Trần Tĩnh cảm giác trong lời của Trương Khác có ý khinh miệt, mượn hơi rượu nhìn thẳng vào y:
- Chẳng lẽ anh có ý tưởng hay hơn?
- Con người tôi đầu óc kém lắm, có ý tưởng gì được.
Trương Khác kiềm bừa lý do thoái thác.
Thiệu Chí Cương hơi thất vọng:
- Thực sự không được sao?
- Để tôi nghĩ đã.
Trương Khác gật đầu, vẫy tay gọi phục vụ tới thanh toán tiền.
Trần Tĩnh chưa chịu thôi, hỏi:
- Tại sao không được?
Đại khái tối nay cô ta bị kìm nén quá lâu quá nhiều việc, từ việc Khoa Vương tới chuyện Tạ Kiếm Nam bỏ cô ta lại một mình, bất ngờ đưa tay ra nắm lấy tay Trương Khác, thực ra cô ta vốn ý không để y thanh toán, chỉ là ngữ khí qua nặng, tới bản thân cô ta nói ra cũng giật mình, thành ra động tác giống như ép buộc Trương Khác phải trả lời câu hỏi của mình.
- Hả?
Trương Khác không hiểu vị sao Trần Tĩnh lại mất kiểm soát như thế:
- Chúng tôi là thương nhân, làm việc không phải lấy mục đích là truy cầu ngôi nhà tinh thần trong lý tưởng... Nếu nói tới ngôi nhà tinh thần thì phương án của lão Thiệu lại mang dấu vết thương nghiệp quá đậm, chắc không phù hợp lắm với suy nghĩ thực sự trong lòng Trần tiểu thư phải không?
Tim Trần Tĩnh giật đánh thót một cái, luống cuống buông tay Trương Khác ra, nghĩ:" Mình dễ bị người ta nhìn thấu vậy sao?" Đột nhiên có chút thương cảm thất hồn lạc phách.
Phục vụ tới, Trương Khác lấy tiền ra trả, Trần Tĩnh vẫn chìm trong cảm xúc riêng, không giành trả tiền với Trương Khác nữa.
Rời khỏi quán bar, Trương Khác bảo Phó Tuấn đưa nhóm Trần Tín Sinh và Ngải Mặc về, hỏi Trần Tĩnh:
- Có cần tôi bảo lão Thiệu đưa cô đi một đoạn không?
Trần Tĩnh muốn giải thích chuyện mình thất lễ kia, cuối cùng nghe Trương Khác hỏi lại thôi, chỉ vào tòa nhà Phủ Thiên:
- Tôi ở trên đó.
Trương Khác giờ mới nhớ ra mấy tầng cao nhất trên tòa nhà Phủ Thiên lấy ra kinh doanh kiểu khách sạn, Tạ Kiếm Nam đôi khi cũng có chút đầu óc.
Thiệu Chí Cương từ trong xe thò đầu ra, làm động tác gọi điện thoại, rồi đi mất.
Trương Khác cho tay vào túi áo khoác, Hứa Tư đứng ở bên, bọn họ đợi Trần Tĩnh đi, hai người có thể đi với nhau.
- Vừa rồi...
Trần Tĩnh muốn giải thích chuyện vừa rồi, nói ra tới miệng lại thành:
- Anh thật sự thấy không được sao?
Giọng hòa hoãn hơn:
- Thời gian qua tôi được nghe người ta kể nhiều về thiên phú thương nghiệp của anh, anh thực sự thấy không được sao?
- Cô cố chấp thật đấy.
Nhưng Trương Khác không cảm thấy đó là tính xấu, đặc biệt với các cô gái xinh đẹp nó lại càng thành đáng yêu:
- Chuyện kinh doanh chi phí cao không lợi nhuận, có lẽ cũng có thể chấp nhận, có điều ai sẽ làm chuyện đó?
- Thật sao?
