Khi xuống lầu Trương Khác giải thích chuyện tách trung tâm nghiên cứu ra khỏi Ái Đạt.
Trần Tín Sinh hơi lấy làm lạ:
- Vậy là Ái Đạt không còn trung tâm nghiên cứu nữa sao?
- Cũng có, từ kết cấu hoàn chỉnh của công ty vẫn phải giữ trung tâm nghiên cứu, chỉ có điều kết hợp cùng với viện nghiên cứu điện tử Cẩm Hồ.
- Sao Cẩm Hồ lại vươn ra lĩnh vực ngoài rồi?
Trần Tín Sinh thắc mắc thực sự:
- Ái Đạt năm nay kiếm tiền tiêu vào đâu?
Trương Khác nói qua loa:
- Viện nghiên cứu điện tử Cẩm Hồ chỉ để thuận tiện nghiên cứu lĩnh vực rộng hơn thôi. Nếu không ở dưới danh nghĩa Cẩm Hồ làm những hạng mục đó, người trong nghề cười chúng tôi không chuyên tâm nghiệp vụ.
- Ha ha, tôi rất muốn xem Ái Đạt không chuyên tâm với nghiệp vụ thế nào, vừa rồi cậu nói tới hạng mục thiết bị cầm tay, kỹ thuật hẳn đã hoàn thiện rồi.
- Hai năm qua có tích lũy được chút nghiên cứu khống chế hệ thống ở đầu đĩa, nên giờ muốn thử ở thứ khác xem sao.
Trần Tín Sinh nghe Trương Khác phủ nhận Ái Đạt dùng quân bài ưu thế chi phí sản phẩm phát động chiến tranh giá cả là đoán được Ái Đạt có quân bài khác tránh Khoa Vương cướp canh trong bát của họ, đó là đi trước về kỹ thuật.
Khống chế chi phí và dẫn đầu kỹ thuật mới được gọi là sức cạnh tranh chân chính của một doanh nghiệp sản xuất, chứ không phải mê muội chỉ biết dùng thủ đoạn thị trường.
Người trong nghề mặc dù không đánh giá quá cao kỹ thuật của Ái Đạt, ít nhất không cho rằng Ái Đạt có thực lực kỹ thuật hơn Tân Khoa và nhà máy điện tử của Đài Loan, có điều do TI luôn có quan hệ kỹ thuật mật thiết với Ái Đạt, Trần Tính sinh có kỳ vọng rất cao vào Ái Đạt.
Lúc này là giờ tan ca, đường từ khu công nghiệp vào nội thành bị tắc, xe của Trương Khác cũng bị kẹt trong dòng xe, đang nhích lên từng chút một như ốc sên.
Di động vang lên, là điện thoại của Tống Bồi Minh.
Trương Khác vừa ấn nút nghe, giọng của Tống Bồi Minh đã gấp gáp truyền tới:
- Cậu về Hải Châu rồi hả, đang trên xe phải không?
Trương Khác nhìn quanh, y không thông báo cho ai mình về Hải Châu, chắc Tống Bồi Mình nhìn thấy xe của mình:
- Vâng, 9 giờ cháu xuống máy bay, 1 giờ chiều mới tới thành phố, chú Tống đang ở xe nào thế.
- Cậu không cần lắc qua lắc lại như thế nữa, tôi ở ngay xe Buick đen phía sau cậu ấy, thị trưởng Đường cũng ở đây, chúng tôi vừa mới từ khu khai phát về. Không nghe thấy nói cậu sẽ về hôm nay, tôi vừa thấy Tô Tân Đông trên TV, còn đang ở Bắc Kinh cơ mà.
- Cháu cùng giám đốc Trần của TI về, lặng lẽ một chút, đám người của Khoa Vương còn tưởng cháu đang ở Bắc Kinh giở trò xấu, để bọn chúng thấp thỏm một chút cũng tốt. Hiện cháu đang tới viện nghiên cứu, tối chú và bác Đường có an bài khác không? xem tại TruyenFull.vn
- Viện nào? Của Cẩm Hồ hay Thái Khắc?
