- Sản xuất mắt đọc, ở trong nước ngoài Phillips và Sony thì không có công ty thứ ba.
Đường Học Khiêm có kiến thức về mảng này, giải thích:
- Quan trọng nhất là kỹ thuật đèn laze mà người kia vừa nói, chỉ có mấy cự đầu hải ngoại nắm giữ. Tôi nghe nói mắt đọc là linh kiện phức tạp nhất trong đầu đĩa, từ đèn laze ra còn có nhiều kỹ thuật độc quyền khác, cho dù mua được đèn laze từ chỗ Phillips cũng không thể sản xuất mắt đọc đủ chất lượng.
Rồi quay sang hỏi Tạ Kiếm Nam:
- Chủ tịch Tạ, tôi nói có đúng không nhỉ?
Phillips sao có thể chuyển nhượng kỹ thuật mắt đọc cho Ái Đạt, hắn đang trong chấn động dữ dội không nghe rõ câu hỏi của Đường Học Khiêm.
Đang lúc hưng phấn bị người ta cho gáo nước lạnh, đang ở trên đỉnh núi cao, bị người ta đá lăn xuống...
Tạ Kiếm Nam chỉ thấy miệng đắng nghét, muốn lập tức kiểm chứng thực hư, còn lòng dạ nào trả lời Đường Học Khiêm, máy móc gật đầu, thầm hi vọng đây là tin tức Trương Khác tung ra để phá hoại.
Tạ Chiêm nhích đến, hỏi nhỏ:
- Liệu có phải bên kia cố ý truyền tin tức giả không?
- Trấn Ích Long cách đây được bao xa, tin tức thực giả gọi cú điện thoại xác nhận được ngay, bọn họ không ngu như vậy.
Tạ Hán Tĩnh mất đi sự ung dung thường nhật, chất vấn Tạ Kiếm Nam:
- Trước đó sao Khoa Vương không biết chút nào? Tên Lưu Minh Huy kia là sao, chuyện trọng yếu như thế Phillips không thể đàm phán vài ngày là đồng ý được.
Triệu Cẩm Vinh sốt ruột:
- Lưu Minh Huy đâu rồi?
Tạ Kiếm Nam lại tìm mãi không thấy Lưu Minh Huy đâu, lúc này mới nhớ khi Trương Á Bình mấy ngày trước tham quan nhà máy của Khoa Vương đã nói:" Cho dù muốn kỳ hợp đồng dài hạn cũng đợi qua đại hội nhà phân phối đã." Giờ nghĩ lại thì đó là ám thị rất rõ ràng, nhưng ai ngờ được tới chuyện này.
Lục Dật Quang chưa phụ trách phương diện kinh tế bao giờ, không hiểu lắm:
- Cho dù Ái Đạt sản xuất được mắt đọc thì có khác biệt gì?
- Tôi cũng không rõ lắm, chắc mấy người kia hiểu rõ hơn.
Kim Quốc Hải chỉ người của Khoa Vương, lúc này phóng viên ngoài hội trường đã bỏ đi gần hết, nhà phân phối cũng nối nhau đi theo, đại biểu doanh nghiệp đầu đĩa càng vắt chân chạy khỏi hội trường.
Kim Quốc Hải hỏi Tạ Kiếm Nam:
- Chủ tịch Tạ không chỉ bí thư lực mơ hồ, tôi cũng chẳng hiểu ra sao? Rốt cuộc có gì khác biệt? nguồn TruyenFull.vn
Tạ Kiếm Nam nghe câu này như bị sát muối vào lòng, không biết phải trả lời ra sao.
- Là vấn đề giá thành, trong phòng nghỉ tôi nói gì với bí thư Chu nhỉ? Ái Đạt có thể tự thiết kế sản xuất chip điều kiển rồi, bí thư Chu nói Khoa Vương sẽ mau chóng bắt kịp, thực ra chip điều khiển không phải là linh kiện chủ yếu, phải sản xuất tới quy mô lớn nhất định mới giảm được chút chi phí không rõ ràng. Còn chip giải mã chiếm một nửa giá thành sản xuất đầu đĩa, nếu tự sản xuất được sẽ tiết kiệm không ít tiền...
