉ luồn kim sao?
- Đúng vậy.
Trương Khác cười khẽ:
- Diêu Văn Thịnh xuất hiện rất đúng lúc, chỉ chờ anh ta tới đâm tầng giấy này thôi...
- Nhưng mà, trong TP.Kiến Nghiệp Diêu Văn Thịnh sẽ dựa vào ai? - Hứa Tư hỏi.
- Muốn ở trong đầm nước bảo trì cự ly như gần như xa không phải là chuyện dễ dàng.
Trương Khác khẽ thở dài một hơi:
- Cố gia đã có lòng tin có thể hòa hoãn quan hệ giữa Cẩm Hồ và Lý Viễn Hồ. Trong TP.Kiến Nghiệp cũng nhất định có an bài. Chúng ta công bố kế hoạch của Cẩm Hồ, trong TP.Kiến Nghiệp ai dẫn đầu, chúng ta sẽ không cần đi quan tâm nữa. Cố gia sẽ để Diêu Văn Thịnh biết làm gì cụ thể...
Trương Khác lại cười cười:
- Hạng mục Khu Khoa học công nghệ thanh thế không nhỏ, trong TP.Kiến Nghiệp phái một cấp Phó xử hoặc là cấp Chính xử chuyên việc liên lạc, cũng khiến người thoả mãn rồi.
Vừa nói chuyện, Hứa Tư lại quấn lấy Trương Khác tái chiến thêm một hồi. Đợi mặt trời treo đầu cành từ rèm cửa sổ chiếu vào ánh nắng chói mắt, Trương Khác mới ôm Hứa Tư ngủ.
Khi buổi trưa tỉnh lại, Trương Khác ôm chăn ngồi dậy, thấy Hứa Tư dùng dây tùy ý buộc lại mái tóc dài, mặc áo sơmi ngồi trên thảm nhung. Trương Khác ôm chăn nhoài người tới, thấy Hứa Tư đang nằm phác hoạ ra giấc mơ ban đêm của nàng. Trên thảm rơi vãi mấy tấm giấy phác hoạ. Trương Khác phủ chăn lên đầu Hứa Tư, nhặt lên giấy rồi ngồi vào đầu giường tỉ mỉ xem.
Hứa Tư vùng ra khỏi chăn, muốn qua đánh Trương Khác. Lúc này điện thoại trong phòng ngủ vang lên, khiến nàng hoảng sợ vội che lấy ngực, quay đầu lại nhìn điện thoại trên bàn trang điểm.
Thấy Hứa Tư ở trong phòng này còn dễ bị sợ hãi. Trương Khác thương yêu đi qua ôm nàng vào ngực, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta mua nhà khác ở Kiến Nghiệp đi, ngay ở ven hồ Yến Quy, trồng đầy sồi đỏ...
- A.
Hứa Tư buông tay đang ôm ngực, để Trương Khác đi tiếp điện thoại:
- Chị mơ là Khu Khoa học công nghệ ở ven hồ Yến Quy, mà ở đó đâu có nhà.
Trương Khác đã đặt tay lên điện thoại, nhưng không cầm lên ngay, nói:
- Vậy xây một căn nhà bên cạnh Khu Khoa học công nghệ là được rồi, đừng quên chị cũng là cổ đông của Thế Kỷ Cẩm Hồ, xây cho mình một căn nhà cũng không sợ người ta nói gì mà...
- Em nhanh đi nghe điện thoại đi...
Hứa Tư giục Trương Khác tiếp điện thoại. Tiếng chuông điện thoại vẫn đang vang lên.
Trương Khác tiếp điện thoại, y giật mình khi nghe được giọng bên trong. Giọng của Trương Tri Hành từ bên trong truyền đến:
- Con đang ở nhà cạnh bờ sông hả, cha sẽ đến ngay...
- Còn mấy phút nữa?
Trương Khác chột dạ hỏi, cầm ống nghe, chỉ chỉ, lấy khẩu hình nói cho Hứa Tư:
- Ba em tới rồi.
Hứa Tư càng không vững dạ, trợn mắt nhìn chằm chằm vào ống nghe.
- Xe vừa mới tới cao tốc Thành Đông, còn khoảng 15p nữa, vừa mới cùng Chu Du thông qua điện thoại, biết con đang ở Kiến Nghiệp, còn tưởng rằng con đến Bắc Kinh rồi chứ.