Tống Bồi Minh tất nhiên nắm rõ tình huống của Cẩm Hồ như lòng bàn tay.
- Là cái ở đường Sơn Thành.
- Được xe chúng tôi theo ngay sát đằng sau cậu.
Xe dừng lại trước viện nghiên cứu, đợi chiếc xe Buick đen theo kịp, Trương Khác chạy ra mở cửa xe cho Đường Học Khiêm và Tống Bồi Minh, bọn họ đang trao đổi chuyện đường nối khu khai phát và thành phố phải tu bổ một phen.
Đường nối khu khai phát với Tượng Sơn, trấn Ích Long và thành phố còn là đường cấp huyện, chưa nói tới nhỏ hẹp, lại còn chung đường với cả xe đạp và xe máy.
- Sáu làn đường ạ?
Trương Khác loáng thoáng nghe được nội dung họ trò chuyện:
- Cháu thấy ít nhất phải tám làn, với xu thế phát triển hiện nay của Hải Châu, tám làn xe tối đa cũng chỉ chống đỡ được bốn năm năm.
- Cháu nói thì dễ lắm, làm đường sáu làn đã có người chửi bác hoang phí rồi, nếu làm đường 8 làn, người ta chẳng hoài nghi bác điên sao?
Đường Học Khiêm xuống xe, cười mắng Trương Khác, thấy Trần Tín Sinh, nhiệt tình bắt tay:
- Ông Trần, hoan nghênh tới Hải Châu làm khách.
- Đúng là bụt chùa nhà không thiêng, hòa thượng ngoài thì đắt khách...
Trương Khác làu bàu:
Đường Học Khiêm phì cười:
- Vậy cháu muốn sao, bác xuống mở xe cho cháu nhé?
- Thế thì cháu tổn thọ mất, đang có thời gian tốt đẹp chờ đợi cháu mà...
Trương Khác cười khì khì, bảo Phó Tuấn đi đón Đường Thanh và Cố Kiến Bình.
Tống Bồi Mình thấy Trương Khác đứng ở cửa chưa có ý vào, hỏi:
- Còn đợi ai nữa?
- Nhà khoa học đứng đầu viện nghiên cứu ạ.
Trương Khác đáp:
Đó là Đinh Lỗi, vốn là kỹ sư hàng đầu của công ty TI Trung Quốc, do Trần Tín Sinh tiến cử tới chủ trì nghiên cứu phát triển kỹ thuật đọc ghi DVD của viện nghiên cứu Thái Khắc.
Đợi lát nữa ăn cơm tối trừ Trần Tín Sinh, Đinh Lỗi ra thì không có người ngoài nào khác, về Hải Châu, Trương Khác cho Hứa Tư nghỉ phép vài ngày, trước đại hội nhà phân phối, y còn bỏ thời gian ra tới Hong Kong một chuyến, chuyện trao đổi với Tôn Thượng Nghĩa và Cát Minh Đức bị Lưu Minh Huy làm cắt ngang.
Trước đó ở phòng triền lãm bày mấy chiếc đầu đĩa đã đưa ra thị trường, hiện đều đã bị bỏ đi, bày mười mấy chiếc máy mẫu, trông không đẹp cho lắm.
- Nhiều thế?
Trần Tín Sinh nghi hoặc:
- Mười tám cái đều là máy mẫu cả sao?
- Thực ra chỉ có một cái thôi.
Đinh Hòe phụ trách giải thích:
- Cái đầu tiên là đầu đĩa mới nhất của thị trường, máy mẫu thực sự chỉ có cái cuối cùng, có 16 cải tiến tương đối lớn, ý của Khác thiếu gia là đem từng cải tiến một biểu diễn mới có sức thuyết phục.