Đường Học Khiêm lặp lại câu nói lúc nãy:
- Chủ tịch tôi nói có đúng không nhỉ?
Tạ Kiếm Nam chua chát gật đầu, quan trọng không chỉ ưu thế giá thành, ảnh hưởng tâm lý còn lớn hơn.
Người trong hội trường chớp mắt đã bỏ đi quá nửa, đại biểu Sony là Độ Biên Kính đứng ngồi không yên, thì thầm với trợ thủ Hoàng Lập Quyên, bọn họ hoàn toàn không hiểu vì sao Phillips lại có thể chuyển nhượng kỹ thuật độc quyền cho công ty thứ ba.
Á Đạt và TI hợp tác sản xuất mắt đọc có vẻ ảnh hưởng tới Phillips nhiều hơn Sony, nhưng chuyện khó hiểu càng làm người ta bất an.
Độ Biên Kính suy nghĩ một lúc, thấy hiện giờ chỉ có thể tới trấn Ích Long tìm hiểu rõ ngọn ngành, đi tới cúi mình chào Tạ Kiếm Nam cáo từ:
- Ông Tạ, hợp đồng của chúng ta đã ký kết xong, xin lỗi quá, hoạt động tiếp theo chúng tôi không tham gia được, phải đi trước đây.
Tạ Kiêm Nam gượng cười:
- Ngài Độ Biên, để tôi an bài xe cho ngài...
- Không cần, cám ơn...
Độ Biên Kính vừa hay tin tức này biết ngay nó là cú đấm trời giáng vào tham vọng lớn của Khoa Vương, giống như cuộc chạy đua, thấy tuyển thụ phía trước trượt chân, vừa thở phào, thì nhận ra người ta dậm đà vọt lên phí trước, vừa rồi chỉ là nhìn nhầm mà thôi, chắc tâm lý ai cũng không dễ chịu gì.
Đường Học Khiêm xem đồng hồ, bảo Chu Phú Minh:
- Chúng ta cùng tới trấn Ích Long nhé, hạng mục đầu tư 30 triệu mà thành phố không hay biết gì cả, Ái Đạt quá đáng lắm rồi, chúng ta phải đi phê bình bọn họ.
Chu Phú Minh làm gì còn tâm tình đi tới đó cho người ta chế nhạo, lắc đầu nói:
- Thị trưởng cùng đồng chí Tiểu Sơn, Quốc Hải đi là được rồi, cũng không cần phê bình gì cả, dù sao Ái Đạt cũng đóng góp cho đại cục kinh tế của Hải Châu.
Đường Học Khiêm không nói gì thêm, nếu chẳng phải vừa nãy Chu Phú Minh đắc ý tới cuồng ngạo, thì ông đã chẳng mỉa mai ông ta làm gì, gọi Độ Biên Kính vừa vòng qua đài chủ tịch:
- Ông Độ Biên, ông Độ Biên, các ông đi đâu đấy, chúng tôi tới trấn Ích Long, nếu thuận đường cho chúng tôi đi nhờ.
Nhìn Đường Học Khiêm đi theo Độ Biên Kính, Tạ Kiếm Nam càng cay đắng, lúc này Lưu Minh Huy chạy tới, sắc mặt rất khó coi, chắc được tin rồi.
Triệu Cẩm Vinh mặt âm trầm hỏi:
- Cậu đi đâu đấy?
- Tôi vừa nói chuyện với chủ tịch điện khí Hoa Ý Quảng Châu ở bên ngoài, Hoa Ý là đại lý cấp một của Ái Đạt, bọn họ muốn làm đại lý của Khoa Vương.
Lưu Minh Huy thấy sắc mặt Triệu Cẩm Vinh rất dễ sợ, giật mình vuột miệng:
- Bọn họ hiện đang tới trấn Ích Long.
