Trương Khác bình ổn lại hơi thở, vén chăn ra, nhích từng chút một xuống giường, lắc đầu cưới khổ, cẩn thận đắp chăn che đi hai cơ thế vô cùng dụ hoặc, ngửa mặt thở ra một hơi dài, rồi chống nạng lê cái chân "tật nguyền" về phòng.
Phó Tuấn đã ngủ, Mã Hải Long còn ngồi ở phòng khách, thấy Trương Khác vào mới đi ngủ; hai người ở bên Trương Khác, lúc nào cũng giữ một người tỉnh táo.
Đầu óc còn hơi váng vất, rượu đắt tiền tới đâu cũng làm người ta khát nước, Trương Khác tu hết một chai nước khoáng rồi lại mơ màng ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại cảm thấy có bóng người lay động trước mắt, ngửi thấy mùi quen thuộc của Hứa Tư, mắt chẳng muốn mở ra, Trương Khác đưa tay quờ quạng lung tung, tóm được tay Hứa Tư.
- Đêm đi lúc nào thế?
Hứa Tư ngồi xuống giường, vuốt cái cằm lún phún râu của Trương Khác, hai ngày chưa cạo rồi.
- Năm trên giường cùng hai mỹ nữ, chịu không nổi, đành bỏ chạy thôi.
Trương Khác ôm lấy eo Hứa Tư, gối đầu lên cái đùi săn chắc đàn hồi của cô:
- Phó Tuấn ở ngoài à?
- Tôi vào, bọn họ liền ra ngoài chạy bộ, lúc này chắc là đã ra tới bãi biển.
Trương Khác chống người dậy, mặc dù có thể nhìn thấy bãi biển, nhưng xa như thế, làm sao nhìn rõ ràng được?
Đè Hứa Tư xuống giường, hôn nhau say đắm dưới ánh ban mai ấm áp, không có quá nhiều tình dục, chỉ muốn hưởng thụ giây phút tình cảm bên cô, Tôn Tĩnh Mông gõ cửa phá đám, đành buông nhau ra, Trương Khác ôm chăn nằm xuống, Hứa Tư ra mở cửa.
Tôn Tĩnh Mông mặc váy bò cùng áo sơ mi lam nhạt, ở trước mặt cha mẹ, cô rất ít khi trang điểm kiểu khủng bố, gò má mỏng nong nớt, thanh thuần dịu ngọt, đó chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi, khác với Hứa Tư vẻ đẹp tĩnh lặng, Tôn Tĩnh Mông cho người khác một vẻ đẹp rất chủ động.
Mặc dù giây phút riêng tư bên Hứa Tư bị phá vỡ, nhưng có hai mỹ nhân trước mắt cũng là hưởng thụ không tệ.
Trương Khác có thói quen thức đêm, nên trong phòng lúc nào cũng chuẩn bị đồ ăn, Hứa Tư mau chóng làm ra bữa sáng ngon lành, Tôn Tĩnh Mông tất nhiên cũng không tới nhà ăn nữa.
Ba người ngồi trên giường Trương Khác ăn jăm- bông, bánh mỳ nướng, uống cà phê, tán gẫu vui vẻ, chẳng biết Tôn Tĩnh Mông có biết chuyện đêm qua ngủ với Trương Khác không, mặc dù cá tính cô ta hướng ngoại, ít giấu được tâm sự, nhưng phụ nữ khó đoán, nếu ngươi nghĩ có thể hiểu hết về một người phụ nữ thì coi chừng có ngày hố to.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Giữa Kiến Nghiệp và Tokyo không có chuyến bay thẳng, Từ Học Bình dẫn đoàn đại biểu kinh tế Đông Hải sang nhật, đây là hoạt động mậu dịch quy mô lớn cuối cùng ông chủ trì với danh nghĩa tỉnh trưởng.
Mặc dù trung tổ bộ chưa có văn kiện chính thức, có điều hướng đi của ông đã truyền khắp cao tầng, Trương Khác biết được tin tức chưa xác định xong cũng không chênh lệch bao nhiêu: Từ Học Bình sẽ điều tới trung tâm nghiên cứu phát triển kinh tế Quốc vụ viện, làm phó chủ nhiệm, bí thư đảng tổ.
Cái chiểu chính chức trong đảng, phó chức hành chính này người thông minh vừa nhìn ra đó là an bài chức vụ cho quan viên sắp nghỉ hưu, Từ Học Bình hết năm nay mới 61 tuổi cách tuổi nghỉ hưu cấp chính bộ còn 5 năm nữa.
Trong mắt người thường, Từa Học Bình có lẽ phải ở vị trí này ba năm nữa mới xuống chính hiệp hoặc hội đồng nhân dân dưỡng lão, người thực sự hiểu con người ông đều thở dài không thôi.
Đoàn đại biểu kinh tế Đông Hải chuyển máy bay tại Hong Kong, thời gian rất ngắn, Trương Khác vẫn đến gặp Từ Học Bình, tuy hai ngày nữa y cũng rời Hong Kong về Kiến Nghiệp.
- Chắc bác không thể ăn tết ở Đông Hải rồi.
Từ Học Bình mỉm cười, trong nụ cười có chút thê lương, ông đã nhận được tin khi ở Nhật Bản, còn một tháng nữa mới tết, tin tức truyền ra bây giờ thì văn kiện đại khái không đợi sau tết mới có.
- Vậy mọi người cùng tới Bắc Kinh ăn tết cũng hay.
Trương Khác vẫn phải cười theo Từ Học Bình:
- Mọi người tới, bác không thấy đông người phiền nhiễu chứ?
- Sao thế được?
Trương Khác nói thế, tâm tình Từ Học Bình dễ chịu hơn một chút.