- Khác thiếu gia, mọi người đều gọi cháu như vậy à?
Đường Học Khiêm lần đầu nghe thấy cách xưng hô này cảm giác rất mới mẻ.
Trương Khác gãi đầu cười ngượng, nó thực đây chẳng phải cách xưng hô hay ho gì, nhưng y thích.
- Ồ, Ái Đạt định biến đại hội nhà phân phối thành lễ giới thiệu sản phẩm mới sao?
Trần Tín Sinh hơi hiểu một chút.
Trương Khác cho Trần Tín Sinh xem tất nhiên là đầu đĩa siêu cấp VCD, tổng cộng có 16 kỹ thuật độc quyền trọng yếu, biểu diễn từng kỹ thuật một tất nhiên có hiềm nghi khoe khoang phô trương, nhưng thích hợp tạo không khí lễ giới thiệu sản phẩm.
Trương Khác mỉm cười:
- Không phải đang cần thương lượng với anh sao?
- Sao cần phải thương lượng với tôi?
- Anh cứ xem là hiểu.
Trương Khác cố làm vẻ cao thâm.
Khoa Vương cũng là xí nghiệp Hải Châu, Trần Tín Sinh không biết hai vị quan viên chủ yếu của Hải Châu bên cạnh có thái độ ra sao với chuyện cạnh tranh của hai công ty, cho nên đối đáp rất thận trọng.
Đường Học Khiêm, Tống Bồi Minh không hiểu kỹ thuật, nghe Đinh Hòe nói có 16 cải tiến, liền đợi biểu diễn từng cái một.
Đinh Hòe đích thân thao tác máy.
Ở trên hình ảnh gốc lần lượt được chồng lên hình ảnh hoặc văn tự khác, có thể thể hiện rất nhiều loại phụ đề hoặc trong hoặc mờ với các ngôn ngữ khác nhau,.
Rất nhiều cách phát hình, tua chậm, nhanh, xem từng cảnh, độ nét cao, năng lực biểu hiện âm hưởng rất tốt, chuyển đội nhanh giữa các định dạng PAL và NTSC còn có cả công năng hòa âm, karaoke...
Hai người Đường, Tống chỉ là người ngoài nghề xem náo nhiệt, Trần Tín Sinh mỗi lần thấy hình ảnh đầu đĩa mới thể hiện ra mắt lại sáng lên một phần, Đinh Lỗi hận không thể tháo tung cái máy mẫu mẫu cuối cùng ra:
- Mười sáu thứ cải tiển đều tập hợp ở chiếc máy mẫu cuối cùng sao?
- Lão Đinh nói với tôi như thế, ai mà biết anh ta có lừa tôi không? Hai vị là chuyên gia giúp chúng tôi với.
Trương Khác nhún vai.
Đinh Hòe lập tức biểu diễn chiếc máy cuối cùng.
Trần Tín Sinh và Đinh Lỗi tất nhiên có thể nhìn thấy càng nhiều chi tiết kỹ thuật hơn, không có hiện tượng vằn xước, độ nét tăng cao rất nhiều, Đinh Lỗi chú ý tới một chi tiết, hỏi Đinh Hòe:
- Đang chiếu với đĩa dung lượng lưu trữ tiêu chuẩn sao?
- Đúng thế!
Đinh Hòe tự hào đáp.
Trần Tín Sinh cũng chú ý tới thời gian hiển thị ở góc màn hình, hơn nhiều so với dung lượng lưu trữ của VDC tiêu chuẩn, liền vội nói với Đinh Hòe:
- Có thể chiếu luôn cả cái thứ nhất không?
Đinh Hòe liền làm theo, Trần Tín Sinh có thể nhận ra độ nét tăng cường rất cao, xoa cằm nhìn Đinh Lỗi, không dám khẳng định.
Đinh Lỗi hỏi:
- Chỉ tối ưu hệ thống khó làm được điều này phải không?