Hắn không nói câu này còn đỡ, vừa nói ra như đổ dầu vào ngọn lửa âm ỉ từ nãy tới giờ của Triệu Cẩm Vinh, trừng mắt lên quát:
- Cái mắt chó của mày mù rồi à, làm ăn ở Ái Đạt kiểu gì thế? Một nhà máy lớn như vậy mà không hay biết chút gì cả.
Triệu Cẩm Vinh trước khi phất lên là mưu manh ở thành phố Hải Châu, tới khi Cẩm Thành có quy mô thì ông ta mới kiềm chế bớt, hôm nay thì không nhẫn nại được nữa, chửi mắng Lưu Minh Huy tối tăm mặt mũi.
Lưu Minh huy cực giận, nhưng không có gan cãi lại.
- Giám đốc Triệu, chuyện còn chưa làm rõ, ông bớt nóng đã.
Tạ Kiếm Nam cố trấn tĩnh lại, không thể để bên mình loạn trước được.
Trần Tinh hớt ha hớt hải từ ngoài đi vào, vấp phải ghế, đau cập người lại, không kịp xoa chân, tiếp tục cắn răng chạy tới:
- Tin tức do mấy phóng viên đi theo Ái Đạt tới trấn Ích Long truyền về, nửa tiếng trước Ái Đạt ký kết hợp đồng chuyển nhưởng kỹ thuật với Phillips, chi tiết không công bố. Sau đó Ái Đạt thông báo dã nắm được tất cả kỹ thuật chế tạo mắt đọc, nhà máy sản xuất mắt đọc đầu tư 30 triệu USD, do Ái Đạt nắm 60% cổ phần, Ti 40%. Hai hợp đồng này đều làm người ta không hiểu nổi, tất cả suy đoán Ái Đạt chinh phục được hai cự đầu thế giới bằng cái gì? Mọi người hoài nghi đằng sau có hợp đồng bí mật nữa, hiện đang số đang đợi bên đường chờ xe tới trấn Ích Long.
Tạ Kiếm Nam lòng rối loạn, hai hợp đồng này cực kỳ vô lý, đằng sau chắc chắn còn hợp đồng bí mật nữa.
- Làm sao đây?
Tạ Chiêm lo lắng hỏi:
- Hay là tôi tới trấn Ích Long xem thế nào?
Người trong hội trường đã đi sạch, chỉ còn lại thưa thớt vài mống, ngay cả người của ĐTH TW cũng nhìn nhau lộ ra vẻ mặt:" Hay là tới trấn Ích Long xem sao?"
Đại hội hôm nay không thể tiếp tục được nữa.
- Để Tiểu Tĩnh đi.
Tạ Kiếm Nam quyết định, Tạ Chiêm mà tới đừng hòng bước được qua cửa:
- Anh và Lưu Minh Huy ở đây ứng phó, có tin tức gì gọi điện báo cho tôi.
Chu Phú Minh biết lúc này đám Tạ Kiếm Nam không còn tâm tình gì chiêu đãi mình nữa, nói:
- Chúng tôi về thành phố trước đây, có gì cậu cứ liên lạc, giúp được tôi nhất định sẽ giúp.
Lời này của Chu Phú Minh làm Tạ Kiếm Nam dễ chịu hơn một chút, dù sao ông ta vẫn là người đứng đầu Hải Châu.
Chu Phú Minh đương nhiên không muốn Khoa Vương đang lúc vỗ cánh chuẩn bị bay lên thì Ái Đạt vung một gậy đánh nằm bẹp xuống, nếu thế ông ta còn uy tín gì nữa, còn mặt mũi nào tranh với Đường Học Khiêm.
Đỗ Tiểu Sơn, Kim Quốc Hải đường hoàng theo Đường Học Khiêm còn Lục Dật Quang, Dương Húc Thăng, Cố Diệu, Vương Văn Thanh muốn theo Đường Học Khiêm tới trấn Ích Long lắm, nhưng không bỏ thể diện xuống được, Chu Phú Minh biết rất rõ.
