Quan Lộ Thương Đồ

Chương 532: Chiều Mưa Ở Hong Kong

- Ồ, quảng cáo oanh tạc trong suy nghĩ của tôi không phải như thế.

Trương Khác lắc đầu, phương thức quảng cáo oanh tạc là do y truyền cho Lưu Minh Huy, nhưng xem ra hắn chưa học đến nơi đến chốn rồi:

- Mua quảng cáo giờ hoàng kim chi phí quá cao, mà chúng ta phải khống chế chi phí thị trường, cho nên phải tìm cách khác... Tôi kiến nghị thực nghiệp Gia Tín lập tức mua thật nhiều thời gian quảng cáo rác của các ĐTH nhỏ, một số ĐTH thậm chí đem tất cả thời gian buổi sáng ra phát quảng cáo, phần đông cho rằng khoảng thời gian này không có giá trị gì, nhưng thế nào cũng có những người mất ngủ buồn đời bật TV lên đốt thời gian. Buổi chiều nhàm chán, rạng sáng lười nhác, trong ấn tượng người bình thường, người làm việc nghiêm túc không trốn ở nhà xem quảng cáo. Nhưng với các bà nội chợ, lại là khoảng thời gian rảnh nằm nhà xem TV tiêu khiển, chính là thời cơ phát quảng cáo, không phải những ông chồng cả ngày tối mặt kiếm tiền là khách hàng của chúng ta, chính bà nội trợ mới là khách hàng đầy tiềm năng... Rất ít có nghiên cứu đánh giá nghiêm túc về quảng cáo thời gian rác, nên chỉ cần với giá rẻ, có thể mua vô số đoạn quảng cáo rác, tiến hành tuyên truyền quảng cáo kiểu bom trải thảm, với tôi đó mới là oanh tạc quảng cáo thực sự.

Hứa Tư chăm chú nhìn Trương Khác, lúc này y tinh thần phấn chấn, hừng hực khí thế, chàng trai nhỏ này khiến cô mê đắm chính từ cái đó.

- Tuyên truyền quảng cáo như thế à...

Phó Gia Tuấn xoa cằm suy nghĩ, những lời ngắn gọn của Trương Khác có rất nhiều tin tức cần tiêu hóa.

- Tôi nghĩ đây là phương án đáng để thử.

Tôn Thượng Nghĩ gật gù:

- Vì sao Ái Đạt không dùng phương án này thay cho quảng cáo Tiêu Vương?

- Lấy mục đích phổ biến thương hiệu thì quảng cáo thời gian rác là phương án thích hợp, còn để nâng tầm thương hiệu thì lại không trợ giúp được mấy.

Trương Khác giải thích:

- Đám tinh anh marketing của phòng thị trường Ái Đạt hưởng mức lương hàng đầu cả nước không thể không làm việc có tính kỹ thuật một chút, nếu chẳng phải tình thế của chúng ta ở ĐNÁ không có chút quẫn bách tôi cũng lười động não.

Mặc dù thực nghiệp Gia Tín bị Trương Khác gò ép trong việc khai thác thị trường ĐNÁ nhưng thách tích thị trường không tệ.

- Tuy là nói chúng ta không coi Khoa Vương là đối thủ cạnh tranh cuối cùng, nhưng hiện thời đúng là cần áp chế Khoa Vương khuếch trương ở ĐNÁ.

Trần Tín Sinh có thói quen vừa nói vừa cầm bút vẽ những hình vô nghĩa trên giấy:

- Ái Đạt sau khi xác định địa vị không thể lay động ở thị trường trong nước, các doanh nghiệp đầu đĩa khác mặc dù cũng tích cực tiến vào thị trường ĐNÁ, nhưng không có lợi thế như của Khoa Vương nhớ điện tử Gia Tín, nên động tác chậm chạp, khiến thị trường ĐNÁ dần nóng lên sau Tết làm Khoa Vương hưởng lợi lớn nhất, hình thành uy hiếp không nhỏ tới Ái Đạt, mặc dù đây chỉ là uy hiếp trong thời gian ngắn, không thể làm dao động địa vị thị trường của Ái Đạt, nhưng ảnh hưởng lớn đến lòng tin của các nhà đầu tư vào Ái Đạt trong khoảng thời gian này.

