- Chân anh đã sưng to thế này rồi mà vẫn còn vờ như không có gì à?
Trần Tĩnh thắc mắc:
- Ài...
Trương Khác thở dài rất đau khổ:
- Tôi nói với cô phanh xa mạnh quá bị trẹo chân, cô thiếu chút nữa phì cười, chỉ thiếu điều viết ba chữ "sao có thể?" trên trán, tôi mặt mũi nào cho người khác biết?
- Rõ ràng vậy á?
- Có thể nhìn ra được.
Trương Khác nghiêm nghị gật đầu.
- Không phải là tôi không tin, chỉ là hơi khó tin...
Trần Tĩnh nói tới đó không nhịn được cười:
- Sao có thể phanh xe tới trẹo chân được nhỉ?
Thấy Trương Khác xụ mặt quay đầu đi, tưởng làm bị thương trái tim của thiếu niên ngây thơ, áy náy nói:
- Xin lỗi tôi không cố ý cười anh đâu...
Nhưng thành ý rõ ràng không đủ, cảm thấy y quá xui xẻo, chẳng trách y không muốn để người khác biết, nỗ lực tập trung vào chuyện lái xe, khỏi cười ra tiếng.
- Cô muốn cười thì cứ cười đi, không phải nhịn khổ sở thế đâu, tôi cũng thấy mình quá xui xẻo mà.
Trương Khác nở nụ cười ngây thơ vô hại, làm Trần Tĩnh càng cảm thấy áy náy, cô vốn định đưa Trương Khác tới bệnh viện rồi quay về ngủ, thế này không tiện bỏ Trương Khác lại một mình rồi.
Dìu Trương Khác vào phòng khám bệnh, giúp y đi lấy số, khám bệnh, chụp phim mất hai tiếng liền, kết quả là bị rạn xương, phải bó bột nghỉ hai tháng mới được.
Trương Khác đương nhiên không thể nói với bác sĩ là mình phanh xe bị trẹo chân, mà thành thật nói mình nhảy trúng vào một viên gạch, nhưng Trần Tĩnh lại cho rằng y nói thế cho khỏi xấu hổ.
Thường thì bó bột xong là có thể về thẳng nhà rồi, Trương Khác không thể bảo Trần Tĩnh đưa mình về nhà nữa, liền yêu cầu nằm viện, Trần Tĩnh chạy đi chạy lại làm thủ tục giúp y, xong hết mọi thứ thì đã là 10 giờ.
Trong thời gian đó Trương Khác tranh thủ gọi điện cho Đường Thanh, nhận một cuộc điện thoại thoại của Tạ Vãn Tình, rồi Hứa Thụy Bình và Lý Nghị Hoa lần lượt gọi điện cho y báo một việc: Ngân hàng thương nghiệp Hải Châu bắt đầu từ ngày mai chính thức công khai huy động vốn từ xã hội.
Phó Tuấn khi lên đường cao tốc trở về gọi điện báo cáo cho Trương Khác, y liền báo Phó Tuấn tới thẳng bệnh viện tìm mình.
Phó Tuấn không hiểu chuyện gì xảy ra, phóng về với tốc độ cao nhất, hốt hoảng chạy vào phòng bệnh thì nhìn thấy Trương Khác ngồi trên giường bệnh xem báo, chân bó bột treo lên cao, nhìn thần sắc vẫn rất tốt.
Trần Tĩnh ngồi ở ghế cạnh giường, mặt gục xuống giường ngủ say sưa, ghế cao bằng giường, Trần Tĩnh ngủ như thế, khoe hết bộ mông tròn trịa, cùng vòng eo nhỏ nhắn, trông cực kỳ mê hoặc, lại phối hợp với khuôn mặt tinh tế hoàn mỹ của cô hướng về phía Trương Khác, mắt nhắm nghiền cực kỳ gợi tình.
Trước khi Phó Tuấn tới, Trương Khác thực chất đang ngồi nhìn ngắm Trần Tĩnh, thậm chí một hai khoảnh khoắc thiếu kiềm chế, thiếu chút nữa đưa tay ra sờ thử bộ mông vểnh lên tới mức quá đáng kia, chỉ khi nghe thấy tiếng bước chân mới vờ vịt đọc báo.
Phó Tuấn đứng sững sờ ngoài cửa, nữ nhân ngủ bên giường kia bất kể là ai hắn cũng hiểu được, nhưng là vợ chưa cưới của Tạ Kiếm Nam thì quá quỷ dị rồi.
Không dám lên tiếng sợ đánh thức Trần Tĩnh đang ngủ say, Phó Tuấn ra hiệu hỏi Trương Khác chuyện là sao? Trương Khác nhún vai, tỏ ý không thể nói.
Trần Tĩnh tỉnh lại, tựa hồ nằm mơ gì đó, mở mắt ra, ý thức còn mơ hồ, đưa tay dụi mắt, mới ý thức được mình ngủ bên giường bệnh của Trương Khác, vừa thẹn vừa luống cuống, lại thấy Phó Tuấn tròn mắt đứng ở cửa, càng quẫn bách, lấy vội cái túi sách trên giường, nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, có người tới chiếu cố anh rồi, tôi đi trước đây...
Rồi bỏ chạy, dáng vẻ có chút kinh hoàng.
Trương Khác bảo Phó Tuấn đi tiễn, Phó Tuấn ra ngoài thì Trần Tĩnh đã chui vào thang máy, quay lại đóng cửa hỏi Trương Khác:
- Khác thiếu gia làm sao thế? Có nghiêm trọng không?
- Nhảy tường xuống, bị trẹo chân... Chuyện này anh không được nói cho ai đâu đấy.