Trần Tĩnh không khỏi thở dài tiếc nuối, vẫy tay tạm biệt đi về phía tòa nhà Phủ Thiên.
- Thực sự không thể sao?
Hứa Tư ngoẹo đầu hỏi Trương Khác:
Trương Khác nhìn Trần Tĩnh đi rồi, quay lại ôm mặt Hứa Tư, hôn nhanh một cái lên cánh môi hồng mịn màng của Hứa Tư:
- Chị nói được là được, không được là không được.
Vẫn có người từ quán bar ra vao, Hứa Tư vội đẩy Trương Khác ra, hờn giận nói:
- Tôi hỏi cậu thật đấy.
- Em đặt tài sản của ngõ Đan Tỉnh dưới tên Việt Tú cũng không hay... Trực tiếp để dưới tên chị đi. Như vậy chẳng phải chị nói được là được rồi hay sao? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Đừng...
Hứa Tư nhoẻn lắc đầu:
- Tôi không phải địa chủ, cần cả con phố làm gì, tôi chỉ cần căn nhà cậu chuyên môn chuẩn bị cho tôi thôi.
- Em còn nhớ câu chị nói với em lúc ở Tử Trúc các Huệ Sơn, Hải Châu là nơi em trú chân, nếu chị ở Hải Châu, em muốn chị có thể thấy em ở nơi này.
Trương Khác bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường, ôm lấy khuôn mặt Hứa Tư, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm mê ly của cô:
- Trời đất ở chỗ này là của chị, căn nhà đó chị thích, em đương nhiên là cao hứng, nhưng để bên ngoài bị Thiệu Chí Cương làm loạn lên, chị chỉ cau mày một cái, em cũng sẽ đau lòng.
- Cậu đâu có yếu đuối như thế chứ?
Hứa Tư cảm động, không để ý khả năng bị người khác nhìn thấy nữa, ôm lấy Trương Khác:
- Có điều tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Chuyện gì thế?
- Mẹ tôi nhớ căn nhà cũ, tôi về nhà mấy ngày, mẹ tôi đều nói, nếu khi nào đủ tiền mua lại nhà cũ thì tốt quá, mẹ tôi còn nói cách vài ngày lại về qua nhà một lần, thấy trong sân mọc đầy cỏ, trong lòng rất buồn. Căn nhà đó còn thuộc về công ty chứ?
- Sao lại không, em đã điên đâu.
Trương Khác làm một vẻ mặt rất khoa trương:
- Em đang đợi nhà chị mua lại đấy, hay là chúng ta tới xem một chút.
- Lúc này à, cậu có chìa khóa sao?
- Chúng ta trèo vào là được.
Trương Khác nhe răng cười, từ chỗ này xuyên qua ngõ tới nhà Hứa Tư không xa, nhưng trong ngõ nuôi chó nuôi mèo rất nhiều, đi qua làm đám chó xủa ầm ĩ lên, Trương Khác níu chặt tay Hứa Tư nhìn dáo dác, làm cô cười suốt.
Tới nhà Hứa Tư, tuy tường không cao, song Hứa Tư chẳng phải có thể leo lên được.
Trương Khác vỗ vai:
- Chị ngồi lên cổ em, em kiệu chị lên.
Hứa Tư lắc đầu:
- Nữ nhân không được cưỡi lên đầu nam nhân.
Trương Khác ngồi xuống:
- Em thích để chị cưỡi.
Hứa Tư còn chưa kịp phản ứng đã bị y chui qua giữa hai chân, Hứa Tư bịt miệng cười, nhà cô tuy đã chuyển đi, nhưng hai bên vẫn là những hàng xóm cũ, cô không dám phát ra tiếng động, đành ôm chặt lấy đầu Trương Khác, để y từ từ nâng lên.
