- Tôi cũng không biết Trần tiểu thư là người Hải Châu.
Trương Khác không biết Ngải Mặc cố ý giả ngốc trêu Trần Tĩnh hay không, có điều y có ý giả ngốc thật:
- Đồng chí A Mặc sau khi tới Hải Châu luôn muốn tìm chỗ tán gái, nếu Trần tiểu thư là người Hải Châu, không bằng cùng chúng tôi đi ăn cơm, sau đó tìm giúp đồng chí A Mặc.
Trần Tĩnh hơi bối rối, nhìn Trương Khác mấy giây mới nói với Ngải Mặc:
- Ông Ngải Mặc có lẽ là muốn tìm quán bar phải không, tôi biết vài quán bar không tệ, có thể làm hướng dẫn cho ông.
- Tôi nói rồi, tôi họ Ngải tên Mặc.
Ngả Mặc hỏi Trương Khác:
- Người Trung Quốc cũng có thể gọi cả tên họ người ta kèm với ông à?
- Có thể.
Trương Khác thấy Trần Tĩnh không phải cô gái hay thẹn thùng, chỉ Trần Tín Sinh kiên nhẫn giải thích:
- Ông Trần, ông Trần Tín Sinh, ông Tín Sinh, gọi thế nào đều được, chỉ khác nhau một chút về mức độ thân mật thôi.
- Ồ, ông Tín Sinh, nghe hay đấy...
Ngả Mặc ôm vai Trần Tín Sinh:
- Sau này tôi gọi cậu như thế nhé.
Trương Khác chỉ biết vỗ đầu, không ngờ Ngải Mặc rời khỏi phòng hội nghị liền trở thành người lắm trò như vậy, so với ông ta thì Chu Yến Hà, cô trợ thủ của ông ta là một người rất nghiêm nghị, đại khái người ta không thể sinh tình yêu văn phòng với cô ta được.
Chu Yến Hả đi đằng sau nhỏ giọng nói chuyện với trợ lý của Trần Tín Sinh, tựa hồ chẳng bận tâm tới Ngải Mặc.
Thấy Trần Tĩnh kiên trì đứng đợi, xem ra có vẻ rất lo Ái Đạt giở trò, Trương Khác lịch sự nói:
- Chúng tôi tới nhà hàng Tây Thành ăn cơm, Trần tiểu thư nếu rảnh, tôi rất lấy làm vinh hạnh.
Trần Tĩnh rất chừng mực:
- Không bằng do tôi làm chủ, mời ông Ngả Mặc, ông Trần và ông Trương.
- Thế thì ngại quá.
Trương Khác xoa tay:
- Thấy cô có thành ý như thế, vậy tùy cô.
Trần Tĩnh rất tự nhiên nói:
- Tôi làm chủ, vậy thì để tôi chọn chỗ.
- Ông Trần, ông Ngải không ý kiến gì chứ?
Trương Khác quay sang hỏi:
Trần Tín Sinh và Ngả Mặc nhún vai, tỏ ý thế nào cũng được, lái xe theo Trần Tĩnh tới nhà khách Văn Sơn.
Tới nhà khách có cả Chu Phú Minh, Lục Dật Quang, Trương Hiểu Kiện cùng đám Tạ Kiếm Nam đứng ở ngoài cửa đón, đám người này tụ lại với nhau Trương Khác chẳng hề bất ngờ, chuyện này tất nhiên có người báo với y.
Trương Khác ghé đầu cười với Trần Tín Sinh:
- Nhờ hơi của anh và Ngải Mặc, tôi chưa bao giờ có vinh hạnh được bí thư thành ủy ra cửa đón đâu.
Phó Tuấn lái xe vào, Trương Khác cách cửa kích giới thiệu lãnh đạo thành ủy cho Trần Tín Sinh, Ngải Mặc làm quen, không lo người ngoài nhìn thấy tình hình trong xe, nói tiếp:
- Lát nữa để tội xuống xe trước tiên.
- Vì sao?
Ngải Mặc không hiểu.