May là không phải đến cửa rồi. Có lẽ là ông già có chuyện gì liên hệ Chu Du biết mình đang ở Kiến Nghiệp. Trương Khác cấm lấy điện thoại trên đầu giường -- y có ba cái điện thoại, hai cái ở trong tay Phó Tuấn, cái tùy thân của y chỉ có vài người biết số. Nhưng đêm hôm qua khóa máy -- vừa mở điện thoại, Hứa Tư bỏ hết đồ đạc của chị vào trong rương hành lý, xách lên muốn xuống lầu. Trương Khác nắm lấy tay chị, nói:
- Cùng ăn cơm trưa đi...
- Thôi...
Hứa Tư kiên trì nói.
- Em không cam lòng thấy chị rời khỏi chật vật như vậy...
Trương Khác nắm lấy cánh tay Hứa Tư không buông:
- Để em giúp chị bỏ hành lý lên xe. Em hẹn Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh cùng nhau qua đây...
Trương Khác giúp Hứa Tư xách hành lý, một bên cầm lấy điện thoại gọi cho Diệp Kiến Bân, bảo hắn hẹn Diêu Văn Thịnh qua đây cùng nhau ăn cơm trưa. Mã Hải Long, Phó Tuấn tìm công nhân làm vệ sinh, thấy Trương Khác mặc áo ngủ xách hành lý đi xuống, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trương Khác đưa hành lý cho Phó Tuấn:
- Đem hành lý bỏ lên xe đi, ba tôi một lát nữa sẽ qua đây.
Phó Tuấn, Mã Hải Long đều hơi lúng túng, không hiểu được xử lý ra sao, phản ứng đầu tiên của họ là lái xe đưa Hứa Tư đi, vừa mới muốn nói gì, Trương Khác lại dắt tay Hứa Tư đi lên lầu.
Hứa Tư hoảng hồn, để Trương Khác dắt tay cùng đi lên lầu, trong lòng không có chủ ý... Trương Khác áp tay lên gò mà của chị, cảm giác lạnh lẽo, hơi niết mạnh, cười nói:
- Sợ cái gì, ba em cũng đâu có ăn thịt người.
Trương Khác một bên mặc đồ, một bên nhặt lên đống hình phác thảo:
- Nói đến thì chúng ta cũng đâu chỉ làm chuyện không nghiêm chỉnh...
- Nói gì vậy.
Hứa Tư lườm Trương Khác một cái, nghe y nói vậy, chị cũng vững tâm hơn. Nâng lên khuôn mặt Trương Khác, chăm chú nhìn vào mắt y:
- Em để chị đi, chị không thể tham lam quá, em cũng không thể không suy nghĩ đến cảm nhận của người nhà được... Buổi chiều đến quán bar gặp chị. Chị chờ em ở đó.
Tay Trương Khác đang bận mặc áo không kịp kéo lại Hứa Tư, Hứa Tư liền đi xuống lầu, bảo Mã Hải Long lái xe đưa chị ra khỏi khu biệt thự công viên Sư Tử, vừa ra khỏi công viên Sư Tử chạy trên đường lớn, xe lướt qua chiếc Santana mang biển số G, Hứa Tư cũng không có dũng khí nhìn sang một lần.
Trương Khác nhìn Hứa Tư ngồi xe rời khỏi, nhìn chiếc Santana mang biển số Tân Vu chạy đến, lại tiếp tục chiếc Hoàng Quan của Diệp Kiến Bân chạy đến. Trương Khác mím môi, đột nhiên phát hiện mình có vài thứ thế nào cũng không cho được. Nhìn mớ hình phác thảo trong tay hồi sáng Hứa Tư vẽ lên, lật xem một hồi, liền nghe được tiếng ba y, Diệp Kiến Bân còn có Diêu Văn Thịnh đều đi lên lầu, lúc này Trương Khác mới thu mớ giấy thành quyển cầm trong tay.
Đi tới dưới lầu, thấy Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh đang nói chuyện với ba mình, Trương Khác đưa mớ giấy phác thảo cho Diêu Văn Thịnh, nói:
- Tôi muốn từ phía đông hồ Yến Quy đến Sư Đại Nam môn. Khu Khoa học công nghệ quy hoạch thế nào tôi không quản, tôi muốn khu đất đó đều trồng cây sồi đỏ... Tên gọi chính thức của Khu Khoa học công nghệ gọi là Vườn Sồi đi.