- Thế công quảng cáo thời gian này, cũng là tuyên truyền cho phương án tăng cổ phiếu sát nhập, là mấu chốt khiến phương án được thuận lợi thực thi.

Trần Tín Sinh đưa ra tổng kết:

- Tôi tin, các doanh nghiệp đầu đĩa khác qua một thời gian chuẩn bị cũng sẽ mau chóng kiếm được đường tiến quân vào thị trường ĐNÁ, lúc đó ở ĐNÁ sẽ khơi lên cuộc chiến quảng cáo, chúng ta đi trước một bước chiếm cứ tiên cơ cũng là có lợi.

~o0o

~Bốn giờ chiều, sở giao dịch chứng khoán Hong Kong kết thúc một ngày giao dịch, cuối cùng cổ phiếu thực nghiệp Gia Tín dừng ở giá 6 đô la HK một cổ phiếu, tăng 12%.

Nhưng quan trọng là biểu hiện trong một tháng nữa, đám Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức có vẻ không được tự tin lắm.

Đợi mọi người rời khỏi văn phòng, Trương Khác đứng dậy, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cửa kín ngưng tụ một lớp hơi nước, làm cảnh sắc bên ngoài hơi mơ hồ, nhưng có thể nghe thấy rõ tiếng mưa rơi lích rích không ngừng.

Trương Khác thầm nghĩ tới cơn bão tài chính sắp ập điến, biết bao nhiêu người phải lưu lạc đầu đường xó chợ, dù y có muốn ra sức bù đắp nhưng sức lực quá nhỏ chẳng làm gì nổi, ngay Diệp Trăn Dân cũng bị đám kinh tế học chủ lưu chửi mắng cho tối tăm mặt mũi, đành cố sức trong phạm vị có thể...

Hứa Tư nhìn bóng lưng gầy làm cô ngày đêm nhung nhớ lúc này có chút nặng nề, đi tới nắm tay y, khẽ hỏi:

- Lại làm sao thế sao thế, đang nghĩ gì?

- Đây là một con sông...

Trương Khác đưa tay ra vẽ một đường trên tấm kính phủ hơi nước, hiện ra bức tranh tàn khuyết của tòa nhà cao tầng dưới cơn mưa:

- Mỗi con người đều vùng vẫy trong đó, nhưng luôn bị dòng nước cuốn đi...

Đột nhiên nói một câu như vậy, chắc Hứa Tư chẳng hiểu ra sao, chính y cũng bật cười:

- Thành phố này phồn hoa tấp nập, khiến nhiều người quên đường về, cho dù ngày mưa u ám, thành phố này cũng đầy phong tình khác lạ. Em đang nghĩ cơ sở của sự phồn vinh đó là gì, là đá hoa cương hay là nắm cát, khi sự phồn vinh đó sụp đổ, con người ta sẽ ra sao?

Khẽ ôm lấy vòng eo của Hữa Tư, để cơ thể mềm mại của cô dựa vào lòng mình, hôn lên cánh môi hồng, vẻ quyến rũ của Hứa Tư làm tâm hồn người ta xao động:

- Đi với em, em thích ngày mưa ở thành phố này.

Trong một con ngõ nhỏ không tên sạch sẽ ít người, ở góc rẽ gần phố có dựng một lều bạt, đây là quán bar nhỏ nhất mà Trương Khác biết, dưới bạt che mưa bày hai cái ghế tròn, quầy bar bằng gỗ đặt sát ngưỡng cửa, hướng gió vừa hợp, Trương Khác và Hứa Tư ngồi trên ghế, đưa chân ra đón lấy giọt mưa tí tách, ngửi hơi thở mùa xuân của Hong Kong, thưởng thức rượu vang ÚC.

- Nếu ở Hải Châu có một quán bar như vậy thì tốt quá...

Hứa Tư mơ mộng nói:

- Chị thì cái gì hay cũng muốn đem về Hải Châu.