Trần Tín Sinh thì có nhận thức sâu về quan trường trong nước, qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, hắn nhận ra Đường Học Khiêm, Tống Bồi Minh ủng hộ Ái Đạt còn mấy người ngoài kia ủng hộ Khoa Vương.
Sự kiệt Lưu Minh Huy có tính chất rất ác liệt, giữa hai công ty xảy ra chuyện này là không còn đường vãn hổi nữa, Trần Tín Sinh biết Trương Khác muốn xuống xe trước là muốn chơi ác, gật đầu cười, nhường chỗ cho y ra trước.
Lục Dật Quang luôn có lập trường trung lập, Trương Khác không ngờ ông ta tới đây, có lẽ ông ta nghĩ rằng Khoa Vương có tiền đồ lớn.
Trần Tĩnh ra khỏi xe chạy tới mở cửa xe của Trương Khác, đám Chu Phú Minh đồng loạt đi tới nở nụ cười thân thiết, ai ngờ Trương Khác lại đi ra đầu tiên, còn vờ ngạc nhiên nói:
- Ồ, bí thư Chu, mọi người làm thế này...
Thấy Chu Phú Minh mặt thoáng biến sắc, y cũng dừng lại đúng lúc:
- Mọi người tới đón ông Trần và ông Ngả phải không?
Nói xong nhường qua một bên cho hai người còn lại xuống xe.
Bị Trương Khác giở trò này, những lời hoan nghênh Chu Phú Minh nhẩm trong bụng nửa ngày trời không còn hứng nói ra nữa:
- Nghe nói ông Trần, ông Ngải nhận lời mời điện tử Khoa Vương tới Hải Châu làm khách, nôi thân là nô bộc của nhân dân Hải Châu, biểu thị hoan nghênh...
Tự hồ không hề biết hai người này nhận lới Ái Đạt tới Hải Châu vậy.
Trần Tĩnh liền đi ra giới thiệu đôi bên rồi cùng vào trong.
Khi an bài chỗ ngồi, Tạ Kiếm Nam không dám xếp Trương Khác ngồi bàn phụ, hắn sợ Trương Khác phất tay bỏ đi thì bữa tiệc khó khăn lắm mới tổ chức được này tan vỡ mất.
Trần Tín Sinh, Ngải Mặc, Đinh Lỗi, Trương Khác, Đinh Hòe, Chu Phú Minh, Lục Dật Quang, Trương Hiểu Kiện ngồi ở bàn chính, nhưng người còn lại ngồi ở bàn khác.
Trần Tín Sinh hiểu chuyện vòng vo trong chuyện này, trong bữa tiếc hạn chế uống rượu và nói chuyện, Ngải Mặc tự cho mình am hiểu TQ, thực chất không hiểu mấy chuyện nội tình, trên bữa tiệc oang oang khen Ái Đạt là doanh nghiệp ưu tú, đáng đề tất cả doanh nghiệp TQ học tập.
Đám Chu Phú Minh mặc dù sắc mặt hơi khó coi, nhưng vì phép lịch sự nên vẫn phải phụ họa, ông ta không thể tỏ ra thiên vị công ty nào.
Giữa bữa tiệc, Tạ Kiếm Nam bất chấp sự có mặt của Trương Khác, thừa cơ đề xuất hi vọng có thể ký hợp đồng cung cấp chip giải mã ổn định với TI và C-Cube.
Trần Tín Sinh biết Khoa Vương lo Trương Khác lợi dụng quan hệ đặc thù với TI và C-Cube kiềm chế sự phát triển của bọn họ.
Ngải Mặc tính rất thẳng, nói luôn:
- Hình như đâu cần ký hợp đồng cung cấp hàng dài hạn, dài hạn mà các vị nói là bau lâu? Nửa năm, một năm hay là hai năm?
Chuyện chip giải mã đời ba tất nhiên Ngải Mặc giữ kín như bưng.
