Tống Bồi Minh còn ở khu Thành Nam thì không một ai cướp được hai miếng thịt mỡ khu công nghiệp giấy và khu công nghiệp điện tử khỏi tay chính phủ Thành Nam, đó cũng là nguyên nhân ông ta mau chóng nhảy lên được thành phố.
Có điều sau khi ông ta đi rồi, khu Thành Nam sẽ trống hai vị trí bí thư và khu trưởng ông ta đang kiêm nhiệm, người kế nhiệm không thể kiêm chức nữa, không ai có năng lực so kè với thành phố; hiện tiêu điểm là làm sao moi được hai miếng thịt mỡ này.
Nhà ăn công nhân viên quá đông, nhà phân phối, phóng viên chia ra tới nhà hàng Tây Thanh ăn cơm, đa phần mua thực ăn nhanh kiếm chỗ giải quyết, hiện tại xem ra không có nhà phân phối nào bỏ Ái Đạt, chỉ có ai không tranh được quyền đại lý mới tìm Khoa Vương, nhưng sáng nay bị hất cho một chậu nước lạnh, tất cả đều nhận thức được năm 97 Khoa Vương muốn vượt Ái Đạt chỉ mà vọng tượng.
Đại hội buổi chiều do Dương Vân, Chu Nhất Bình chủ trì là được, không có nghĩa là Tô Tân Đông được nhàn hạ, các đại biểu Tân Khoa, Bộ Bộ Cao, Ái Đa đều đưa yêu cầu chính thức tiếp xúc, cả Độ Biên Kinh cũng thế.
Ngoài ra còn có rất nhiều yêu cầu phỏng vấn của báo trí, cả việc hợp tác với TI, C-Cube, Phillips cũng phải nhanh chóng triển khai...
Lịch trình của Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Tương Vi an bài kín mít, nhìn đã thấy khó thở.
Ba cự đầu còn lại buổi chiều phải rời khỏi Hải Châu, Đường Học Khiêm đại biểu thành phố mời ba bọn họ và Diệp Kiến Bân, Cát Minh Đức, Tôn Thương Nghĩa dùng tiệc.
Buổi biểu diễn sáng này quá tuyệt vời, nhưng mọi người giữ thân phân phận, nên không thể đắc ý nói cho đã miệng được.
Tan tiệc, chỉ còn lại Diệp Kiến Bân và người thực nghiệp Gia Tín ở lại cùng Trương Khác, lúc này nói chuyện không cần cố kỵ nữa, Phó Gia Tuấn không kìm được hỏi:
- Vì sao Ái Đạt chủ động cho đối thủ cơ hội thở lấy hơi? Cho dù không muốn mở rộng thị trường cũng phải giữ phân ngạch hiện giờ chứ?
Với câu hỏi của Phó Gia Tuấn, Trương Khác cười hỏi lại:
- Nhà đầu tư Hong Kong muốn một thị trường ổn định có thể dự đoán, hay là muốn thị trường chém giết tưng bừng khó dự đoán?
- Ồ!
Phó Gia Tuấn ngạc nhiên lắm:
- Khác thiếu gia muốn đưa Ái Đạt lên thị trường chứng khoán Hong Kong nhanh thế sao? Hiện giờ chỉ có thể mượn xác lên thị trường chứng khoán, không bằng hai năm nữa..
Trương Khác tiếp tục hỏi lại:
- Nếu do thực nghiệp Gia Tín mua lại tài sản của Ái Đạt thì phương án này có khả thi không?
Hiện là thời cơ tốt nhất bàn vấn đề này với đám Tôn Thượng Nghĩa rồi.
Thị trường cạnh tranh quá tàn khốc không có lợi gì cho Ái Đạt, huống chi Trương Khác còn nhận lời Đường Học Khiêm chiếu cố đại cục phát triển kinh tế Hải Châu, sự tồn tại của Khoa Vương có lợi cho sự phát triển của khu công nghiệp điện tử.