Giọng nói không hoài nghi mấy.
Trần Tín Sinh không hỏi về kỹ thuật, đó là cơ mật của Ái Đạt, quan tâm tới vấn đề khác:
- Chiếc máy mẫu này mọi người đầu tư bao nhiêu?
- 40 triệu phải không nhỉ?
Trương Khác không chắc lắm, hỏi Đinh Hòe.
- Gần chừng đó.
- Chậc chậc.
Trần Tín Sinh tặc lưỡi:
- Đảm bảo được độ ổn định không?
- Độ ổn định không thể làm hoàn mỹ được, nhưng đưa ra thị trường không thành vấn đề.
Đinh Hòe đáp, nửa năm qua hắn chỉ chuyên môn nâng cao tính ổn định của siêu cấp VCD, có độ ổn định đáng tin cậy, đây chỉ là câu trả lời mang tính khiêm tốn thôi.
- Có thể mở ra cho tôi xem không?
Trần Tín Sinh đưa ra thỉnh cầu xa xỉ, có Đinh Lỗi ở đây, rất nhiều vấn đề kỹ thuật chỉ cần nhìn qua một cái là nắm được phần nào.
Nhưng mục đích của Trương Khác là làm Trần Tín Sinh ngứa ngáy, liền bảo Đinh Hòe mở ra.
Trần Tín Sinh đủ trình độ nhìn kết cấu máy biết ngay Ái Đạt đã phải bỏ công sức rất nhiều vào mảng này, đại biểu cho chất lượng và độ ổn định đáng tin cậy, song hắn cũng có cảm khái của mình, vỗ trán chỉ Trương Khác nói:
- Tên tiểu tử cậu luôn mồm nói Ái Đạt thiếu nhân viên kỹ thuật nghiêm trọng, bên Thái Khắc, TI phái 5 kỹ sữ Ái Đạt chỉ phái một, sao lúc làm cái thứ này không kêu thiếu nhân viên kỹ thuật?
Trương Khác mặt dầy nói:
- Thì chính vì làm cái này nên mới thiếu nhân viên kỹ thuật đấy.
Trần Tín Sinh chịu thua:
- Cho tôi xem danh sách độc quyền được không?
- Nếu anh vội về hôm nay thì tôi bảo lão Đinh đi lấy cho anh xem.
Trương Khác nói thế Trần Tín Sinh không vội nữa.
Đường Học Khiêm và Tống Bồi Minh không rõ mấy, nhưng từ phản ứng của Trần Tín Sinh, Đinh Lỗi nhìn ra được phần nào.
Đường Học Khiêm quan tâm hỏi:
- Trình độ máy mẫu cao lắm à?
- Cao thế nào phải cần giám đốc Trần đánh giá ạ.
Trương Khác vờ khiêm tốn:
- Có điều Ái Đạt chưa bao giờ coi Khoa Vương là đối thủ cạnh tranh.
- Nếu muộn một năm thôi thì giá trị của nó không thể thể hiện được.
Trần Tín Sinh nói một câu đơn giản.
Trần Tín Sinh nhìn vấn đề thấu triệt như thế, làm Trương Khác hoài nghi có phải hắn đã đem tinh lực chủ yếu đặt lên mặt này.
Dự đoán giữa năm sau cự đầu công nghiệp điện tử thế giới sẽ đưa ra đầu đĩa DVD hoàn thiện, không gian sinh tồn của siêu cấp VCD sẽ rất hạn hẹp, nên thời gian chênh lệch một năm này là cực quan trọng.
Lúc này Đường Thanh ở ngoài cửa thò đầu vào, thấy có người ngoài, liền làm ra vẻ cô gái ngoan, lễ phép chào hỏi từng người một, rồi nói với cha cô:
- Ba, con và mẹ đợi ở phòng tiếp đãi rồi.
- Bên này cũng đã xong, chúng ta ăn cơm thôi.