Chip giải mã đời ba xuất hiện, khẳng định có giá chênh lệch nhất định với chip giải mã đời hai, các doanh nghiệp tùy mỗi khoảng thời gian sản xuất bao nhiêu đầu đĩa VCD, bao nhiêu đầu đĩa siêu cấp VCD phải tùy tình hình thị trường quyết định, nên tuyệt đối không thể ký hợp đồng giải hạn, nếu không ảnh hưởng tới lợi ích doanh nghiệp lắp ráp, khó khăn trong việc thực hiện hợp đồng.
Lòng tốt của Ngải Mặc, đương nhiên đám Tạ Kiếm Nam không thể hiểu được, Tạ Chiêm cầm lý rượu tới bên cạnh nói:
- Chúng tôi muốn ký hợp đồng dài hạn là thể hiện thành ý hợp tác.
Trương Khác cũng không muốn cuộc chơi kết thúc dễ dàng như vậy, cười nói:
- Ái Đạt chúng tôi không có thành ý lắm nên không ký hợp đồng dài hạn, chúng tôi cũng chẳng trả nổi tiền đảm bảo.
Tạ Chiêm cả bữa tiệc cứ tức tối mãi vì việc không có chỗ ngồi ở bàn tiệc chính, hắn muốn thể hiện địa vị quan trọng của mình nên quanh quẩn bản tiệc chính mời rượu.
Trần Tính Sinh mỗi lần chỉ đưa lý rượu lên đáp lại, nhấp môi một chút, song ly rượu không vơi đi chút nào. Trương Khác nói thẳng mình là học sinh, không được uống rượu. Ngải Mặc thích rượu, nhưng khi bàn chuyện làm ăn ông ta cực kỳ kiềm chế. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Tạ Chiêm không kiếm được mấy cơ hội, rất không cam lòng trở về bàn của mình, Trương Khác nhích ghế mình ra một chút nói:
- Hay là bảo phục vụ cho thêm một ghế, giám đốc Tạ đứng uống rượu, bí thư Chu, bí thư Lục cũng phải đứng dậy.
Tạ Chiêm thấy mặt Trương Khác rất chân thành, nhưng không dám khẳng định là y có đang mỉa mai mình không, Lục Dật Quang ngồi bên phải Trương Khác thì hoàn toàn không hề có ý nhích ghế ra nhường chỗ, nụ cười trên mặt Tạ Chiêm càng khó coi hơn khóc.
Lúc này Trương Khác nói tới chuyện đảm bảo, Tạ Chiêm sắc mặt càng khó coi, nhưng hắn không dám tùy tiện thay Tạ Kiếm Nam đồng ý chuyện tiền đảm bảo, huống hồ một đại cổ đông khác của Khoa Vương là Triệu Cẩm Vinh cũng có mặt.
Do cổ phần của Tạ gia phân tán ở Chính Thái, Hải Thái và Tạ Chiêm, cho nên danh nghĩa Triệu Cẩm Vinh là đại cổ đông, sau đó là Chính Thái, Đại Nhã, Hải Thái, còn Tạ Chiêm xếp bét.
Tạ Chiêm chạy lăng xăng bên bàn tiệc chính làm Triệu Cẩm Vinh rất bực mình, lại còn tùy tiện nói xen vào một câu bị Trương Khác mỉa cho đần mặt ra, ông ta càng thêm tức.
Hiện tài chính lưu động của Khoa Vương còn thiếu 50 triệu, chia ra Cẩm Thành bù vài 15 triệu, ông ta còn đang đau đầu không biết lấy đâu ra sỗ tiền khẩn cấp này thì lại dính tới chuyện tiền đảm bảo.
Trần Tín Sinh lấy mũi giày đá nhẹ Ngải Mặc một cái nói:
- Ti luôn hi vọng giữ quan hệ hợp tác với doanh nghiệp trong nươc, không biết Khoa Vương dự đoán sản lượng năm sau bao nhiêu? Cho dù lượng cung ứng có thể điều chỉnh theo tình hình thực tế, nhưng ký hợp đồng lâu dài, phải có số tiền đảm bảo cố định.