Dương Húc Thăng cuối năm sẽ lùi về tuyến hai, Tống Bồi Minh vào thường ủy đã được xác định, Đường Học Khiêm lại có thêm một trợ thủ mạnh.
Ở góc bên hồ của nhà khách Văn Sơn có tòa tiểu lâu rất đẹp, thường ngày không dùng tới, vì đây là nơi trú chân của Chu Phú Minh, hiện nhường ra chiêu đãi đám Trần Gia Thiện và anh em Tạ Hán Tĩnh.
Tạ Kiếm Nam đứng dựa vào bệ cửa sổ, đằng sau là Tiểu Cẩm Hồ lấp lánh sánh sóng chiếu lên cửa kính pha lê.
Tạ Chiêm ngồi cúi gằm mặt, tay cầm điều thuốc, tàn thuốc rất dài rồi, sau đó cháy tới tay hắn, hắn mới giật mình, làm tàn rơi xuống cả thảm.
Tạ Hán Tĩnh tay gõ bàn trà bên cạnh, quét mắt qua tất cả mọi người trong phòng nói:
- Chấp nhận hiện thực đi, vứt bỏ hết ảo tưởng trước đó, hiện giờ xem ra Khoa Vương chỉ dựa vào hào quang Tiêu Vương mà muốn hạ gục Ái Đạt là không thể. Ái Đạt sản xuất được mắt đọc, chi phí sản xuất giảm rất nhiều, quan trọng là thái độ ủng hộ của Phillips với Ái Đạt làm người ta không ngờ. Không giấu gì mọi người, nghe tin này tôi cũng choáng váng, nghĩ Phillips điên rồi hay sao? Nhưng chuyện đã xảy ra, chúng ta phải chấp nhận.
Trần Gia Thiện vừa hút thuốc vừa nói:
- Đây là chuyện không ai muốn nhìn thấy, nói một câu ỷ tuổi tác thì người ngồi đây Kiếm Nam và Tạ Chiêm kinh nghiệm hơi ít, người còn lại có ai chưa từng trải sóng gió?
Rồi mỉm cười với Triệu Cẩm Vinh:
- Giám đốc Triệu, tôi là người ngoài nghề, nhưng Kiếm Nam do tôi nhìn lớn lên từ nhỏ, nó có vài tính xấu, song kiến thức và năng lực thì đám già bọn tôi kém xa lắm.
Tạ Kiếm Nam rất cảm kích Trần Gia Thiện lúc này nói đỡ giúp hắn, nếu cổ đông Khoa Vương xảy ra mâu thuẫn, chỉ tổ làm trò cười cho Ái Đạt.
Triệu Cẩm Vinh từ lúc vào phòng này mặt cứ khó đăm đăm, ông ta ôm hi vọng cực lớn vào Khoa Vương, không ngờ nhận được chỉ là một ảo tưởng.
Chính như Tạ Hán Tĩn nói, lúc này Khoa Vương không thể chống lại Ái Đạt, bất kỳ doanh nghiệp đầu đĩa nào trong nước cũng không thể, theo kinh nghiệm của ông ta, không đè được người chắn chắn bị người ta đè lại, cho nên ông ta có cảm giác không lành, tâm tình không sao thả lỏng được.
Triệu Cẩm Vinh đã đầu tư vào Khoa Vương 40 triệu, lần này Khoa Vương lại tiếp tục thiếu tiền, ông ta vốn mong sau đại hội nhà phân phối, tiền đảm bảo thu được bù đắp phần thiếu hụt tài chính của Cẩm Thành, ai ngờ tới mức đại hội tan vỡ giữa chừng, làm sao mà không lo cho được?
Nhưng nghe ngữ khí ung dung của Trần Gia Thiện, lo lắng dịu đi phần nào.