Trương Khác xoa tay nói:
Trương Khác đã sao nhà bếp chuẩn bị một bàn cơm, Trần Tín Sinh sau khi ăn trưa ở nhà ăn công ty kiến nghị buổi tối ăn cơm ở đây luôn, hắn tới Hải Châu không phải là để hưởng thụ, tranh thủ thời gian xem Ái Đạt còn ém bao nhiêu hàng.
Khi đi tới nhà ăn, Đường Học Khiêm kéo Trương Khác tụt lại đằng sau, hỏi:
- Ái Đạt không phải lo sự cạnh tranh tới từ Khoa vương phải không?
- Hiện giờ là thế ạ.
Trương Khác gật đầu:
- Bất kể là về chi phí hay về kỹ thuật Khoa Vương đều kém quá xa, cái gọi là cạnh tranh chỉ là theo đuổi một phía từ Khoa Vương mà thôi.
- Thế thì tốt.
Đường Học Khiêm thở phào nhẹ nhõm:
- Hôm qua thành phố còn chuyên môn mở cuộc họp về Ái Đạt và Khoa Vương.
- Ồ...
Trương Khác cười, xem ra hôm qua để lại áp lực đủ mạnh cho Tạ Kiếm Nam rồi, làm hắn phải vội vàng lôi thành phố ra:
- Chu Phú Minh có phải là lo cháu hạ sát thủ với Khoa Vương?
- Có một điều không thể phủ nhận, Khoa vương đoạt được Tiêu Vương có tác dụng xúc tiến kinh tế Hải Châu, vì thế thành phố thống nhất ý kiến rồi, có điều cháu cứ kệ ông ta, bác nói lập trường của mình nhé, trước tiên không thể vì tranh chấp mà tàn sát lẫn nhau, như vậy không có lợi gì cho Ái Đạt, phá hỏng kiết thiết kinh tế Hải Châu, ảnh hưởng cũng không tốt. Nếu như Ái Đạt không để Khoa Vương vào mắt là tốt rồi, bác không lo lắm nữa, bác nghĩ Ái Đạt khi cạnh tranh với Khoa Vương có nên suy tính để bọn họ cũng cống hiến cho Hải Châu?
- Bác lo cháu sẽ đánh chết Khoa Vương sao?
- Bác thì luôn ủng hộ cháu, có điều cũng suy nghĩ rất lâu, muốn công bằng là chuyện không dễ, bác lo nói thế này sẽ khiến cháu bị trói chân trói tay.
- Ba cháu cũng bảo cháu chú ý tới toàn cục.
Trương Khác cười gian:
- Suy nghĩ chân thực của cháu là nếu đánh chết Khoa Vương ngay ngược lại sẽ khiến Tạ gia chuyên tâm vào các sản nghiệp khác, tốt nhất là cho chúng chết dở sống dở, để bọn chúng cống hiến một chút cho kinh tế Hải Châu.
Đường Học Khiêm thấy Trương Khác lúc này có chút trẻ con, nhắc y:
- Đừng có chơi quá lửa đấy.
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Cả nhà Đường Học Khiêm, cùng Tống Bồi Minh ăn tối xong rời đi, Trương Tín Sinh đương nhiên không thể nghỉ ngơi lúc này được, kéo Trương Khác tới phòng trưng bày xem máu mẫu, không khỏi cảm khái:
- Khó tưởng tượng được Ái Đạt một mình làm ra sản phẩm này, 16 cải tiến này có thể định ra tiêu chuẩn VCD 3.0 rồi, cách thức lưu trữ mã hóa nén M P E G - 2, là thành tựu có thể đào thải VCD, Ái Đạt có cái tên thỏa đáng hơn chưa?
- Siêu cấp VCD, tạm thời gọi như thế.
Trương Khác đáp:
- Vài năm nữa thời đại DVD sẽ tới, Siêu cấp VCD không đủ thời gian đào thải VCD, tối thấy hai bên sẽ cùng tồn tại.