Ái Đạt lấy một tư thế mạnh mẽ, trấn áp tất cả doanh nghiệp trong nghề, nhưng lại hạ mục tiêu thị trường, cho bọn họ không gian sinh tồn rộng rãi, vừa có lợi cho ổn định thị trường, vừa lợi cho đầu đĩa siêu cấp VCD mau chóng phổ biến, quan trọng nhất là Trương Khác muốn đưa Ái Đạt vào thực nghiệp Gia Tín giữa năm sau, sao có thể để nhà đầu tư thấy một thị trường tanh máu?
Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức, Phó Gia Tuấn đều ngồi thẳng người dậy nhìn Trương Khác chăm chú, xem ra y không giống đang nói đùa.
Tôn Thượng Nghĩa cẩn thận hỏi:
- Nghe nói doanh thu năm nay của Ái Đạt là 4 tỷ?
- Chừng đó, dù có kém cũng không ít hơn là bao.
Trương Khác đáp.
- Ái Đạt có đạt được lãi ròng 1 tỷ không?
Nói tới nước này, một số vấn đề mẫn cảm Tôn Thượng Nghĩa không kỵ húy nữa.
- Chừng đó, dù có kém cũng không ít hơn là bao.
Trương Khác cười:
- Năm nay là năm đầu tiên Ái Đạt tránh thuế?
- Đúng vậy.
- Ái Đạt có thời gian thành lập hơi ngắn, lấy doanh nghiệp tương quan ở Hong Kong ra tính, có thể có giá trị cổ phiếu từ 4 - 6 tỷ.
Tôn Thượng Nghĩa không phải không bị Trương Khác làm động lòng mà thấy quá khó tin:
- Hiện thực nghiệp Gia Tin chỉ có giá trị 1 tỷ, muốn thực thi phương án này khác gì rắn nuốt voi.
Phải thừa nhận đây là phương án lớn gan tới kinh người, một phương án làm tim người ta đập thình thịch.
- Lần này mời mọi người tới đây chính là để bàn phương án này.
Trương Khác không làm cố vờ cao thâm, cung không tỏ vẻ lên mặt gì:
- Bài viết của phó bộ trưởng Diệp tôi đã chuyển cho mọi người xem rồi, quan điểm của ông ấy tôi vô cùng tán đồng, tuy có rất nhiều người phản bác nó, nhưng Ái Đạt lấy đấy làm căn cứ lập quy hoạch phát triển tương lai. Cũng là nguyên nhân tôi không chủ trương khai phát thị trường ĐNÁ, đương nhiên cũng không thể sợ nghẹn mà không ăn cơm, phải từng bước triển khai công tác thị trường ở ĐNÁ, nhưng không đặt làm trọng điểm.
- Kinh tế Châu Á một khi xảy ra biến động, Hong Kong không thể một mình an toàn được, đó là một phán đoán của tôi. Phán đoán thứ hai là năm sau Hong Kong về nước, xí nghiệp vốn đầu tư trong nước sẽ trở nên được ưa chuộng. Chẳng phải rất nhiều cơ cấu đầu tư Hong Kong đang xoa tay đợi nhảy vào sao? Hai phán đoán này có thể xảy ra hay không, ảnh hưởng sâu tới đâu là vấn đề tôi đang suy nghĩ. Trước tiên chưa nói tình thế kinh tế Châu Á phát triển ra sao, xét quy luật kinh tế, mức độ xí nghiệp trong nước được ưa chuộng sẽ đẩy lên đỉnh cao vào thời điểm trước khi Hong Kong quay về, tôi hi vọng có thể bán được Ái Đạt trước thời gian đó.
Hiện cách thời điểm Hong Kong trở về còn 7 tháng, thời gian khá dư dả, Tôn Thượng Nghĩa gật đầu:
- Tôi tán đồng dự đoán của phó bộ trưởng Diệp, có điều tôi thấy tương lai Ái Đạt tốt như thế, thị trường quốc nội còn nhiều tiềm lực khai thác cơ mà.