Tạ Hán Tĩnh tung hoành thương nghiệp 20 năm, gặp phải không ít trắc trở rồi, chỉ sợ Tạ Kiếm Nam, Tạ Chiêm tuổi trẻ khí thịnh, không bình tĩnh đối phó được với Ái Đạt từng bước lấn tới, thế mới nguy hiểm thực sự:
- Tôi rất xem trọng tiền đồ của Khoa Vương, nhưng có điều phải bỏ đi cái ảo tưởng cho Ái Đạt phá sản trong vòng hai năm đã... ngoài ra, tôi nghĩ Khoa Vương phải học tập vị hàng xóm này, trong nước không có mấy doanh nghiệp nắm được kỹ thuật hạch tâm của sản nghiệp, chỉ bằng điểm này Ái Đạt đáng để chúng ta học tập rồi.
Chu Phú Minh trên đại hội nhà phân phối của Khoa Vương có phát biểu:... Sản nghiệp đầu đĩa là sản nghiệp ưu thế duy nhất trong nước trong lĩnh vực điện tử.
Nhưng người có chút kiến thức đầu đĩa thôi đều rõ, hai kỹ thuật hạch tâm nhất của đầu đĩa là chip giải mã và mắt đọc nắm trong tay cự đầu hải ngoại? Cái ưu thế ngu xuẩn kia ở đâu ra?
Tuyệt đại đa số doanh nghiệp đầu đĩa trong nước chẳng qua chỉ kéo một đống nông dân tới, cẩm tô vít dựa theo tiêu chuẩn lắp linh kiện thành đầu đĩa mà thôi, có mặt mũi nào dám nói là ưu thế sản nghiệp điện tử?
Cho nên bước đi này của Ái Đạt mới gây oanh động như vậy, trong mắt người chuyên nghiệp, nhà máy mắt đọc này có ý nghĩa sâu xa ăn đứt Tiêu Vương của Khoa Vương.
Những phóng viên tới Hải Châu đều không còn lạ gì sản nghiệp đầu đĩa nữa, bọn họ không thể cưỡng lại sự thu hút hút tin tức này.
Ngoài nhà khách Văn Sơn, các phóng viên cùng nhà phân phối xúm xít bên đường, tranh nhau từng chiếc taxi, có cái mấy người chui vào liền, không đi nổi, làm đoạn đường này bị tắc nghẽn, số lượng xe taxi còn kém rất xa lượng nhu cầu.
Đường Học Khiêm bảo với Hứa Thụy Bình:
- Cậu báo với bên giao thông phái mấy chiếc xe buýt đưa người qua đó.
Hứa Thụy Bình nhìn tình hình ùn tắc bên đường, nếu không có tổ chức, cục diện khó mà giải quyết được, nói:
- Thị trưởng, hay là để tôi xuống trước, lát nữa tới trấn Ích Long tìm mọi người?
- Cũng được, vậy chúng tôi tới thẳng đó.
Xe gian nan đi qua đám đông, đến đường Thành Sơn liền thông thoáng hơn nhiều Đường Học Khiêm thở phào:
- Quốc Hải, anh nói xem tên nhóc Trương Khác này có phải là thuần túy muốn trêu chúng ta không, hành động lớn như thế mà không nói một câu nào.
Kim Quốc Hải cười:
- Tạ Hán Tĩnh nói rất ít nhưng cặp mắt sắc bén, chúng ta mà có chuẩn bị trước, nói không chừng không thấy được màn biểu diễn đặc sắc này.
Đường Học Khiêm cười ha hả, trong lòng tất nhiên sảng khoái lắm, nhưng không cần thiết phải nói ra.
Lúc này một chiếc BMW đỏ chót phóng vút qua, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã bỏ cách họ tới một kilomet.
Đó là xe của Trần Tĩnh, cô ta tới Hải Châu đem cả xe cưng theo rồi, có điều thường ngày do chưa quen đường, chỉ ngồi xe công ty, ít khi lấy nó ra. Lần này vì tranh thủ thời gian, mà đường từ nhà khách Văn Sơn tới trấn Ích Long cô ta đi vài lần rồi, chở theo Lưu Minh Huy tới đó.