Trần Tín Sinh ấn dừng hình, thấy độ nét của hình ảnh không giảm đi chút nào, lại than:
- Tôi có tập trung nhân thủ bên TI làm cũng chưa chắc 100% có thể làm tốt thế này.
Ti về kỹ thuật có ưu thế tuyệt đối, Ái Đạt còn kém xa lắc xa lơ, Trần Tín Sinh nói thế chỉ thể hiện xúc động hôm nay thôi.
Trương Khác khiêm tốn nói:
- Tôi tin TI chuyên chú vào phương diện này nhất định còn làm tốt làm nhanh hơn chúng tôi, chẳng qua TI không có khả năng tập trung vào phương diện này nên chúng tôi mới có cơ hội lớn.
- Hiện tôi đã hoàn toàn tán đồng câu nói kia của cậu, Ái Đạt hoàn toàn không coi Khoa Vương là đối thủ cạnh tranh, bọn họ thích chơi cứ để họ tự chơi.
Trương Khác quay lại vấn đề chính:
- Vậy vấn đề nhà máy sản xuất mắt đĩa nắm chắc được vài phần rồi.
- Với quan điểm cá nhân tôi, TI không nên bỏ qua đối tác như Ái Đạt, đặc biệt khi hai bên không cạnh tranh trực tiếp ở cùng lĩnh vực. Có điều để thuyết phục tổng bộ, nên chẳng bảo kỹ sư Đinh viết tài liệu trình bày kỹ thuật tỉ mỉ tôi đưa về tổng bộ.
- Chúng tôi sẽ cung cấp một số tư liệu.
Trương Khác tới văn phòng của Đinh Hòe, lấy danh sách kỹ thuật độc quyền ra.
Trương Khác hiểu chỉ bằng vào kỹ thuật độc quyền này khó đảm bảo tổng bộ TI đồng ý, các nước Âu Mỹ có tư duy phong tỏa kỹ thuật với phía đông, không dễ để trong nước tự sản xuất đèn laze.
Nếu như Ái Đạt có thể bỏ thêm công sức nghiên cứu kỹ thuật đọc ghi DVD, không chỉ chia một chén canh trong thời đại DVD mà tới thời đại đầu đĩa HD sau này cũng không sợ thua thiệt bởi độc quyền, muốn đạt được mục đích đó, Ái Đạt phải tung ra mồi nhử lớn hơn nữa.
Trần Tín Sinh và Đinh Lỗi xem danh sách kỹ thuật độc quyền một cách tỉ mỉ, cuối cùng nói:
- Tôi nghĩa một số kỹ thuật có thể dùng ở giải mã và khống chế hệ thống DVD, sau này dù Ái Đạt chuyên làm chip khống chế hệ thống DVD cũng sẽ có thành tích không tệ.
Những kỹ thuật này Trương Khác và Đinh Hòe đã thảo luận với nhau, du bản thân y thiếu trí thức chuyên nghiệp nhưng ít nhất cũng nhận ra, với thực lực Ái Đạt hiện nay căn bản không đủ tư cách đễ kỹ thuật độc quyền của bọn họ được tiêu chuẩn DVD chấp nhận, với sức ảnh hưởng mạnh của các cự đầu nước ngoài bọn họ sẽ lấy kỹ thuật của bọn họ làm tiêu chuẩn toàn cầu.
Trương Khác nói:
- Tôi nghe nói Tân Khoa tìm được một công ty Đài Loan ở thung lũng sillicon làm chip giải mã, giám đốc Trần cho rằng mất bao lâu bọn họ sẽ làm ra được?
Đây là điều rất quan trọng đặt biệt thời gian qua công ty Đài Loan kia có được một số tiến triển nghiên cứu chip giải mã, gần tương đương kỹ thuật chip giải mã đời đầu, làm TI và C-Cube sinh ra cảm giác nguy cơ.