Chuyện đi Nhật không cần nói ở sân bay, Trương Khác đem một số chuyện phát sinh gần đây kể vắn tắt cho Từ Học Bình, chuyện nhiều rắc rối, nói một lúc thì tới giờ chuyển máy bay.
Chu Du, Tống Chí Hữu làm thủ tục xuất cảnh xong sẽ ở lại Hong Kong cùng Trương Khác mấy ngày rồi cùng về Hải Châu, nhân viên Tân Quang và Hương Tuyết Hải trở về nội địa trước.
Chu Du, Đạo Hành Kiện ngay từ đầu theo Từ Học Bình sang Nhật Bản đám phán hạng mục, sau hạng mục dẫn tiến dây chuyền sản xuất có tiến triển, Đào Hành Kiện về do Trần Mạt tới thế chân; Tống Chí Hữu thì gần đây mới sang Nhật thẩm tra kỹ thuật dây chuyển sản xuất giấy.
Đây đại khái là hoạt động kinh tế đối ngoại lớn nhất trong lịch sử của tỉnh Đông Hải, trừ hạng mục sắt thép liên hợp ra, còn có đường quốc lộ cao tốc, cửa cảng, nhà máy điện, tổng cộng đạt thành hiệp nghị khoản vay chính sách ước chừng 220 triệu USD.
Tân Quang, Hương Tuyết Hải tất nhiên không được hưởng khoản vay tính chính chính sách, nhưng dù là khoản vay tính thương nghiệp thì cũng có lãi suất thấp hơn so với ngân hàng thương nghiệp trong nước rất nhiều.
Chu Chu cảm khái nói:
- Hạng mục này của chúng ta hoàn thành, Tân Quang sẽ có thiết bị làm giấy cấp hai, nhưng có thiết bị xử lý nước thái cấp một.
Trương Khác ngồi trong xe nhìn bầu trời trong xanh nối liền với biển cả, nói không biết xấu hổ:
- Nếu ở Hải Châu nhìn thấy bầu trời thế này, có lãng phí thêm cũng đáng.
Chu Du hỏi Tôn Thượng Nghĩa ở bên:
- Ông Tôn có hứng thú đầu tư vào Tân Quang không?
Tôn Thượng Nghĩa mỉm cười:
- Là một thương nhân, tôi sẽ không đầu tư, nhưng là con người, tôi rất tán thưởng thái độ có thứ phải lấy, có thứ không lấy của Khác thiếu gia, nếu tài chính dư dả, tôi cũng đầu tư vào một doanh nghiệp giấy như vậy.
Trương Khác khiêm tốn vài câu rồi bảo với Chu Du:
- Hiện anh là đại biểu pháp nhân của Tân Quang, những quyết định này của tôi làm anh có thể đường đường chính chính vỗ ngực với xã hội với công chúng, Tân Quang là doanh nghiệp có trách nhiệm, tuyệt đối không tạo thêm chút gánh nặng môi trường nào cho Hải Châu, ngược lại nước chúng ta thải ra còn sạch hơn nước đưa vào... Còn có gì anh chưa hài lòng.
- Tôi đính chính một chút, thứ nước sạch hơn này là chúng ta dùng tuần hoàn đấy...
Chu Du nghiêm túc hỏi Trương Khác:
- Khác thiếu gia định lấy doanh lợi của Ái Đạt nuôi Tân Quang sao?
- Đúng như thế.
Trương Khác gật đầu:
- Chúng ta chưa trồng đủ lượng rừng sẽ tuyệt đối không lập hạng mục làm bột giấy, nếu không sẽ gây áp lực cho tài nguyên rừng, bột giấy cũng tuyệt đối không bán cho những nhà máy chặt phá rừng bừa bãi, tôi hi vọng Tân Quang thành lá cờ đầu cho nghành giấy, tận dụng tất cả thủ đoạn, chính sách, pháp luận, dư luận ép doanh nghiệp làm giấy khác phải đi theo bước tiến của Tân Quang, làm được điều này có lẽ bầu trời sẽ xanh hơn một chút...
Cảm khái một hồi Trương Khác xấu hổ nói:
- Tôi lại lý tưởng chủ nghĩa rồi.
- Đúng là có hơi chút.
Tôn Thượng Nghĩa tán thưởng:
- Thiếu niên có lý tưởng là chuyện tốt, không giống như người qua nửa cuộc đời chúng tôi, không dám có suy nghĩ như thế nữa...
Tân Quang đầu tư lớn vào thiết bị bảo vệ mội trường còn có thể nói là doanh nghiệp có trách nhiệm xã hội cao, nhưng Trương Khác đầu tư vào trổng rừng như thế thì đúng là lý tưởng chủ nghĩa rồi.
Chu Du nghe những lời này của Trương Khác lại thấy hưng phấn.
Người ngài có lẽ cảm thấy Cẩm Hồ làm hạng mục này là vì mục đích chính trị, nhưng làm Từ Học Bình rời khỏi Đông Hải là tổn thất cực lớn, làm sao bù lại bằng cái ghế phó thị trưởng Tân Vu được.
Chẳng qua là người tụ theo bầy mà thôi, từ Từ Học Bình, tới Đường Học Khiêm, Trương Tri Hành rồi Trương Khác đều là người có lý tưởng chủ nghĩa, người tụ tập xung quanh ít nhiều cũng bị bọn họ ảnh hưởng.
Chu Du theo Trương Khác hai năm rồi, nhiệt huyết nguội lạnh nhiều năm cũng bị y khơi lên, huých tay Tống Chí Hữu nói:
- Làm việc ở Tân Quang không cảm thấy có áp lực đạo đức chứ hả?
Tống Chí Hữu cười:
- Áp lực đạo đức thì không, áp lực công việc có chút ít...