Trương Khác nghe thấy có tiếng vật gì đó bằng kim loại rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng, cảm giác sáng nay điên thật rồi, một lúc sau mới nghe Tạ Vãn Tình dùng giọng nói cố trấn tĩnh hỏi Chỉ Đồng:
- Vậy con trai mà yêu con gái có thể ngủ với nhau không?
- Vậy thì không được, trong nhà trẻ có rất nhiều con trai thích con, con không muốn ngủ với lũ nhãi con đó, Tích Dung Tích Vũ cũng không thèm...
Chỉ Đồng trả lời rất ngây thơ.
Sao ba đứa con nít ranh ở với nhau sinh ra suy nghĩ điên khùng như vậy? Trương Khác nghe mà trán toát mồ hôi lạnh.
Trương Khác không thể trốn mãi trên lầu được, Chỉ Đồng nhảy chân sáo lên kéo y xuống ăn sáng, Tạ Vãn Tình khi húp cháo mắt nhất quyết nhìn ra ngoài trời.
Bữa sáng chỉ có mỗi tiếng líu lo của Chỉ Đồng, ba người lớn mỗi người mang một suy nghĩ riêng, không ai nói gì, không ai nhìn nhau.
Kiến trúc chủ thể của trường học đã xong, hiện giờ chỉ còn việc trang trí, cũng bắt đầu tuyển mộ một số nhân viên công tác tiến hành bồi huấn, Tạ Vãn Tình định đưa Chỉ Đồng tới trường xem, có điều lát nữa cô còn bảo trợ thủ đi đón hai tiểu nha đầu Tích Dung Tích Vũ.
Tích Dung Tích Vũ lại gây họa rồi, làm cô giáo chủ nhiệm phải khóc ngay trước lớp, Lý Minh Du từ bỏ ý định rèn hai cô bé thành thục nữ, đành chiều theo tâm nguyện của chúng, cho chúng thôi học, đợi trường học bên này xây xong mới đi học cùng Chỉ Đồng.
Chỉ Đồng đã từ Kiến Nghiệp về được vài ngày, hôm qua Trương Khác uống say, mới bị Tạ Vãn Tình đưa về nhà ngủ, còn lại thì ba nha đầu suốt ngày quấn lấy nhau, còn hẹn sau này cùng tìm một bạn trai, không ai được ghen tị hết.
Trương Khác không thể không thừa nhận, y thiếu nhận thức về con gái thế hệ 9x, ba tiểu nha đầu đều sinh năm 90.
Trương Đình lái xe đưa Tích Dung Tích Vũ tới, Tạ Vãn Tình vừa kéo vừa xách Chỉ Đồng khỏi bàn ăn, Hứa Tư và Trương Khác cùng đi thu dọn rửa bát, đến giờ tới công ty rồi, trước khi rời đi cô còn hỏi:
- Có phải là chỉ cần nữ nhân thích nam nhân nào là có thể ngủ với anh ta không?
- Hả?
Trương Khác ngớ ra, nhìn ánh mắt che giấu nụ cười của Hứa Tư, nói:
- Ai ngủ với ai chứ, chị coi nam nhân là ngựa giống à?
Hứa Tư nhoẻn miệng cười, tới hôn Trương Khác một cái, cầm chìa khóa lái chiếc VS 40 tới công ty.
Hứa Tư đi rồi, Trương Khác mặt mày rầu rĩ ngồi bên bàn, không biết có phải Hứa Tư ý thức được điều gì đó không, nữ nhân nhiều đúng là đau đầu.
Tắm nước nóng, húp cháo gà xong, đầu nhẹ nhõm hẳn đi, xe bị Hứa Tư lái đi rồi, Trương Khác đành đợi Phó Tuấn lái xe tới đón, trước tiên gọi điện hỏi thăm chú, chuyện Trương Dịch cứ để như thế đã, nếu hắn tự chọn đi con đường này, thì hắn phải gánh vác hết thảy.
Trương Tri Phi nghe thấy Trương Khác còn ở nhà, vội lái xe tới bàn việc.
Sau khi thay đổi cụ bộ quy hoạch thành phố, quần thể kiến trúc cổ Đông Sa Điền đã liệt vào phạm vi kiến trúc có giá trị bảo hộ, còn về phần bảo hộ ra sao còn cần chuyên gia định ra phương án chi tiết.
Ngoài ra còn quyết định tăng tốc khai thác đất thương nghiệp Tây Sa Điền, cái vòng kim cô trên đầu Cẩm Hồ ngày một siết chặt.
Thiệu Chí Cương hao phí không ít tâm tư chiếm được một mảnh đất ở Ngũ Lý Khê xây dựng tòa nhà thương nghiệp cao 16 tầng, hiện đã xây tới tầng cao nhất, nhưng thập niên 90 chưa có khái niệm bán trả trước, lợi nhuận trên giấy tờ không tệ, gần 2000 vạn, có điều đem so với 4000 vạn xây hơn 40 vạn mét vuông nhà định cư của Hoành Viễn kém quá xa.
Hoành Viên gần hai năm qua bố trí nơi ở cho hơn hai vạn nhân khẩu bị giải tỏa, công hiến này cho dù không có Đường Học Khiêm ở thành phố thì thành phố cũng không thể lờ đi.
Thành tựu này thường đủ khiến người ta tự hào, tiếc là Cẩm Hồ phóng quá nhanh, hào quang chói lọi, Trương Tri Phi thẹn không khoe thành tích của Hoành Viễn với người khác.