Đến trấn Ích long, nhưng phóng viên nhanh chân đã có mặt rồi, vào khu vực nhà máy, có nhân viên công tác của Ái Đạt nhiệt tình tới thẳng nhà ăn, chỉ có nơi đó không gian rộng nhất, tới đó thì trừ phóng viên đang đợi ra, các nhà phân phối theo Ái Đạt ngay từ đầu đã được dẫn đi tham quan nhà máy.
Trần Tĩnh và Lưu Minh Huy tới nhà hành chính của Ái Đạt, nơi đây mở cửa với bên ngoài chứ không phong tỏa như ở nhà máy, ở nhà máy còn có bảo vệ đặc biệt trừ khi có nhân viên Ái Đạt dẫn vào nếu không thì chịu chết.
Lưu Minh Huy tinh thần sa sút tới cực điểm, bị Triệu Cẩm Vinh chửi như chửi con ở mà không ai nói giúp một câu, giờ không còn dũng khí bước vào nữa.
Xe Đường Học Khiêm tới thẳng tòa nhà hành chính của Ái Đạt, không cần gọi điện trước cho Trương Khác, từ phòng bảo vệ, Mã Hải Long vội đi ra đón:
- Chào thị trưởng, tôi đã thông bao cho Khác thiếu gia, giám đốc Tô và bí thư Tống, họ sẽ ra ngay lập tức, thị trưởng vào đây ngồi chút không ạ.
- Không cần, chúng tôi đợi ở ngoài cũng tốt, thoáng khí mà, suốt ngày ở trong văn phòng rồi.
Đường Học Khiêm thoải mái xua tay, thấy xe BMW màu đỏ cùng Trần Tĩnh và Lưu Minh Huy ở bên, nói:
- Vừa rồi là xe của Trần tiểu thư sao? Tốc độ nhanh quá, nhanh tới mức cảnh sát giao thông Hải Châu không kịp chụp biển số.
Trần Tĩnh cười xấu hổ, tới chào nhóm Đường Học Khiêm và Độ Biên Kính, Lưu Minh Huy thì chân như đeo trì, lưỡi cũng như đúc bằng thép, hối hận mình theo đến đây làm gì, trừ bẽ mặt nhục nhã thì làm gì có cảm thụ khác.
Đám Trương Khác từ nhà máy đi ra, còn có Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức, Trương Á Bình, Ngải Mặc đi cùng, Trần Tĩnh nghĩ:" Trước kia thường nói tam cự đầu, hiện giờ phải nói là tứ cự đầu rồi."
Bất kể nói thế nào, giới truyền thông, nhà tiêu thụ và doanh nghiệp đầu đĩa đều nhận thức được một điều, ở sản nghiệp đầu đĩa, Ái Đạt đã vượt qua hết người trong nghề rồi, còn bỏ lại rất xa.
Cái địa vị này không phải vì Ái Đạt đang chiếm 40% phân ngạch thị trường, thị trường biến hóa vô thường lại mau chóng, mà do ưu thế sản nghiệp và kỹ thuật của Ái Đạt đã hình thành ưu thế giá cả, cùng với quan hệ thân mật tới mức quỷ dị cùng tam cự đầu. Điều này khiến tất cả người trong nghành run rẩy không dám sinh ra vọng tưởng xa vời khiêu chiến địa vị của Ái Đạt.
Khoa Vương chẳng phải tự cho rằng lấy được Tiêu Vương quảng cáo là có thể khiêu chiến Ái Đạt sao? Giờ thì ăn một cái tát nổ đom đóm rồi! Đã có phóng viên ghi vào sổ tay " Khoa Vương và Ái Đạt cùng cạnh tranh kỹ thuật, doanh nghiệp Tiêu Vương bị một cái tát đanh gọn" chuẩn bị làm tiêu đề bài báo hôm sau.