Trương Khác cảm thấy cổ âm ấm, mũi có mùi hương thoang thoảng truyền vào, lòng ngây ngất, đẩy cô trèo lên trước, rồi lên tường sau, tiếp đó đỡ Hứa Tư xuống, lần này Hứa Tư dũng cảm hơn nhiêu, ngồi lên vai Trương Khác trượt xuống.
Ngôi nhà bỏ hoang gần một năm rồi, khe đá trong vườn mọc đầy cỏ, mặc dù không thể so với Hứa Tư, nhưng Trương Khác cũng có rất nhiều hồi ức ở đây, giàn nho vẫn còn, nhớ lúc nhìn trộm qua mép áo Hứa Tư khi cô đứng lên hái nho, nhớ lần đầu ngủ trên giường Hứa Tư, những chuyện đó đều không sao quên được.
Trương Khác và Hứa Tư trèo tường vào, rốt cuộc vẫn làm kinh động nhà bên cạnh, cửa sổ sáng đèn, một giọng nói trầm cảnh giác vang lên:
- Ai, ai ở đó thế?
- Chú Lý, là cháu, Tiểu Tư, cháu chỉ vào xem nhà một chút rồi đi thôi.
Hứa Tư ôm hông Trương Khác, lè lưỡi ra, đáp lại với hàng xóm bị cô đánh thức.
- Ồ, là Tiểu Tư à, lâu lắm không nhìn thấy hai chị em bọn cháu rồi, mấy ngày trước mẹ cháu còn tới chơi đấy, có qua nhà thím ngồi một lúc không?
Giọng một phụ nữ trung niên vang lên:
- Thôi ạ, muộn rồi, cháu không làm phiền chú thím nữa, cháu về ngay ấy mà.
Trong sân ánh trăng trong như nước, chỉ là từ trong căn phòng sáng đèn nhìn ra sân không rõ lắm, chỉ thấy hai bóng người sát bên nhau, phụ nữ nói:
- Ái chà, đưa cả bạn trai về hả, nghe nói cháu làm việc ở Hong Kong lương cao lắm, bạn trai cháu cũng là người Hong Kong à? Cháu xinh đẹp như thế, có gả đi cũng phải gả cho người Hong Kong mới xứng.
- Thím, cậu ấy là Tiểu Khác ạ.
Hứa Tư mặt đỏ lên, không biết vừa rồi hai người ôm nhau có bị nhìn thấy không:
- Cháu một mình không trèo vào được, nên lấy cậu ấy làm gạch kê chân.
Trương Khác chào hai vợ chồng nhà bên:
- Chú Lý, thím Lý, là cháu đây, cháu còn có lần hái đào nhà chú thím đấy...
Nhà bên có trồng cây đào, tới mùa ra trái đều chia cho hàng xóm xung quanh, hoàn toàn không xa lạ lạnh lùng như sống ở khu nhà chung cư.
Năm ngoái lúc giao mùa xuân hạ, Trương Khác tới nhà Hứa Tư chơi, có hái đào nhà bên cạnh ăn, cây đào ấy giờ hình như lại cao hơn rồi.
Thím lý niềm nở mời:
- Hai đứa vào đây chơi đi, trèo qua cửa sổ nhà thím luôn cho tiện, chẳng biết cái công ty kia mua nhà cháu làm gì, để hoang cả năm rồi, chỉ tổ nuôi cỏ.
Chối từ không được, đành trèo cửa sổ vào nhà bên cạnh, Hứa Tư cùng hàng xóm hàn huyên cảm khái một hồi rồi về, theo nguyên đường cũ quay lại tòa nhà Phủ Thiên, Hứa Tư ôm bụng cười:
- Nhìn cậu kìa, thất vọng vì không được làm trộm sao?
- Làm trộm ở đây không được sao?
Trương Khác nâng chiếc cằm nhỏ của Hứa Tư lên, nhìn cô đắm đuối.
- Đừng.
Hứa Tư xấu hổ nài nỉ:
- Mẹ tôi còn đợi tôi về ngủ đấy.