Song thành phố điều chỉnh quy hoạch, Trương Tri Phi cảm thấy Hoành Viễn có thể tăng tốc rồi, hai năm qua từ lợi nhuận hạng mục nhà định cư, đĩa lậu cũng liên tục mang tới lợi nhuận, một phân đã đầu tư vào tập đoàn giải trí ẩm thực Thế Kỷ, ông còn chút tài chính có thể làm hành động lớn liền tới thương lượng với Trương Khác.
Trương Khác còn đang lo chuyện của y với Tạ Vãn Tình bị Hứa Tư nhìn ra, nghe chú nói về quy hoạch phát triển của Hoành Viễn, y chẳng tập trung mấy, mãi lúc lâu sau mới nói:
- Ồ, trong tay chủ tích góp không ít tiền.
- Không so với cháu được.
- Chú làm tốt lắm rồi, Triệu Cẩm Vinh quật khởi tại Hải Châu bao năm như thế, trong tay chỉ có 300 - 500 triệu thôi, lần này bị Tạ gia đẩy khỏi Khoa Vương, ông ta nhét hết trứng vào cái giỏ địa ốc, có điều Cẩm Thành đầu tư giàn trải quá, hạng mục chưa xây dựng xong hơn 30 mét vuông, chưa tính mấy trăm mẫu đất Tây Sa Điền chưa khai thác, nếu chỗ này bán được hết đã trở thành tỷ phủ đầu tiên của Hải Châu.
Trương Khác nói thể hiển nhiên không tính bản thân vào rồi:
- Đáng tiếc, tài chính lưu động trong tay ông ta không quá 50 triệu, nếu muốn hoàn thành công trinh dang dở kia và mấy trăm mẫu đất đợi khai phát, ông ta phải vay từ NH Kiến thiết từ Tân Gia Pha mấy trăm triệu, mấy khoản tiền này đều phải kịp thời chi trả lãi suất hàng tháng, chỉ tụy tiện cho thêm cọng cỏ thôi là ông ta đổ ngay...
Trương Tri Phi nghe tới đây mắt sáng lên phấn khích, ai chẳng biết kéo sập Cẩm Thành, mua lấy tài sản giá rẻ của chúng là cuộc mua bán hời nhất.
- Sao, cháu có hứng thú không?
Trương Tri Phi hưng phấn hỏi:
- Không ạ.
Trương Khác nói dứt khoát.
- Vì sao? Cháu chấp nhận cho cái mặt thối của Triệu Cẩm Vinh tiếp tục diễu võ giương oai ở Hải Châu à?
Trương Tri Phi nghi hoặc:
- Triệu Cẩm Vinh bị Tạ gia hại thảm lắm rồi.
Trương Khác mặt lộ vẻ không đành lòng, dừng một chút lại nói:
- Đánh chó rớt nước thì tất nhiên cháu cũng muốn làm... Có điều cháu thấy Cẩm Thành không phải là chó rớt nước nữa, mà là thịt béo rồi. Cháu đang nghĩ, đám Tạ Kiếm Nam chơi trò này, mà Cát Minh Tín nắm địa ốc Hằng Đại, trong tay Chính Thái cũng có công ty địa ốc, chú bảo bọn chúng có nhắm vào nó không?
Địa ốc Hong Kong mặt dù hết sức thịnh vượng, nhưng nơi đó đất chật người đông, chẳng còn mấy đất đai cho Cty địa ốc nữa rồi, cho dù không có cơn bão tài chính, các ông trùm địa ốc Hong Kong cũng sẽ chuyển hướng sang nội địa.
Nếu nói đám Tạ Kiếm Nam, Cát Minh Tín không nhìn thấy miệng thịt béo bở kia, đánh chết Trương Khác cũng không tin.
Bọn chúng chưa vội ra tay chẳng qua là chuyện ở Khoa Vương chưa ổn, cho nên bọn chúng không vội đánh cỏ động rắn.
Trương Tri Phi tầm nhìn giới hạn ở Hải Châu nên cách cục hơi thấp, nghe Trương Khác nhắc như thế, cảm thấy rất có khả năng:
- Bọn chúng tốn tâm tư đưa Tô Dật Quần tới Hải Châu như thế là vì đề phòng Cẩm Thành rơi vào tay kẻ khác.
- Chắc thế ạ, bọn chúng không thể đem hắn ta tới chỉ vì nhắm vào Ái Đạt.
- Ái Đạt chuyên tâm làm thực nghiệp, cống hiến cho chính phủ, lại không gây phiền phức cho chính phủ. Đám Tạ Hán Tĩnh, Tô Dật Quần, Chu Phu Minh toàn là những con hồ ly, chắc không hành động theo cảm tính.
Trương Tri Phi lòng đầy hưng phấn chạy tới đây, bị gáo nước lạnh, vừa thất vọng vừa tức tối:
- Miệng thịt béo như thế không cho bọn chúng hưởng lợi được.
- Ha ha ha, cháu không hứng thú mấy với vụ này, chú tìm lão Thiệu thương lượng đi, không chừng có cơ hội cướp lại đấy.
- Cướp thế nào? Cháu có hứng thú thì chúng ta còn có thể thử một chút, bằng vào bọn chú thì đấu sao lại lực lượng của bọn chúng...
Trương Tri Phi ủ rũ nói:
- Triệu Cẩm Vinh đã cảnh giác với hai nhà Tạ, Cát rồi không dễ bị lừa đâu, bọn chúng khả năng lớn nhất là lấy khoản vay lãi cao đè chết Cẩm Thành.
Trương Khác phân tích:
- Cháu đoán bọn chúng sẽ đứng sau ép Cẩm Thành phải tăng tốc khai phát mấy trăm mẫu đất trống của ông ta, tăng gánh nặng nợ nần. Nếu cuối cùng thông qua đòinợ nuốt lấy miếng thịt béo đó thì chú vẫn còn cơ hội.