Trương Khác thì thầm:
- Vừa khéo gặp được Trần Tĩnh, nhớ cô ấy đưa tới bệnh viện, nói là phanh xe quá mạnh bị trẹo chân, hình như cô ấy tin rồi.
Giữa đêm khuya có hai tên nam nhân rất vô lương tâm cười lớn trong phòng bệnh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Sao lại thế được, đang đi đường đột nhiên trẹo chân? Liệu có phải thời gian qua cháu bận rộn quá nên đi quá vội không?
Cố Kiến Bình đưa cập lồng đầy xương cho giúp việc của Tạ Vãn Tình:
- Dì nói với mẹ cháu rồi, mẹ cháu ngồi thuyền buổi tối, sáng mai sẽ tới Hải Châu.
Rồi trách chồng:
- Chính phủ các anh làm ăn kiểu gì thế, để trên đường có viên gạch như thế à, bên quản lý dung mạo thành phố đâu, thị chính đâu, anh làm thị trưởng kiểu gì thế?
Như Lương Cách Trân đã nhận định Đường Thanh là con dâu, Cố Kiến Bình cũng nhắm chắc Trương Khác vào vị trí con rể, tất nhiên xót rồi.
- Dì, tại cháu đi đường không quan sát thôi...
Trương Khác lưng kê đệm dầy, chân gác lên một cái bàn đặt trên giường, nói hơi chột dạ.
Trương Khác không nằm viện nữa, ngay trong đêm đã kéo lê cái chân bó bột về nhà, tính thừa cơ nghỉ ngơi một tháng, chân bị rạn xương, y cố gắng hạn chế số người biết.
Nhưng chiều ngày 27, cổng trong cổng ngoài Tân Cẩm Viên đỗ đầy xe hơi, tính sơ sơ cũng tới hơn chục, ai không biết chuyện trông cảnh này còn tưởng bên trong Tân Cẩm Viên có người ba chân.
Trương Khác bất lực nhìn đám đông quây anh giường, yếu ớt nói:
- Bị trẹo chân thôi mà, mọi người bận rộn tới thăm tôi ghi nhớ trong lòng rồi...
Thấy Diệp Kiến Bân cười rất quỷ dị thì trợn mắt lên:
- Anh Diệp, làm ơn che giấu nụ cười hả hê của anh tốt một chút được không?
Diệp Kiến Bân chỉ Tạ Vãn Tình:
- Giám đốc Tạ cũng cười giống tôi mà.
Trương Khác không thể nói mình phanh xe bị trẹo chân, càng không thể nói nhảy tường bị trẹo chân, cùng Phó Tuấn sống chết nói đi đường không cẩn thận bị trẹo chân, hơn nữa còn đi cùng Phó Tuấn.
Trương Khác hôm qua nói chuyện với Hứa Tư có bảo ở bên Trần Tĩnh, khi đó Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Hương đều ở bên cạnh nghe thấy, đương nhiên coi thực tế Trương Khác đi với Trần Tĩnh bị trẹo chân, chỉ lấy Phó Tuấn ra để che giấu, cho nên tất nhiên cười rất quỷ dị, không ai thương hại y cả.
Hứa Tư hiểu nguyên nhân chân chính là gì, nhưng lúc này không tiện tới thăm Trương Khác.
Tạ Vãn Tình biết Trương Khác chiều qua ở cùng Hứa Tư, khi ấy cô chưa biết Trương Khác gặp được Trần Tĩnh, liền gọi điện thẳng cho Hứa Tư hỏi chuyện gì, Hứa Tư ấp a ấp úng bị Tạ Vãn Tình dụ khai sạch, nên nụ cười của cô càng quỷ dị.
Tất nhiên cũng có người bị lời ma quỷ của Trương Khác lừa, Cố Kiến Bình là một trong số đó, Trương Khác vốn không định để cho cha mẹ biết, nhưng người bắn tín không phải chỉ có Cố Kiến Bình, Trương Tri Phi cũng gọi điện tới Tân Vu rồi.
Băng bó xong, chân không đau nữa, Trương Khác không còn thấy đây là chuyện xui xẻo, lòng còn mừng thầm, có thể nhân cơ hội này đùn đẩy những chuyện phiền toái, ở nhà yên tĩnh tu thân dưỡng tĩnh, thế là cho bản thân một kỳ nghỉ phép dài luôn.
Nhưng chỉ yên tĩnh hưởng thụ được một buổi sáng, đến trưa Tạ Vãn Tình và Trương Đình tới, thấy Trương Khác đem xem Mãnh Long Quá Giang của Trịnh Y Kiện, vì thời học đại học có người nói lông mày y giống Trịnh Y Kiện, cho nên Trương Khác xem phim của Trịnh Y Kiện cảm thấy rất nhập tâm, tranh thủ lúc này ôn lại kỷ niệm.
Xem Mãnh Long Quá Giang chưa đã, Trương Khác còn gọi điện bảo Phó Tuấn mang đĩa Nhân Tại Giang Hồ cũng của Trịnh Y Kiện tới, còn học giọng điệu một câu nói rất nổi tiếng trong phim nói với Phó Tuấn:
- Ra ngoài giang hồ là phải giữ chữ tín, nói giết cả nhà nó là phải giết cả nhà nó.
Thấy Trương Khác chân bó bột, lại nói câu cực kỳ thổ phỉ như thế, Tạ Vãn Tình tưởng y muốn trả thù ai, như trúng một gậy vào đầu choáng ngay tại chỗ, Trương Đình sợ tới mặt trắng bệnh.
Trương Khác tốn hết nước bọt giải thích không ăn thua, đến khi Phó Tuấn mang đĩa tới, mò được câu kia trong phim ra Tạ Vãn Tình mới như trút được gành nặng, tin Trương Khác không phải vì ra ngoài bị ức hiếp muốn giết cả nhà người ta.