Tôn Thượng Nghĩa không biết, Trương Khác chủ động hạ mục tiêu thị trường, cho Khoa Vương, Bộ Bộ Cao, Ái Đa thêm không gian sinh tồn, nhưng những xí nghiệp này không thể thỏa mãn với không gian đó, càng không thể cạnh tranh với Ái Đạt.
Chỉ còn một con đường là tích cực khai thác thị trường đang phát triển ở hải ngoại, mà ĐNÁ là thị trường gần nhất.
Trương Khác đưa ra một con đường gần như không cho doanh nghiệp đầu đĩa khác từ chối, nhưng cơn bão tài chính ập tới, thị trường ĐNÁ bị tàn phá, những doanh nghiệp này phải đem sản lượng thừa vào trong nước để sinh tồn, uy hiếp của Ái Đạt không thể ngăn một cuộc chiến đẫm máu ở thị trường trong nước nữa.
Điều duy nhất có thể khẳng định, Ái Đạt với ưu thế kỹ thuật và giá thành, không sợ cuộc huyết chiến này. Ngược lại nó thành thời cơ tuyệt hảo cho Ái Đạt tiến hành xào bài thị trường đầu đĩa trong nước.
Trương Khác muốn thực thi thành công phương án của mình thì không thể thiếu sự hỗ trợ của đám Tôn Thượng Nghĩa, như thế cần bọn họ hiểu tỉ mỉ phương án này mới được, Trương Khác nhẫn nại đem tính toán trong lòng trình bày ra dưới ánh nắng ấm áp của buổi chiếu.
Đương nhiên trong mắt Tôn Thượng Nghĩa, Trương Khác sở dĩ đưa ra phương án này chỗ dựa cơ bản nhất là nhờ bài viết phán đoán tình thế kinh tế Châu Á của Diệp Trăn Dân, mặc dù ông ta không hẳn tán đồng lắm quan điểm của Diệp Trăn Dân, nhưng sự tự tin mạnh mẽ của Trương Khác làm ông ta khá động lòng.
Bỏ qua tình thế kinh tế Châu Á, phương án này cũng có thể nói là hoàn mỹ.
Đầu năm Tân Quang tung ra kế hoạch đầu tư khổng lồ tới 6 tỷ, cần món tiến lớn đổ vào, quyết định đó đã khiến Trương Khác cần bán Ái Đạt để đổi sang tiền mặt.
Phương án này nếu thành công có lợi cho nhóm Tôn Thượng Nghĩa, có lợi cho Diêp gia, giá trị cổ phiếu của thực nghiệp Gia Tín nhất định tăng vọt.
Đương nhiên giữa bọn họ và Trương Khác cũng không phải là không có mâu thuẫn lợi ích.
Trương Khác tất nhiên là hi vọng Ái Đạt có giá trị càng cao càng tốt, với đám Tôn Thượng Nghĩa mà nói, giá trị Ái Đạt càng cao, đem nhập vào thực nghiệp Gia Tín, sẽ làm cổ phần của bọn họ càng giảm, không gian tăng giá trong tương lai của cổ phiếu càng ít.
Vốn Tôn Thượng Nghĩa còn có lo lắng là Trương Khác sẽ lấy đi một số kỹ thuật hạch tâm, nhưng khi hiểu được toàn bộ suy tính của y thì yên tâm, Trương Khác không coi nhà đầu tư Hong Kong ngốc nghếch dễ lừa, dùng mấy công xưởng đem đí bán lấy vài tỉ.
Chính vì như thế, Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức muốn tìm hiểu rõ hơn về ưu thế kỹ thuật của Ái Đạt ở sản nghiệp đầu đĩa, đương nhiên có kỹ thuật đồng bộ chế tạo mắt đọc, đó là bộ phận giá trị nhất, khiến Ái Đạt không sợ các doanh nghiệp đầu đĩa khác khiêu chiến.
Còn chip giải mã đời ba tất nhiên không nằm trong phạm vi thảo luận.