Trương Khác đưa tay ra vuốt mũi Hứa Tư:

- Người trong nước sống quá vội vàng, cho nên trong nước quán cà phê, quán bar đều là thứ xa xỉ..

Một lý rượu vang Úc ở đây chỉ tốn 10 đô la HK, so với thu nhập bình quân của người Hong Kong, tuyệt đối có thể gọi là rẻ mạt.

Một cô gái xinh đẹp đi qua, tới ngõ bị gió lùa đẩy ô nghiêng đi, cô gái vội vàng giữ lấy, đồng thời cô cũng nhìn thấy hai người quen.

- A, tôi cũng đang nghĩ hoàng hôn sau mưa ngồi đây uống lý rượu vang, ngắm mưa nhất định là hết sức lãng mạn.

Trần Tĩnh tay cầm ô, tha thướt đứng trong mưa, đẹp như thủy tiên mới trồi lên khỏi mặt nước, tươi cười nhìn Trương Khác và Hứa Tư:

- Không có hai người nhanh chân giành trước rồi.

- Cô cũng ở Hong Kong sao?

Quán bar sát phố này chỉ có hai cái ghế, Trương Khác đứng dậy nhường chỗ cho Trần Tĩnh.

- Tôi tới Hong Kong năm ngày rồi, hôm kia ngồi xe đi qua đây, nhìn thấy quán bar này. Hôm nay rảnh rỗi, đột nhiên muốn tới ngồi ngắm mưa, không ngờ gặp mọi người.

Trần Tĩnh đặt cặp tài liệu lên quầy bar, treo ô vào móc bên cạnh, đưa tay vén lọn tóc quăn màu nâu ra sau, khuôn mặt tinh tế, ánh mắt chứa xuân tình, cô mặc bộ váy công sở, eo bó gọn, ngực nhô cao, cực kỳ gợi tình.

Bạt che mưa không lớn, Trương Khác đành đứng giữa Hứa Tư và Trần Tĩnh, ngửi hương thơm cơ thể truyền tới từ hai tuyệt mỹ giai nhân, y chẳng ngại ngần đứng gần Hứa Tư, quay sang nói với Trần Tĩnh:

- Có hai mỹ nhân thế này, thì bất kỳ ngày mưa ở đâu cũng có phong tình đặc biệt.

Mặc dù quán bar nhỏ xíu chịu có hai cái ghế, nhưng chủ quán tóc hoa râm vẫn ăn mặc đồng phục pha rượu tiêu chuẩn, cầm một cái ly thủy tinh đặt trước mặt Trần Tĩnh, nhưng lại nói với Trương Khác:

- Chàng trai, thật hâm mộ cậu đấy, có hai cô bạn gái như hoa như ngọc thế này, không biết bao người qua đường tức chết. Hà hà, nhớ lại năm xưa tôi cũng cùng lúc quen biết mấy mỹ nhân, đây đúng là phúc phận người khác hâm mộ cũng chắc nổi.

Trương Khác cười lớn:

- Cháu cũng có phúc phận này à.

Trần Tĩnh cười không phủ nhận, nhìn chủ quán rót rượu rất nho nhã, nói:

- Bác trai hiện giờ cũng rất khiến các cô gái trẻ yêu thích đấy.

Chủ quán dù tóc hoa râm, nhưng mặt rất có tinh thần, đường nét tuấn nhã, mở quán bar ở chỗ này hẳn cũng phải là người phóng khoáng đa tình, nam nhân như thế khi trẻ nhất định được các cô gái yêu thích.

Chủ quán lắc đầu:

- Chữ tình quá tổn thương người khác, đời này tôi đã khiến người khác tổn tương, cũng khiến bản thân tổn thương. Chuyện tình cảm có hoan lạc, có bi thương, người yêu nhau luôn cảm khái thời gian hoan lạc quá ngắn ngủi, để lại quá nhiều không gian bi thương. Tôi nghĩ người yêu nhau sao không chuyên tâm hưởng thụ ngọt ngào lúc hoan lạc, phải biết rằng, một tình cảm hoàn mỹ chính là phần ngọt ngào mà mình cảm nhận được, còn về phần bi thương là gì, hoàn toàn có thể bỏ đi...